Chương 66. Ai bảo ngươi là thiên tài
Sau khi về tới Phương trạch, Phương Thốn ăn cơm chiều rồi trở về phòng tu hành như mọi ngày.
Theo thói quen của hắn trong khoảng thời gian này, bây giờ nên chuyển hóa 100 công đức rồi đi tu luyện thuật ngự vật, mà thuật ngự vật lại thuộc về phạm trù Thuật Kinh, một bên muốn học nhiều luyện nhiều, một bên lại muốn tìm hiểu ý nghĩa của Thuật Kinh, nhưng khi nghĩ tới nhiệm vụ của lão nhân nón đen dành cho mình thì hắn lại đau đầu, do dự một lúc hắn vẫn lấy Linh Kinh ra đọc!
Ở học đình, hắn đã đọc Linh Kinh vài lần xem như là tương đối quen thuộc.
“Đọc thuộc toàn bộ Linh Kinh trong một đêm, mỗi giờ phải ghi nhớ...”
Sau một lúc suy nghĩ, Phương Thốn gấp một góc ở một phần ba cuốn Linh Kinh.
Sau đó hắn bắt đầu học thuộc lòng một cách nghiêm túc.
Từ lúc đốt hương, Phương Thốn chăm chú không gì sánh được, nhưng qua nửa canh giờ, Phương Thốn đưa ra một quyết định.
Không học nữa!
Xác định mình không thể thuộc nổi.
Dù cả đêm không ngủ cũng chỉ có bốn canh giờ.
Nội dung một phần ba đầu tiên của Linh Kinh có tổng cộng tám thiên kinh nghĩa.
Đây cũng có nghĩa, hắn cần phải thuộc lòng ít nhất bốn thiên kinh nghĩa trong vòng nửa canh giờ.
Phương Thốn phát hiện hắn không làm được, cũng đã có đáp án, hắn không có khả năng thuộc cả bộ Linh Kinh trong vòng một ngày!
Nếu không làm được, vậy thì không cần làm.
Tuy nói người phải có kiên nhẫn, nhưng nếu cần phải một ngày sau mới xác định không làm được, đó chính là lãng phí thời gian..
Nghĩ là làm, Phương Thốn chỉ đọc lại Linh Kinh thêm một hai lần nữa rồi bắt đầu luyện tập ngự vật, trong lòng hắn hiểu rõ, đạo thuật pháp này sẽ đi theo hắn cả cuộc đời, cũng là cơ sở để hắn tu luyện thần thông Luyện Khí sĩ sau này, cho nên hắn tu luyện rất nghiêm túc. Sống lại một lần nữa, hắn càng hiểu nặng nhẹ hơn người bên ngoài.
Phương Thốn không hề cảm thấy không làm được chút chuyện vượt qua năng lực là có vấn đề gì, không ngờ rằng sáng sớm ngày hôm sau, Linh Tú giáo viên bước vào học đình, đi thẳng về phía hắn với vẻ mặt lạnh lùng, trầm mặc nhìn hắn:
-Học đến đâu rồi?
Giữa đình, tất cả các học sinh đều quay đầu nhìn lại đây, ánh mắt có chút chờ mong.
-Thưa giáo viên, học sinh đã thử qua nhưng quả thật là đọc không vào!
Phương Thốn thành thật trả lời mà không hề cảm thấy xấu hổ, ai cũng có lúc kém, sao phải xấu hổ?
Nhưng Phương Thốn không ngờ rằng sau khi nghe thấy câu trả lời của mình, sắc mặt của giáo viên kia đột nhiên trở nên tối sầm lại, đồng thời, toàn bộ học sinh trong đình dường như rất kiềm nén tỏ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.
-Ngươi không thuộc bài? - Lão nhân nhìn Phương Thốn, khàn giọng, gằn từng chữ một.
-Đúng vậy! - Phương Thốn trả lời thản nhiên, không hề xấu hổ.
Chưa kể, hắn tin trong học đình này, thậm chí là cả thư viện này sợ là cũng không ai có thể trong vòng một ngày, đọc thuộc lòng cả bản Linh Kinh, dù sao thế gian này lại có mấy người có thể lật qua mấy lần đã có thể nhớ hết bộ Cửu m Chân Kinh như Phùng Hành.
Không biết những người khác có bản lĩnh này không, nhưng hắn thực sự không có, vậy cũng không cần phải miễn cưỡng.
-Lúc trước, huynh trưởng của ngươi có thể thuộc được trong vòng một đêm, vì sao ngươi không làm được?
Lão nhân đột nhiên lạnh lùng nhìn Phương Thốn, trong giọng nói cũng có vài phần lạnh lẽo:
-Hiện giờ, không phải toàn bộ học sinh trong thư viện đều đồn thổi thiên tư của ngươi không thua gì huynh trưởng sao? Hay là, ngươi cậy tài khinh người, không để tâm tới những gì lão thân nói?
Phương Thốn nghe vậy, có chút ngạc nhiên, huynh trưởng của mình lợi hại như vậy sao?
Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến hắn?
Hắn bất đắc dĩ hành lễ, nói:
-Sao ta dám làm trái lời giáo viên nói, tuy chưa học thuộc bộ Linh Kinh, nhưng ta đã thấm nhuần các ý nghĩa trong Linh Kinh, nếu cần, sau này ta sẽ dành nhiều thời gian để học thuộc toàn bộ!
-Sau này?
Trên khuôn mặt lão nhân xuất hiện một tia giễu cợt, con ngươi khô quắt của nàng ta nhìn chằm chằm Phương Thốn, nghiêm nghị nói:
-Lão thân nào có nhiều thời gian vậy chờ ngươi? Muốn học được Luyện Khí đại đạo, phải có lòng thành, lão thân không vì thân phận của ngươi mà làm khó, ngươi tới thư viện cầu học, lão thân cũng sẽ dạy cho ngươi bản lĩnh thật, ngươi lại không chịu bỏ công sức, ra sức khước từ, bao biện đủ lý do, sao là thái độ nghiêm túc cầu học?
-Cho ngươi thêm một đêm, nếu còn không thuộc bộ Linh Kinh kia, vậy lão thân sẽ không quan tâm đến ngươi nữa!
Lão nhân lạnh lùng để lại một câu:
-Nếu ngươi cầu học bất thành, ta sẽ để lại một chữ trên phê ngữ của ngươi - kém!
Xôn xao...
Vô số học sinh xung quanh nhìn Phương Thốn bằng ánh mắt đồng tình.
Ngay cả Phương Thốn cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi, nheo mắt lại, nhìn về phía giáo viên.
Học sinh thư viện hết mỗi ba năm, mỗi người sẽ chọn một lối riêng để đi, cách tốt nhất là được Quận Tông coi trọng, chọn lựa vào để tiếp tục tu học pháp môn càng cao thâm, mà những học sinh được Quận Tông chọn lựa thường là những người có thiên tư xuất chúng, căn cơ vững chắc, hoặc là người cực kỳ am hiểu, nhưng dù thế nào thì đều có một yếu tố then chốt.
Đó là nhận xét của các giáo viên trong thư viện!
Những học sinh được giáo viên thư viện thích sẽ cho ra đánh giá rất cao, thậm chí là ra mặt đề cử cho Quận Tông. Nếu không thích, bọn họ sẽ đánh giá vô cùng khắt khe. Những học sinh như vậy, Quận Tông sẽ không chọn.
Nhưng nếu bị một vị giáo viên phê bình kém thì tương đương với việc tiền đồ bị chặt đứt.
Đối với những học sinh như vậy, Quận Tông thậm chí còn không thèm liếc mắt, cứ thế vứt sang một bên.
Hắn còn chưa làm gì đã bị phê kém?
Phương Thốn sinh ra vài phần bất mãn, hắn nhìn sang lão nhân thì thấy nàng ta cũng đang nhìn hắn, trong mắt ẩn chứa một chút giễu cợt, hắn lập tức hiểu rõ, tuy không biết lý do tại sao nàng ta không thích hắn, càng không biết mối quan hệ lúc trước giữa huynh trưởng với nàng ta, nhưng hắn cũng có thể đoán được, nàng ta đang cố ý gây khó dễ với hắn...