Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 647: Một món binh khí

Chương 647: Một món binh khí


Lúc cướp đi khí Thiên Thiên, đầu tiên là cần rút ra, sau đó dùng yêu lực để luyện, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến sự hài hòa của trời đất, chưa kể, mấu chốt là mỗi khi rút khí Thiên Thiên ra, đều sẽ trộn vào đó một đến hai sợi yêu lực, nếu như ít thì không sao, nhưng nếu như lấy ra hàng ngày, tu luyện suốt ngày, vậy làm sao những yêu cơ tu vi vốn không cao có thể chịu được những hao tổn này?
Nguyên lý là như vậy, còn chưa cần nhắc đến hỗn tạp trong làng kỹ viện, bị nhiễm phải vô số thứ quái gở.
Đa phần những người đến Ôn Nhu Hương đều là những người không có vóc dáng chuẩn, cộng thêm việc những người này còn ăn đủ những thứ thuốc linh tinh vì muốn có được một vóc dáng cường tráng, ắt khí Thiên Thiên của cơ thể sẽ đục ngầu, ngoài ra những bệnh nổi ban, những âm tà được sinh ra từ pháp lực, đều được rót người những yêu cơ này, cùng với đó bọn họ còn bị lây nhiễm vô số tai họa!
Có thể nói, kết cục những yêu cơ ở Ôn Nhu Hương không khác nhau là bao với những người đến Ôn Nhu Hương.
Nhưng yêu cơ rồi cũng chết, thậm chí còn sống không bằng chết, nên phải tỉnh táo để tiến về phía trước.
“Cô cô, con đón người về, chúng ta quay về Liễu Hồ, có được không...”
Tiểu Hồ Ly tay chân lóng ngóng, vừa khóc vừa vừa bôi thuốc lên người Hồ Huỳnh, nàng lớn lên bên cạnh Phương Thốn, trừ việc bị Phương Thốn ép luyện chữ, bị Thần Vương ép luyện võ công ra, toàn bộ đều là niềm vui và hạnh phúc, chưa từng gặp qua thảm kịch nào như vậy, đặc biệt là thảm kịch này còn xảy ra với người thân của mình, nàng ta đã bị dọa đến có chút hoảng loạn rồi.
“Đi… không thể đi được nữa rồi...”
Hồ Huỳnh còn chưa cất lời, hồ nữ ở bên cạnh nàng ta đã òa khóc một cách thảm thiết: “Yêu cơ bỏ trốn đã là một trọng tội, con gái số khổ của ta cũng vì… cũng vì không thể chịu nổi tra tấn, nên mới muốn bỏ trốn, vì thế… vì thế mới bị Yêu Vương ăn mất...”
Tiểu Hồ Ly chết sững tại chỗ, tay cầm lấy cánh tay cầm thuốc đang phát run.
Phương Thốn khẽ thở dài, nói với bọn họ: “Hận Nhân tộc không?”
Câu hỏi vừa đặt ra, xung quanh rơi vào trầm lặng.
Những hồ nữ này bình thường làm những việc phục vụ những người đó, mà bọn họ làm những chuyện này đều là vì muốn trộm được được khí Tiên Thiên, nói đúng hơn thì là bọn họ hại người đầu tiên, chuyện này thường xuyên xảy ra là bởi vì luôn có dòng người đều đặn đến đây, bọn họ mới có thể lâm vào cảnh bi đát như vậy, bây giờ nghe được câu hỏi như vậy từ Phương Thốn, trong lòng bối rối, nhất thời không rõ ràng.
Đến cả Tiểu Hồ Ly cũng chết sững tại chỗ, thần sắc rơi vào mông lung.
“Hận...”
Một mảng im lặng, Hồ Huỳnh là người lên tiếng đầu tiên, nghe được tiếng tim đập của những người xung quanh, nhưng nàng ta vẫn nghiến răng nghiến lợi mà rít lên: “Ta hận toàn bộ người, yêu trong Ôn Nhu Hương, thậm chí là những con quỷ hung dữ kia, hận bọn chúng hành hạ chúng ta, hận chúng ta không đủ can đảm, nhưng mà… nhưng mà ta càng hận hơn, chính là Yêu Vương, Yêu Tướng kia, thậm chí… thậm chí là Yêu Tôn kia… Ta… chúng ta rời khỏi Nam Cương, chỉ muốn tìm được một nơi ổn định, uống ánh trăng vào ban đêm và ăn sương sớm vào buổi sáng, nhưng tại sao bọn chúng… bọn chúng có thể… biến nơi đây trở thành địa ngục?”
Nghe được những lời này, trong lòng những hồ yêu chỉ toàn là bi thương, đều âm thầm gật đầu.
Đến cả Vân Tiêu và những người khác cũng thầm thở dài khi nghe những lời không dễ dàng có thể nói ra trước mặt bọn họ được của Hồ Huỳnh.
Nàng ta nhất định là đang hận, hơn nữa là rất hận, là thù hận!
Phương Thốn nghe được, cũng chỉ âm thầm gật đầu, liếc nhìn Tiểu Hồ Ly bên cạnh.
Để nàng đến chứng kiến những thứ này, cũng chưa từng để nàng ta tận mắt nhìn thấy, dùng não của chính mình để suy nghĩ nguyên là vì sao.
Yêu tộc trong thiên hạ khi nhắc đến đại Yêu Tôn của Nam Cương đều cúi đầu hành lễ, cho rằng hắn chính là kẻ thống trị của Nam Cương, đứng trên cả những tiểu thần quốc, lập lên thị Ôn Nhu Hương, luyện chế số lượng lớn yêu đan, làm cho Đại Hạ khổ sở, thậm chí còn dũng mãnh, cả gan đưa quân lên phía bắc, đại yêu đánh bại vô số Luyện Khí Sĩ của Đại Hạ, mới là cứu tinh của Yêu tộc, cũng là hy vọng cuối cùng của Yêu tộc.
Nhưng Phương Thốn cũng từ tu luyện tu vi mà tiến tăng lên, sau khi nghe được sự việc của thị trấn Ôn Nhu, hắn đã hiểu.
Yêu Tôn kia thật sự rất lợi hại, nhưng không phải là hy vọng của Ôn Nhu Hương.
“Ta đã đến đây, có thể tìm được các ngươi thì cũng có thể đưa các ngươi quay về, bây giờ không giống với trước kia, các ngươi quay về Liễu Hồ, ta cũng có thể bảo vệ được các ngươi, hơn nữa năm đó khi các ngươi rời đi, câu chuyện về Hồ Tiên báo mộng cứu người được dân gian truyền miệng, người dân của Liễu Hồ có ấn tượng tốt về ngươi, muốn quay về đất tổ, cũng không còn vẻ lúng túng như năm đó nữa...”
Phương Thốn nhìn đám hồ nữ, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà, lần này ta đến là vì đối địch với Ôn Nhu Hương, sức mạnh bây giờ vẫn chưa đủ, vì vậy ta muốn hỏi rằng, các ngươi có ai tình nguyện ở lại, giúp ta một tay hay không”
“Đối địch với Ôn Nhu Hương?”
Đám hồ nữ nghe được vô cùng kinh ngạc, thần sắc có chút bối rối.
Bọn họ không dám trực tiếp từ chối Phương Thốn, trong ánh mắt hiện rõ sự sợ hãi, nếu như có thể trở về, có ai lại muốn ở lại nữa?
“Ta… ta tình nguyện ở lại!”
Đột nhiên một người nghiến răng nói, đám hồ ly cả kinh, đúng là Hồ Huỳnh.
Lúc này ánh mắt của Hồ Huỳnh vô cùng kiên định, nàng ta lạnh giọng nói: “Năm đó… năm đó là một suy nghĩ sai lầm của ta mới dẫn người của tộc đến đây, mấy năm trôi qua chỉ còn lại có mấy người bọn ta, nếu như… nếu như ta cứ thế này mà quay về, vậy... vậy làm gì còn mặt mũi nào đi gặp anh linh của huynh trưởng với tẩu tẩu… ta… ta tình nguyện ở lại, giúp tiểu sư thúc một tay...”
Phương Thốn nghe xong gật đầu nói: “Ngươi còn chưa hỏi ta định đối đầu với Ôn Nhu Hương kiểu gì?”
Hồ Huỳnh dùng sức cắn răng nói: “Chỉ cần… chỉ cần có thể phá hủy địa ngục này, báo thù được cho con cháu, làm gì… ta cũng có thể...”
Lúc nói câu này giọng của nàng ta như bị gió thổi đi, nhỏ giọng nói: “Công tử… định làm thế nào ạ?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất