Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 69. Độ Yêu Điệp của thư viện

Chương 69. Độ Yêu Điệp của thư viện


Đột nhiên, nàng ta phẩy tay, mấy bộ kinh dày trên bàn liền bay tới, ánh mắt nàng ta quét qua một lượt rồi lấy ra một quyển kinh dày nhất, chậm rãi đặt trước mặt Phương Thốn, thản nhiên nói:
-Chỉ nhớ mỗi Linh Kinh còn chưa đủ, những kinh sách này đều là lĩnh ngộ tâm đắc ta viết sau khi nghiên cứu Linh Kinh. Những kẻ rảnh rỗi chỉ liếc nhìn, ta cũng sẽ móc mắt hắn ta, nhưng ngươi đã là đệ tử của ta, ta sẽ không giấu riêng, đều dạy ngươi, cho nên ngươi cầm đi xem đi!
Nói rồi, khóe miệng nàng ta hiện lên một tia cười lạnh, nói:
-Cho ngươi ba ngày, phải nhớ hết, bằng không...
Sau đó nàng cười ha hả một tiếng rồi không nói thêm gì, quay người bước đi.
Trong học đình, ánh mắt của các học sinh nhìn Phương Thốn bỗng nhiên có vẻ hơi nghiền ngẫm.
Mà Phương Thốn như thể đã xác định được điều gì đó, ngược lại cũng không nói gì, chỉ là chậm rãi mà ngồi xuống. Hắn nhìn bộ bút ký dày cộm đặt trên bàn, nó còn dày hơn gấp ba lần Linh Kinh nữa. Nếu không phải nhờ có Thiên Đạo Công Đức Phổ thì ngay cả Linh Kinh hắn cũng không thể nào học thuộc nổi. Làm sao mà có thể chỉ trong vòng ba ngày đã có thể học thuộc hết những gì mà nàng ta đã viết ra chứ?
Cho dù hắn có muốn học thuộc hết thì bây giờ cũng không có được 3000 công đức.
Hơn nữa, cho dù là có thì công đức cũng không phải dùng để lãng phí như vậy. Hắn học thuộc hết bộ bút ký này, ai có thể cam đoan được rằng nàng ta sẽ không lấy thêm một bộ bút ký khác nữa chứ, nhìn bàn đọc sách của nàng ta xem, ít nhất cũng phải có tận ba bốn bộ bút ký đấy...
Đều phải học thuộc hết cho nàng ta sao?
Phương Thốn bình tĩnh nhìn Linh Tú tiên sinh đang ngồi trước mặt mình, trong lòng rất chắc chắn về điều này, nhưng lại càng bất đắc dĩ.
Khi không có giáo viên thì lại mong muốn có giáo viên, nhưng khi có giáo viên rồi thì lại cảm thấy không có sẽ tốt hơn!
Nữ nhân này còn tàn nhẫn hơn cả Nguyên Chấp!
Trong lòng như có cơn sóng, nhưng trên trên mặt của Phương Thốn lại không có nửa điểm gợn sóng. Chỉ là bình tĩnh ngồi đọc những dòng bút ký mà nữ nhân này để lại cho hắn, trên đó dày đặc chữ, tất cả đều là những nghiên cứu về Linh Kinh mà nàng ta lĩnh ngộ được. Còn có một số vu pháp được sao chép từ những nơi khác, nếu mà để rơi vào tay của một số người nghiên cứu vu cổ thì có lẽ đây quả thực là một điều tốt. Nhưng nhìn những từ ngữ thâm sâu, danh mục tối nghĩa kia, Phương Thốn hiểu rất rõ, đừng nói là học thuộc, cứ cho là học thì cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Hắn biết nữ giáo viên này có thái độ không tốt đối với mình!
Thế gian này có một loại hại người, chính là khi ngươi cần thuốc hạ hỏa lại cứ đút cho ngươi vật đại bổ!
Phương Thốn của bây giờ, biết rất rõ con đường mà mình cần phải đi!
Hắn vào học viện muộn hơn những người khác tận hai năm, việc cần làm chính là bắt kịp nền tảng căn cơ của tu vi, nâng cao tu vi, lấy hai loại pháp môn ngự vật, nhiếp hồn làm trọng. Chỉ có tu luyện tốt ba thứ này, một năm sau rời khỏi thư viện mới có được tiền đồ tốt!
Nhưng mà nữ giáo viên này chính là cố tình muốn đi hướng khác!
Nàng ta cho mình nhiều pháp vu cổ ép mình không khỏi phải phí sức lực để học.
Nếu học không thành, thì nàng ta sẽ phê một chữ kém!
Nếu học thành, tu hành của mình cũng sẽ bị lệch rồi.
Cho dù là hắn có được Thiên Đạo Công Đức Phổ, trong khoảng một năm này, muốn đạt được thành tựu nhất định về tu vi ngự vật, nhiếp hồn thì cũng là một chuyện khá miễn cưỡng, còn phải xem công đức của hắn có kiếm đủ được hay không, nếu còn phải phung phí một số lượng lớn tinh lực như vậy trên vu cổ mà nàng ta đã truyền thụ thì hắn cũng không cần phải làm thêm bất cứ điều gì khác nữa...
Một năm sau, thư viện cũng chỉ sẽ xuất hiện thêm một vu y lầm đường lạc lối!
...
...
“Nhìn tình hình này, lập công lao, loát danh vọng phải thực hiện nhanh hơn một chút mới được rồi...”
Phương Thốn bình tĩnh cân nhắc!
Có Thiên Đạo Công Đức Phổ, có lẽ hắn vẫn có cơ hội để kiếm công đức, hoàn thành nhiệm vụ mà nàng ta đã giao cho mình.
Nhưng mà dựa vào cái gì bắt hắn phải lãng phí thời gian như vậy chứ?
Thế nên dứt khoát xong hết mọi chuyện, trực tiếp đi tìm Tần lão bản ở Dã Trà Liêu bên ngoài thành?
Phương Thốn cười khổ một cái lắc đầu.
Tần lão bản ra tay quá đắt, ông ta là người duy nhất ở thành Liễu Hồ này khiến hắn cảm thấy tiêu tiền hơi xót.
Nếu không thể sử dụng thủ đoạn nhanh chóng, vậy thì chỉ có thể bỏ công sức ở chỗ khác thôi...
Mãi cho đến lúc tan học, tất cả học sinh ở học đình đều lần lượt rời đi, Linh Tú tiên sinh cũng như không có việc gì, lạnh mặt mà rời khỏi. Cuối cùng thì Phương Thốn cũng được rời khỏi học đình. Nhưng hắn cũng không có vội vàng trở về phủ, sau khi suy nghĩ một chút thì hắn đi đến chiếc xe ngựa của mình đã đậu sẵn ở trước viện, từ trên đó lấy ra hai bình Trần Nhưỡng, sau đó ra lệnh cho Tiểu Thanh Liễu đợi ở đây, hắn thì tự mình bước vào Hành Tri Viện.
Hành Tri Viện là nơi mà thư viện phụ trách giám sát hành động hằng ngày của thành bố trí học sinh ra ngoài để huấn luyện.
Trong thế giới này, có luyện khí sĩ, cũng có xà hồ tinh quái, oan quỷ ác thi, cũng thường xuyên xuất hiện những chuyện quỷ tà, họa loạn một phương. Nói một cách có lý thì những chuyện này đều là do Tập Yêu Tư của thành thủ thành Liễu Hồ giải quyết. Chỉ là bên phía thành thủ cũng có việc riêng của mình, hoặc là vận chuyển bảo đan linh dược, hoặc là xử lý một số công vụ do quận thủ bên trên hạ lệnh xuống, thế nên cũng thường xuyên xuất hiện tình trạng không đủ nhân lực.
Bây giờ, lại vừa là thời điểm linh dược chín, cần phải vận chuyển đến quận Thanh Giang, thế nên nhân lực lại càng thiếu hụt hơn.
Mà vào thời điểm nhân lực của thành thủ không đủ, bọn họ thường sẽ giao những chuyện quỷ dị xảy ra cho thư viện, yêu cầu thư viện phái các học sinh đi xử lý. Một là để giải quyết những vấn đề rắc rối đó, hai là cho các học sinh có chút cơ hội để luyện tập, nhanh chóng trưởng thành.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất