Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 67. Ai bảo ngươi là thiên tài (2)

Chương 67. Ai bảo ngươi là thiên tài (2)


Rốt cuộc, lão tiên sinh Chung Việt đề nghị nàng ta đến dạy ở Nguyên Chấp Đình hay là nàng ta chủ động đến đây gây khó dễ cho hắn?
-Nói đã nói xong, tự giải quyết cho tốt...
Nàng ta cười nhạo một tiếng rồi xoay người trở lại án kỷ, bắt đầu một ngày thụ nghiệp.
Bên trong học đình, đột nhiên có rất nhiều ánh mắt vừa đồng tình vừa cười cợt nhìn về phía Phương Thốn, ai cũng biết muốn đọc thuộc lòng toàn bộ Linh Kinh rất khó, đừng nói là hai ngày, sợ là ba ngày, bốn ngày cũng không thực hiện được, chỉ trong một buổi sáng, tất cả mọi người đều biết giáo viên đang làm khó hắn.
Nhưng vậy thì sao?
Ai bảo ngươi là thiên tài nổi tiếng khắp thư viện làm gì?
Đã là thiên tài thì những chuyện mà người khác không làm được, ngươi phải làm được.
Nói cách khác, nhìn giáo viên gây khó dễ cho vị thiên tài này, bọn họ rất vui vẻ.
...
...
-Phải làm cái gì bây giờ?
Phương Thốn cau mày, ngồi xuống nhìn vào cuốn kinh văn dày cộp, thần sắc ngưng trầm.
Hắn tin nàng ta nói được làm được, thậm chí còn rất hả hê phê chữ kém.
Tuy hắn biết đối phương cố ý làm khó mình, hơn nữa, nếu nàng ta thật sự phê kém thì dựa vào tính cách của hắn, hắn cũng chẳng thèm quan tâm, nhưng vấn đề là hắn vừa mới vào thư viện, hắn còn chưa làm gì cả, dựa vào cái gì mà hắn bị đối xử bất công như vậy?
Dĩ nhiên, dù bất công thì hắn làm được gì?
Đánh nhau với nàng ta sao?
Như thế, sợ là nàng ta sẽ quy chụp mình tội bất kính với giáo viên rồi dạy dỗ mình...
Đang miên man suy nghĩ thì chợt nghe thấy bên tai có tiếng rào rào rất nhỏ, bảng thanh toán lại tới rồi.
“Trảm hồ yêu trộm nhân khí!”
“Ban 1800 niệm công đức!”
Phương Thốn sửng sốt nhìn Thiên Đạo Công Đức Phổ xuất hiện trước mặt, hắn hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Lão Tần trong Dã Trà Liêu ngoại thành đã động thủ, giết chết con hồ yêu mà hắn đã tìm được trước đó, hồ yêu bị trảm, không biết đã cứu được bao nhiêu người trong âm thầm, vì vậy, Thiên Đạo Công Đức Phổ một là một, hai là hai, ban tặng công đức cho mình.
“Ông chủ Tần, quả đúng là ông chủ Tần, bất kể đối phương là ai, một khi ra tay là không chừa con đường thoát...”
“Vấn đề duy nhất là giá hơi cao...”
“Thuê Lão Đao Tử Bang ở thành Tây chém một người chỉ mất mười lượng bạc, khách quen còn được giảm giá nữa.”
-...
-...
Phương Thốn nghĩ thầm trong bụng, nhưng cũng không thấy có chuyện gì lạ, chuyện này vốn nằm trong dự liệu của hắn, rồi lại nhìn Thiên Đạo Công Đức Phổ, công đức của hắn vốn chỉ còn 1800, bây giờ lại thêm 1800, đã thành con số 3300, nếu tu luyện theo tốc độ tiêu hao 100 công đức mỗi ngày, vậy chỗ này cũng đủ để hắn tu luyện được hơn một tháng.
Nhưng điều quan trọng là, điều lo lắng nhất hiện nay không phải tu luyện, mà là một cửa ải khó khăn khác...
Phương Thốn nhìn lướt qua công đức này, sau đó bỏ qua một bên, không chút nghĩ ngợi, vẫn cau mày suy nghĩ về việc đọc thuộc lòng Linh Kinh.
Nhưng vào lúc này, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một ít cảm giác kỳ quái.
Róc rách...
Là tiếng nước chảy.
Theo âm thanh này, Phương Thốn tựa như sinh ra một loại cảm giác vô cùng vi diệu, hắn cúi đầu nhìn xuống, cảm thấy quyển Linh Kinh trước mặt mình đã trở nên rõ ràng đơn giản. Hắn tiện tay lật từng trang, cảm thấy ý nghĩa của quyển kinh như đều nằm trong tầm mắt, ghi vào thức hải, lại như đã lạc ấn, từng câu từng chữ đọng lại trong tim một cách rõ ràng.
Chỉ nhanh chóng lướt qua một lượt, hắn liền đóng quyển Linh Kinh lại, rồi từ từ hồi tưởng lại.
Vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên!
Quả nhiên, sau khi đọc xong một lần, tất cả nội dung trong Linh Kinh như đều hiện rõ trong đầu.
Đây vốn là một bộ Linh Kinh cực kỳ tối nghĩa khó hiểu, bây giờ đã nhớ được rành rành, đừng nói đến việc học thuộc lòng từ đầu đến cuối, thậm chí là tìm ngẫu nhiên một câu đầu, cũng có thể đọc tiếp những câu tiếp theo, phóng đại thêm một chút, dường như đã thuộc nằm lòng.
-Đây là...
Phương Thốn hiểu chuyện gì đã xảy ra, vội vàng dùng tâm niệm gọi ra Thiên Đạo Công Đức Phổ.
Định thần nhìn lại, trái tim bất giác run lên.
Chỉ nhìn thấy 3300 công đức này hiện tại đã mất đi 3000, chỉ còn lại 300!
...
...
“Hóa ra công đức còn có thể dùng như thế này...”
Trước đây, Phương Thốn chỉ biết rằng công đức có thể dùng để chuyển hóa Tiên Thiên chi khí, nhưng không ngờ rằng, khi có đủ công đức, tâm niệm minh mẫn, còn có thể dùng phương pháp tiêu hao công đức để hoàn toàn ghi nhớ toàn bộ kinh vào thức hải của mình...
Vừa rồi mình đã tiến vào trạng thái tiêu hao công đức rất nhanh, nhưng ở trạng thái này, trí nhớ cũng đã được củng cố thêm rất nhiều, lúc này, những kinh văn đều được ghi nhớ rất rõ ràng trong đầu một cách kỳ lạ, chưa nói đến việc ghi nhớ từ đầu đến cuối, thậm chí là tìm ngẫu nhiên một câu đầu, cũng có thể đọc tiếp những câu tiếp theo, phóng đại thêm một chút nữa, dường như cũng đã có thể đọc ngược một cách trôi chảy.
Điều này quả thực có chút bất ngờ, nhưng không có cách nào, ai bảo Thiên Đạo Công Đức Phổ này không có sách hướng dẫn...
Vấn đề duy nhất là:
“Mức tiêu hao này có phải quá nhanh không?”
Vừa nãy mình lật xem Linh Kinh này mất bao lâu?
Thời gian uống cạn chung trà?
Đã tiêu hao mất 3000 công đức!
Đây là chi phí đủ cho một tháng tu luyện...
Đó là công đức có được từ tính mạng của hai con hồ yêu, kết quả chỉ giúp mình nhớ được một quyển kinh như vậy?
Sắc mặt Phương Thốn có chút cổ quái.
Lờ mờ nghĩ đến số lượng công đức đã tiêu hao nhiều như vậy, chẳng lẽ vì đây là việc làm trái lẽ thường sao?
Trong lúc nhất thời, bản thân hắn cũng khó nghĩ thông suốt, chỉ là cảm thấy công đức này có thể hữu ích hơn nhiều so với những gì hắn nghĩ.
Bất luận như nào, rắc rối trong lòng cũng đã được giải quyết, Phương Thốn cũng cảm thấy có chút thần thanh khí sảng, sắc mặt không có gì thay đổi, chỉ là tập trung lắng nghe lời giảng giải của giáo viên kia, cũng không biết có phải do mình mượn công đức ghi nhớ toàn bộ Linh Kinh không mà lúc này nghe lời giảng giải của giáo viên kia lại cảm thấy rất quen thuộc, có nhiều nội dung có thể hiểu được.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất