Chương 646: Gặp lại người xưa (2)
Tính ra thì cũng lâu rồi không gặp bọn họ.
Trong khoảng thời gian này, Phương Thốn đi tìm chủ nhân Hắc Hồ luyện cổ trùng, rồi lại chuyển hóa công đức thành tu vi, đột phá cảnh giới Kim Đan, vẫn luôn ở trong tiểu lâu, mà bọn họ thì ngày đêm ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, mãi tới hôm nay mới gặp mặt nhau ở nơi giao hẹn.
…
"Tìm được chưa?"
Thân ảnh Phương Thốn vừa đáp xuống, hắn nhìn về phía mấy người Hạc Chân Chương đang ra nghênh đón.
"Đang ở bên trong!"
Vẻ mặt mấy người Hạc Chân Chương và Vân Tiêu đều rất nghiêm trọng, chầm chậm tránh đường.
Phương Thốn đem theo tiểu hồ ly đi vào căn phòng kia thì nhìn thấy mấy người dáng vẻ tiều tụy, khiến người khác cảm thấy vô cùng thê lương.
Hoặc là yêu!
Đặc biệt là tiểu hồ ly đi theo Phương Thốn, khi nhìn thấy mấy yêu nữ này, lập tức đứng thẳng hai chân.
Cả người nàng ngẩn ra, ra sức dụi mắt, dường như không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy.
Mấy yêu cơ đáng thương thê thảm, vẻ mặt hoảng sợ kia khi nhìn thấy Phương Thốn và tiểu hồ ly bước vào, cũng lập tức ngây ngẩn cả người.
"Linh... ngươi là Tiểu Linh Nhi?"
Một yêu cơ trung niên cầm đầu gần như không thể tin vào hai mắt mình, run giọng kêu lên.
Còn tiểu hồ ly sớm đã “oa” một tiếng khóc òa lên, vội vàng chạy tới bên yêu cơ trung niên kia.
"Các nàng so với mình tưởng tượng còn…thê thảm hơn một chút!”
Nhìn thấy một màn này, Phương Thốn cũng cúi đầu, than nhẹ một câu.
Mấy người Vân Tiêu, Hạc Chân Chương bị hắn đưa tới Nam Cương, ngày đêm trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng thực sự không phải chỉ để bọn họ đến đó chơi, trên thực tế trong khoảng thời gian này, mỗi ngày bọn họ ra ngoài đều là vì giúp hắn tìm kiếm mấy yêu cơ này.
Yêu nữ Hồ Huỳnh, là một mạch của Tiểu Thanh Khê năm đó đến từ Liễu Hồ!
Năm đó, một mạch của Tiểu Thanh Khê bị quấn vào huyế án nhân đan ở Liễu Hồ, dù sao cũng không nói rõ được, bọn họ vì muốn sống nên chạy trốn khỏi Liễu Hồ, đi tới Ôn Nhu Hương, chỉ để tiểu hồ ly ở lại bên cạnh Phương Thốn, mà bây giờ mới trôi qua mấy năm thôi, Phương Thốn không hề biết lúc đó bọn họ có thuận lợi trốn đến được Ôn Nhu Hương hay không, cũng không biết bọn họ liệu có còn sống hay không, nhưng hắn vẫn có ý định đi tìm.
Mà tiểu hồ ly không hề biết tộc nhân của mình rốt cuộc đã trốn đi đâu.
Hồ Huỳnh dẫn đầu tộc nhân trốn đến Ôn Nhu Hương, thực ra cũng biết rõ đến đây để làm gì, chính vì biết rõ nên bọn họ mới để Tiểu Hồ Ly ở lại bên cạnh Phương Thốn, lúc đó bọn họ cũng đã nói rất rõ ràng, mấy người bọn họ chỉ biết dùng sắc đẹp hầu hạ người khác, tìm một nơi nương tựa, lúc đó tuổi Tiểu Hồ Ly còn quá nhỏ, không thể đi theo bọn họ chịu khổ như vậy nên mới xin Phương Thốn thu nhận.
Nhưng sau khi đến Ôn Nhu Hương hu, Phương Thốn nhìn thấy sự tinh xảo đẹp đẽ của Ôn Nhu Hương thì biết rằng chắc chắn bọn họ sống chẳng dễ dàng gì.
Càng là hoa lệ đẹp đẽ phía sau càng là nơi ẩn giấu những thứ xấu xa dơ bẩn.
Bây giờ gặp được Hồ Huỳnh, hắn khẳng định suy đoán của mình là đúng, còn càng chắc chắn hơn bản thân đã coi thường mấy thứ dơ bẩn này.
"Đừng... đừng chạm vào ta."
Khi nhìn thấy Tiểu Hồ Ly, ánh mắt đầu tiên của Hồ Huỳnh là kinh ngạc vui mừng, nhưng khi thấy Tiểu Hồ Ly đến gần bên cạnh mình thì nàng ta vô cùng kinh hãi, vội vàng lui người ra phía sau, thậm chí nàng ta còn không dám đưa tay ra đẩy Tiểu Hồ Ly, bởi vì như vậy sẽ chạm vào y phục trắng tinh đắt giá của Tiểu Hồ Ly, nàng ta chỉ vô thức lui lại, ra sức kéo căng vạt váy, che đậy những vết thương bầm tím còn đang chảy mủ trên tay chân mình.
"Ta... trên người ta rất bẩn, đừng... đừng để dính vào con."
Tiểu hồ ly bị vẻ mặt của nàng ta dọa sợ, đôi tay nhỏ đang duỗi ra không dám chạm vào nàng ta, sợ sẽ dọa nàng ta hét lên, chỉ đứng đó rơi nước mắt,
"Cô cô, cô cô, mọi người... mọi người sao vậy?"
"..."
"Tiểu Linh Nhi, bây giờ con...bây giờ…"
Lúc này Hồ Huỳnh cùng mấy hồ nữ đồng tộc ở bên cạnh nàng ta đều kinh ngạc, vui mừng, cũng có hơi ngưỡng mộ nhìn Tiểu Hồ Ly đang khoác trên mình bộ y phục tinh xảo đắt giá, ánh mắt trong veo, trên khuôn mặt nhỏ dường như còn có nét xinh đẹp phúng phính, nhất thời mang cảm xúc vô cùng phức tạp, một lúc lâu sau mới ngập ngừng nói: "Thật giống một tiểu công chúa..."
“Dường như cuộc sống ở thị Ôn Nhu Hương không tốt như lúc đầu ngươi nghĩ!”
Cho dù thời gian đã tương đối gấp, nhưng Phương Thốn cũng không vội nói, mà để cho Tiểu Hồ Ly gặp mặt người đồng tộc của mình, có thời gian ôm nhau cùn khóc, đến khi tâm trạng bọn họ dịu lại thì hắn mới đi đến chỗ bọn họ, cúi đầu quan sát, đặc biệt là nhìn đống mụn trên người, nếp nhăn trên da, ánh mắt u ám, hơi thở rối loạn và cơ thể héo úa.
Thật không thể ngờ đến, cả một tộc Tiểu Thanh Khê nay chỉ sót lại vài người thế này.
Lúc đầu bọn họ đi đến Nam Cương, trong tộc còn có mấy chục người, nhưng chỉ qua có vài năm, chỉ tìm lại được có ba bốn người bọn họ, mà tính mạng của ba bốn người này cũng có vẻ như không còn lâu, tu vi không những không nâng cao, mà càng càng càng suy giảm, chưa kể đây đều là những người có tu vi cao trước đó, còn những người có tu vi thấp đến ngày hôm nay đều là một người cũng không còn...
Không khó để đoán được số phận của bọn họ sẽ thế nào.
“Chỉ là… Chỉ là so với những gì chúng ta tưởng tượng còn tồi tệ hơn thôi...”
Hồ Huỳnh cúi đầu, khóc không ra tiếng: “Lần đầu đến Nam Cương, đã lường trước được kết quả sẽ thế này, nhưng không ngờ lại khủng khiếp đến mức này, lúc ở Liễu Hồ, chúng ta bị Nhân tộc xa lánh, ức hiếp đã đành, nhưng không ngờ, khi đến lãnh thổ của Yêu tộc, thuộc quyền bảo vệ của Yêu Tôn, mới thật sự là rơi vào địa ngục, đám người đó… đám Yêu Tôn đó, quả là… quả là...”
Nàng ta lặp lại hai lần, nhưng đến cuối không thể nói tiếp được nữa.
Phương Thốn biết được nàng ta đang muốn nói gì...
Yêu tộc giỏi luyện chế yêu đan, lấy trộm khí Thiên Thiên của, sau đó tinh luyện bằng sức mạnh của Yêu, nơi để tu luyện cũng được mở rộng!
Nhưng mà yêu đan thật sự có thể dễ dàng luyện thành vậy sao?