Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 68. Đọc qua là nhớ

Chương 68. Đọc qua là nhớ


Hơn nữa thỉnh thoảng gặp phải một loại cảm giác, đó là khi vị giáo viên này nói về một nội dung nào đó, nội tâm liền đạt được xúc động, những dòng kinh văn đã in sâu trong tâm trí lại được biến thành đạo lý, in sâu vào lòng, chợt thấy lòng nhẹ nhõm.
“Đọc sách trăm lần, ý nghĩa tự ngẫm!”
“Những kinh văn mà mình tiêu hao công đức để ghi nhớ, còn hữu ích hơn đọc 300 lần, thậm chí 3000 lần. Như đóng dấu ở đáy lòng, cho nên lúc bắt đầu phỏng đoán đạo lý trong đó sẽ dễ dàng hơn những người khác. Nội dung mà vị giáo viên này giảng cũng được mở rộng từ Linh Kinh, chính vì lý do đó mình mới có thể thường thường sinh ra loại lĩnh ngộ kỳ diệu này.”
Với suy nghĩ này trong lòng, Phương Thốn cảm thấy hơi hưng phấn.
Có lẽ, 3000 công đức của mình cũng không uổng công vô ích…...
...
...
Hôm nay, Phương Thốn không có biểu hiện ra cái gì đặc biệt, chỉ là bình tĩnh ngồi chờ cho đến khi tan học, sau đó trở về phủ tiếp tục tìm hiểu Thuật Kinh, tập luyện Ngự Vật, không còn quan tâm đến nan đề vị giáo viên đưa ra cho hôm sau.
Ngày hôm sau, khi đến thư viện, lão nhân quả nhiên đã đi đến trước thư án của Phương Thốn.
Nàng ta không nói nhiều, chỉ là đứng đó nhìn từ trên cao xuống đến chỗ Phương Thốn, gõ vào thư án nói:
-Thế nào?
Trong đình, chúng học sinh vốn là đang chờ xem Phương Thốn lúng túng, bây giờ nhất thời có một chút ồn ào. Mặc dù tất cả đều giả vờ chỉ nhìn vào thư án trước mặt, nhưng dư quang lại đều đã bay đến bên Phương Thốn, không biết có bao nhiêu người đang thầm nghĩ: “Đắc tội với Linh Tú tiên sinh - người đáng sợ nhất thư viện, Phương Thốn, vị thiên tài huyền thoại này sẽ không được sống yên ổn đâu...”
Phương Thốn thở dài, cung kính đứng lên, nói:
-Chỉ hai ngày để học thuộc toàn bộ Linh Kinh, quả thực rất khó...
Giáo viên lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói:
-Thân già này từ trước đến nay nói được làm được!
Vừa nói xong đang định rời đi, vẻ mặt của các học sinh ở trong đình cũng nhất thời trở nên có chút đặc sắc.
Phương Thốn vội nói:
-Nhưng sau rất nhiều cố gắng, học sinh đã làm được!
-Hửm?
Lão nhân vừa cất bước đi đột ngột quay đầu lại nhìn Phương Thốn, thần sắc âm lãnh lộ ra cổ quái.
Các học sinh trong đình cũng đều là trở nên có chút ngạc nhiên, đầy mặt khó có thể tin.
Lão nhân lạnh lùng nhìn Phương Thốn, nói:
-Ngươi có biết hậu quả của việc nói dối trước mặt giáo viên không?
Phương Thốn vội vàng đáp:
-Ta không dám!
Lão nhân khàn khàn cười lạnh hai tiếng, nói:
-Nếu đã không dám, vậy đọc thử ta nghe!
Phương Thốn gật đầu, hắng giọng, sau một hồi do dự, chậm rãi đọc:
-Thiên địa vạn vật sinh có âm dương, âm dương giao hội sinh vạn vật chi linh, linh giả, trời xanh ban cho, nhất niệm hệ với thần hồn, nhận biết với vạn vật, sinh sôi biến hóa...
Linh Kinh đã in sâu vào tâm trí hắn, đọc lại cũng không khó, chỉ là Phương Thốn không muốn làm mọi người quá sốc nên khi đọc lại hắn cũng không tỏ ra quá thuộc, thỉnh thoảng nói chậm lại một chút. Tốc độ nói của hắn như thể hắn đang cố gắng ghi nhớ, nhưng bất cứ khi nào mọi người nghĩ rằng hắn sẽ gặp khó khăn, hắn lại nhanh chóng nhớ ra không hề vấp váp.
Vẻ mặt của những học sinh xung quanh bỗng trở nên đặc sắc.
Thực sự là học thuộc rồi?
Về phần huynh trưởng của Phương Thốn là Phương Xích là một tài năng tuyệt đỉnh, trước đây bọn họ đã nghe nói đến rất nhiều, nhưng dù sao thì Phương Xích cũng lớn hơn bọn họ, kinh diễm đến đâu cũng chỉ nghe nói đến chứ chưa thấy. Hôm nay, gặp được Phương Thốn chỉ trong vòng hai ngày đã học thuộc được toàn bộ Linh Kinh, cảm giác này thật không thể tưởng tượng nổi!
Lão nhân chỉ lắng nghe một lúc, thấy Phương Thốn không có ý dừng lại, đột ngột phất tay, chỉ thấy lúc này vẻ mặt nàng ta có chút ảm đạm, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng rõ ràng rằng là không mấy vui vẻ.
-Phần Tự Ngộ Linh, bắt đầu đọc!
Sau khi liếc nhìn Phương Thốn, nàng ta đột nhiên cất giọng lạnh lùng.
Phương Thốn hơi ngập ngừng, như đang hồi tưởng lại, sau đó bắt đầu đọc:
-Ngộ linh giả, cảm ứng...
Vẻ mặt của các học sinh xung quanh trong phòng nhất thời trở nên đặc sắc hơn.
Lão nhân lại ngắt lời hắn:
-Luyện Linh phần hai!
Phương Thốn cũng lại hồi tưởng một chút, đọc lại Luyện Linh phần hai như lời nàng ta nói.
Ở giữa tuy có có chút cố tình làm chậm chạp nhưng hoàn toàn không bị vấp, không sót chữ nào.
Vẻ mặt của những học sinh xung quanh có chút ảm đạm, bọn họ vào thư viện được hai năm, lúc đầu hầu hết công sức đều dành đọc thuộc lòng Thất Kinh, đương nhiên, Linh Kinh cũng vậy, nên họ biết rõ, việc đọc thuộc lòng những thứ khó hiểu đó khó biết bao nhiêu, phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết tâm lực, vậy mà người ta chỉ mất hai ngày đã có thể thuộc lòng...
Trong khi mọi người mắt chữ A miệng chữ O thì có một vài học sinh tức giận ném kinh văn lên thư án, không buồn học nữa.
Thiên tài chết tiệt này, hóa ra lại thực sự tồn tại!
Sau khi đọc xong, Phương Thốn dừng lại nghiêm túc nhìn về phía lão nhân.
Nàng ta lại nhảy chương kiểm tra rất nhiều lần, hắn cũng thuộc lòng, cũng nên tin rằng hắn đã thuộc lòng tất cả Linh Kinh chứ. Vô luận từ góc độ nào mà nói, cửa ải này mình cũng đã qua mới đúng!
-Xem ra ngươi đúng là một thiên tài!
Lão nhân cũng lạnh lùng nhìn Phương Thốn, thần sắc vô cùng khó coi.
Phương Thốn vội vàng chắp tay, nhẹ giọng nói:
-Học sinh đần độn, không dám nhận hai chữ thiên tài!
Lão nhân đột nhiên nói:
-Điều này cũng chứng tỏ trước đây ngươi cũng không để bụng lời ta nói, nếu không, ngày hôm qua đáng lẽ phải học thuộc rồi, sao phải đợi đến hôm nay, đợi đến khi ta dọa phê kém mới học thuộc được?
-À...
Phương Thốn cảm thấy hơi khổ não khi nghe điều này, vì vậy hắn không nói gì cả.
Lão nhân lạnh lùng nhìn Phương Thốn, nhìn thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, không có chút nào tỏ vẻ bất kính.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất