Chương 672: Thân phận thật sự
Phương Thốn cầm chiếc ô cũ trong tay đứng ở trong viện đợi một hồi.
Không có phản ứng gì...
Không ngờ đám mây đen trên đầu cũng rất có kiên nhẫn...
“Không thể cứ nhất định phải bắt ta lấy thân thể đi chịu trời phạt đấy chứ?”
“Mặc dù tu vi của ta không thấp, nhưng muốn chống lại mức độ trời phạt thì...”
Phương Thốn không khỏi lắc đầu.
Lúc đầu đám mây này chỉ có vài sợi, nhưng bây giờ đã ngưng tụ lại thành một tầng dày, ai biết được có bao nhiêu nguy hiểm?
Phương Thốn hoài nghi, sợ rằng không đến Nguyên Anh, nghĩ cũng không cần nghĩ nữa…
...
…
“Bầu trời vẫn luôn âm u cũng không chịu hạ xuống, làm hại ta xem bài cũng xem sai rồi...”
Lúc đi qua sảnh chính, Phương lão gia, Phương phu nhân đang ở bên trong với Hạc Chân Chương, Mộng Tình Nhi chơi mạt chược, rõ ràng là Phương lão gia tử có chút không vui, thẻ trúc đặt bên người ông đã sắp bị thua hết rồi, còn Mộng Tình Nhi và Phương phu nhân thoạt nhìn thì có vẻ thắng thua không lớn, mà lúc này bên người Hạc Chân Chương tràn đầy thẻ trúc, lúc này hắn đang đắc ý xoa bài, khẽ lẩm nhẩm mấy điệu dân ca.
Phương Thốn nhịn xuống cảm giác muốn đi vào thay lão gia nhà mình đá hắn ta, tiếp tục đi ra bên ngoài.
“Không được ăn, có nghe hay không, không được ăn...”
Trong vườn, Tiểu Hồ Ly tinh nắm tai Dạ Anh, kéo đến mức miệng nó cũng biến dạng, vừa kéo vừa chỉ vào hồ nước con cóc mắng: “Đồ trong ao đều là đồ thiếu gia thích, nếu ngươi dám ăn vụng cóc, ta sẽ đánh ngươi, nhớ kỹ chưa?”
Dạ Anh bị nàng ta nắm tai mắng thì chỉ ngồi xổm trên đất, cũng không dám đánh trả.
Phương Thốn do dự một chút rồi cũng không đi bảo Tiểu Hồ Ly cẩn thận.
Nếu tiểu quái vật này thật sự nổi giận muốn giết người, bản thân hắn cũng không dám chắc có thể ngăn được.
Chẳng qua lần trước bị Dạ Nữ đánh một trận, dường như nó nhớ rất sâu rất kỹ nỗi đau kia, không còn nhe rằng với mình hoặc là người bên cạnh mình, đặc biệt là sau khi đi tới Phương phủ, gặp được hai tượng sư tử bằng đá trước cửa thì càng sợ tới mức thiếu chút nữa té ngã, bắt đầu từ khi đó đúng là đã ngoan ngoãn như khỉ, bình thường đi ra ngoài đều trèo tường, không dám đi từ cửa chính…
…
…
“Tên súc sinh kia đi ổ hồ ly rồi?”
Trong tiền viện, Khúc lão tiên sinh đang chửi ầm lên, trong tay xách theo một cái lư hương: “Thứ khốn khiếp, không yên ổn trong Phương phủ mà cứ phải chạy vào trong núi ở cùng với hồ ly, ngươi cho rằng ta không biết hắn suy nghĩ cái gì sao? Đừng ngăn cản ta, ta phải đánh chết hắn, ta chưa từng sinh ra một đứa con trai như vậy... Ai cháu gái sao lại chạy vậy? A, Phương nhị công tử...”
Thấy Khúc lão tiên sinh hành lễ với mình, Phương Thốn cũng cười hành lễ.
Sau khi chủ nhân Hắc Hồ giúp hắn luyện điệp cổ cũng lo lắng sẽ bị Đại Yêu Tôn gây sự nên hắn đã theo mình trở về, nhưng vừa thấy Khúc lão tiên sinh, hắn đã lôi ra một đống chai lọ vại bình, kết quả là Khúc lão tiên sinh lại có thêm nhiều đồ nhắm rượu buổi tối.
Cả người Hắc Hồ ảm đạm chán nản, cãi nhau Khúc lão tiên sinh mấy lần rồi chạy tới Tiểu Thanh Khê ở.
Về phần Tô Nhi cô nương vẫn thẹn thùng như trước, vừa thấy Phương Thốn tới thì xấu hổ chạy vào phòng.
…
…
Khi đi ra bên ngoài cổng lớn thì gặp đám người Vân Tiêu, Mạnh Tri Tuyết, Vũ Thanh Ly đều đang nhìn trời.
“Sao trời lại âm u quá như vậy, trời cũng không mưa, thật sự rất kỳ quặc...”
Nhiếp Toàn nói thầm trong lòng: “Không phải có ai đó tạo nghiệp khiến ông trời muốn đánh hắn đó chứ?”
“...”
Mặt Phương Thốn hơi trầm xuống khụ một tiếng.
Mấy người khác đều vội xoay người lại, cười nói với Phương Thốn: “Lần này bế quan, chắc là lại có lĩnh ngộ rồi...”
“...”
Phương Thốn bất lực gật đầu: “Coi như là có đi...”
Hắn nhìn ra được, bây giờ mình trong mắt những người này, sợ rằng lại thêm vài phần thần bí.
Lúc ở Nguyên Thành, hắn chỉ điểm Luyện Khí Sĩ của Nguyên Thành thắng được rất nhiều trận đấu thì thôi đi, sau này ở trận đại chiến ở núi Vấn Thiên và Ôn Nhu Hương bọn họ cũng gia vào, chỉ là kết quả cuối cùng vẫn vượt ra ngoài dự kiến của bọn họ, nói về con người trên thế gian này, bọn họ đoán được chân tướng nhiều nhất, cho nên trong lòng cảm thấy tán thưởng thậm chí là kính sợ mình chắc cũng là nhiều nhất...
... Trên thực tế mình chỉ là thuận nước đẩy thuyền làm vài việc nhỏ mà thôi, không tính là gì cả.
Có điều, bởi vì trước đó bọn họ không ngờ được, cho nên lúc đối chiếu kết quả xem chính mình, trong ánh mắt chắc chắn có kính lọc.
“Tu vi hiện giờ của Phương nhị công tử là bao nhiêu?”
Vân Tiêu cười thâm sâu, liếc mắt đánh giá Phương Thốn từ trên xuống dưới một lần rồi hỏi.
“Tu vi...”
Phương Thốn hơi trầm ngâm, cười nói: “Khó nói lắm!”
Bây giờ, trong lòng Vân Tiêu, đoán chừng cho rằng mình đã vượt qua hắn.
Có điều Phương Thốn đoán, bây giờ công đức của mình lớn vậy, muốn một lần đạt tới đỉnh phong Kim Đan, đúng là không phải vấn đề lớn, thậm chí nói nếu tu hành chỉ là chồng pháp lực lên, vậy thì mình nhảy luôn qua cửa Nguyên Anh cũng cực kỳ đơn giản.
Nhưng mà bản thân phải đi con đường này, không chỉ có pháp lực chuyển hóa chồng lên mà còn phải đẩy ra được một cánh cửa.
Trước khi chắc chắn sẽ đẩy ra được cánh cửa thứ sáu, mình còn không thể vượt qua Nguyên Anh!
“Báo cho Phương nhị công tử biết, bây giờ bên Nguyên Thành truyền ra tin tức, chuyện đàm phán hòa bình rất thuận lợi...”
Mạnh Tri Tuyết là người đứng đắn, nói được vài câu đã báo cáo hết tin tức mấy ngày gần đây trong một lần.
Cụ thể cũng rất đơn giản, ban đầu đúng là cứng rắn, trì hoãn, đủ thứ ngụy biện và khiêu khích lộn xộn, bỗng nhiên giữa chừng Yêu Sứ Nam Cương lại đổi thái độ, không chỉ cực kỳ phối hợp thiết lập hòa đàm, thậm chí nội dung thương thảo cũng thuận lợi ký, có khoảng vài chục loại thần quặng khan hiếm ở Đại Hạ rồi cả kho báu, thậm chí một ít thần cổ kỳ trùng cũng được liệt kê trong danh sách giao dịch.
Đối với Nguyên Thành và người khắp thiên hạ đều chú ý chuyện này mà nói, đây quả thực là chuyện vui bất ngờ.
“Vậy xem như là... Lục Sát?”
Trong lòng Phương Thốn thoáng qua suy nghĩ này.
Thế nhưng đối với kết quả này hắn cũng không có cảm giác bất ngờ.
Chuyện đàm phám hòa bình ngay từ đầu đã nhìn chằm chằm vào những kho báu thần quặng ở Nam Cương, nhưng lúc đó Nam Cương còn sức mạnh, chỉ nghĩ làm sao mượn chuyện yêu đan làm một trận ra trò, bây giờ Ôn Nhu Hương bị hủy, thanh danh sụp đổ, yêu đan cũng không có, ngay cả thuộc hạ dưới tay Yêu Tôn cũng cần một lượng lớn tài nguyên để duy trì, cho nên bọn họ chỉ có thể hòa đàm với Nguyên Thành.
Nếu nói ngay từ đầu Yêu Tôn hoàn toàn không muốn để Đại Hạ chiếm lợi, bây giờ lại bám lấy mong Đại Hạ tới chiếm lợi ích này.