Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 645: Gặp lại người xưa

Chương 645: Gặp lại người xưa


Yêu ma bắt Phương gia nhị lão của Liễu Hồ đi, chính là chuyện ác kinh động cả Đại Hạ.
Chủ đạo trong chuyện này chính là Long Thành, nhưng người hành động thật sự lại là yêu tộc, bởi vì danh tiếng lúc còn sống của Phương Xích tiên sư quá vang dội, ảnh hưởng cũng quá lớn, vì vậy dù là Long Thành cũng không dám trắng trợn làm ra những chuyện coi trời bằng vung như vậy, cho nên nếu như giao toàn quyền cho Yêu tộc làm, yêu ma ra tay, sau đó góp công góp sức, đề phòng có biến, cũng là yêu tộc làm.
Còn Phương Thốn, ban đầu muốn mượn chuyện này để xem thử, cuối cùng còn có bao nhiêu người chưa quên ân tình của Phương gia, vì thế sau khi sắp xếp người thay thế, núi Vấn Thiên trở thành một vũ đài, mọi người tham gia biểu diễn hát ca. Mà bản thân hắn thì đến Nam Cương, hắn cần phải cùng lúc giải quyết vấn đề yêu đan ở Nam Cương, cũng như trút hết bực tức trong lòng một chút, đồng thời cho người trong thiên hạ một lời cảnh cáo.
Cái gì mà đao giết người không có tội, tay cầm đao mới có tội!
Tay có tội, đao cũng có tội!
Mà lần đưa ra lời cảnh cáo này, nơi tốt nhất chính là ở Nam Cương.
Để tất cả những người mang lòng dạ xấu xa nhìn thấy, sau khi động vào Phương gia sẽ nhận lấy hậu quả gì...
Mục đích lần này, chính là muốn giải quyết triệt để vấn đề này!
Chỉ là Phương Thốn không ngờ, nghĩ đến chuyện này, không chỉ có bản thân hắn nghĩ đến mà Dạ Nữ này cũng nghĩ đến...
"Gan cũng to thật, dám làm loạn ở Ôn Nhu Hương..."
Nhưng trong lúc Phương Thốn đang nghĩ đến những chuyện này, sự xuất hiện của Dạ Nữ đó đã làm kinh động cả Ôn Nhu Hương.
Trông có vẻ là nơi chơi đùa ong bướm, thật ra lại che dấu sát cơ, ngay lúc màn đêm vừa buông xuống, đột nhiên khắp nơi trong Ôn Nhu Hương có từng luồng yêu khí ngút trời. Yêu Vệ thành từng tốp, mỗi một Yêu Vương thâm tàng bất lộ, đều từ khắp nơi trong Ôn Nhu Hương bay lên, bày ra yêu pháp khiến ki người, cuồn cuộn mênh mông, đánh thẳng về phía Dạ Nữ trong không trung, sát cơ ngập trời đó khiến người ta run sợ trong lòng.
Mà Dạ Nữ ôm theo bóng đêm, vẻ mặt lại lạnh nhạt, giống như không nhìn thấy những người này.
Nàng tùy ý phất tay lên một cái, sấm sét màu đen nhưng tụ lại bên người, bắn từng đợt từng đợt xuống dưới, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, từng tia sét đó xông đến chỗ Yêu Vương và Yêu Vệ trong không trung, một đám lập tức hóa thành tro bụi, ngay cả vụn cũng không còn, chỗ tia chớp màu đen bổ xuống, lầu các đẹp đẽ cũng theo đó mà sụp đổ ầm ầm, giống như một trận động đất…
"Cho dù ngươi là ai, đã đến Ôn Nhu Hương làm loạn thì đều phải chết!"
Nhưng ngay sau đó, từ Yêu Đình ở sâu bên trong Ôn Nhu Hương có một tiếng quát khẽ vang lên.
Vòng xoáy và khí cơ trong không trung đều trở nên lạnh lẽo, nổi gió gào thét, bị cơn gió này thổi mạnh qua ai cũng có thể cảm giác rét lạnh và đáng sợ của đao gió quét qua làn da, phía trên Yêu Đình chợt lóe lên một ánh sáng trắng, không ngờ lại xuất hiện một đại yêu hình bạch hổ to như quả núi, hai con mắt âm u nhìn thẳng về phía trước, rồi sau đó đột nhiên gầm lên, trong miệng có vô số tia sáng trắng bắn ra, kéo đến như dời núi lấp biển.
"Là Đại Yêu Trụ…"
Phương Thốn thấy đại yêu bạch hổ kia xuất hiện trong lòng đã giật mình.
Sự tồn tại này đã là nhân vật đứng hàng thứ hai chỉ sau Yêu Tôn, trong nháy mắt đã bị kinh động xuất hiện.
Tuy rằng mình định đến Ôn Nhu Hương này để làm một chuyện, nhưng chính mình cũng đã suy nghĩ cặn kẽ, cẩn thận tránh đi tất cả nguy hiểm, bản thân không rõ trong Ôn Nhu Hương này che giấu bao nhiêu cao thủ, càng không biết được Đại Yêu Tôn có bị Vô Tương Bí Điển hấp dẫn đến núi Vấn Thiên hay không, cho nên mỗi một việc đều chuẩn bị cho tình huống cả Đại Yêu Tôn và ba Đại Yêu Trụ đều ở Ôn Nhu Hương, để tránh lật thuyền trong mương.
Vậy mà Dạ Nữ này lại xông đến quang minh chính đại như thế?
"Ở trước mặt ta, không có ai có tư cách nhắc đến chữ chết, bao gồm cả Yêu Tôn các ngươi!"
Dù thấy Bạch Hổ Thần Quân xuất hiện, vẻ mặt của Dạ Nữ ở giữa không trung cũng không hề thay đổi, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng nhấc lên, từng mảng bóng tối mạnh mẽ lao về phía trước như thủy triều, đánh vào ánh sáng trắng của Đại Yêu Trụ, trong nháy mắt trắng và đen hòa lẫn với nhau, uy thế còn sót lại sau cú va chạm cuồn cuộn phóng ra ngoài, đập cho từng mảng Yêu Đình trong Ôn Nhu Hương vỡ thành bột mịn.
Thậm chí có một chút dư chấn bắn đến phía trước tiểu lâu mà Phương Thốn đang ở, hủy hoại toàn bộ hoa viên, làm kinh động vô số bươm bướm.
Tiểu hồ ly bị dọa sợ nhanh chóng lẻn đến sau lưng Phương Thốn, hai lỗ tai run lẩy bẩy.
Phương Thốn phất tay áo bảo vệ tiểu hồ ly, ánh mắt nhìn cuộc chiến hung tàn ở giữa không trung kia, cũng không biết nên làm thế nào mới phải: "Thì ra là nàng ta có ý định này, còn nói là đến đây liều mạng, nhưng thật ra là thừa dịp Ôn Nhu Hương đang trống rỗng thì đến đây phá bỏ…"
Hắn có thể xác định, với thực lực của Dạ Nữ này thì rất khó bắt được Đại Yêu Trụ kia.
Nếu hai người thật sự đối đầu nhau thì thắng hay bại cũng khó nói trước được.
Nhưng dù sao cũng đang ở Ôn Nhu Hương, vô số Yêu Vương, Yêu Vệ thành tốp, nhữn người này chỉ cần xông lên cũng đủ tạo thành áp lực rất lớn cho Dạ Nữ, muốn thắng thực sự rất khó, nhưng Dạ Nữ cũng không nhất định muốn thắng, nàng ta chỉ là chạy tới Ôn Nhu Hương đại chiến một lần, chỉ cần một cái vung tay đấu pháp thì đâu cần nàng ta ra tay, sức mạnh của đấu pháp cũng đủ để phá hủy cả Ôn Nhu Hương này.
"Nếu đã như vậy..."
Trong đầu Phương Thốn rất nhanh lóe lên một ý nghĩ, hắn đem theo tiểu hồ ly, thân ảnh nhanh chóng biến mất.
Bóng hình lẩn vào Ôn Nhu Hương, đã sớm hỗn loạn, trên đỉnh đầu là một cuộc chiến kinh thiên động địa, xung quanh tứ phía đều là âm thanh sợ hãi bỏ chạy, tiếng khóc gào thảm thiết, còn Phương Thốn thì lại di chuyển khắp nơi ở trong khung cảnh hỗn loạn này, rất nhanh hắn đã đi tới bên cạnh một đình viện chưa bị phá hủy hoàn toàn, lúc hắn đi vào bên trong thì nhìn thấy mấy người Hạc Chân Chương, Vân Tiêu đều đã ở nơi này.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất