Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 694: Chính đạo nhân gian (2)

Chương 694: Chính đạo nhân gian (2)


“Các vị đều biết rằng Lão Kinh Viện chúng ta mời lão nhị Phương gia lại đây chỉ là để hỏi cậu ta quyển sau của “Vô Tướng Bí Điển” có tồn tại hay không, nếu tồn tại thì sẽ khuyên hắn để lại quyển sau đó trong Lão Kinh Viện, bên người hắn không thiếu cao nhân kỳ mưu, đương nhiên cũng không thể không rõ, cho nên hắn mượn trận đánh cược này, đó là vì muốn nói cho chúng ta biết sự tồn tại của quyển sau, hơn nữa dùng loại phương pháp này để khảo nghiệm chúng ta…”
Giọng nói của ông ta chầm chậm, nhưng vài vị lão tiên sinh khác đều đã hiểu.
“Hắn muốn khảo nghiệm xem, rốt cuộc chúng ta chúng ta có tư cách lấy được, hoặc là nắm giữ quyển sau này hay không...”
“...”
“Cho nên...”
Dần dần, có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Vân Tiêu, nghiêm túc nói: “Vị Phương nhị tiên sinh này sẽ giao ra quyển sau đó, sau khi chúng ta phá thần thông của hắn, đúng không?”
“...”
“À...”
Vân Tiêu sửng sốt một chút, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Ta cho rằng các vị tiên sinh nói rất đúng!”
...
...
“Cái gì?”
Bỗng nhiên Phương Thốn trong tĩnh thất kinh ngạc.
Vân Tiêu bất đắc dĩ nói: “Tự bọn họ nghĩ như vậy, cho rằng ngươi đang khảo nghiệm bọn họ có tư cách giữ quyển sau hay không!”
Phương Thốn vội vàng vung tay lên, nói: “Câu trước, bốn câu trước ...”
Vân Tiêu cẩn thận suy nghĩ một chút, thử thăm dò nói: “Đạo pháp tự nhiên?”
“Đúng!”
Tay trái của Phương Thốn đập vào bàn tay: “Hóa ra là đạo pháp tự nhiên...”
Nhất thời, trong lòng hắn dâng lên niềm vui khôn xiết.
Sau khi tu thành Kim Đan, hắn cũng hơi mơ hồ.
Bởi vì tuy rằng hắn biết cửa thứ sáu có tồn tại, nhưng lại hoàn toàn không biết nên tìm như thế nào, mở ra như thế nào.
Ban đầu hắn tính tu luyện Đại Đạo Kinh, từng chút, từng chút một xua tan sương mù, nhưng cho đến lúc này, hắn bỗng nhiên được Vân Tiêu nhắc nhở: “Mấy vị lão tiên sinh kia nói quá đúng, nếu cảnh giới Kim Đan bái núi sông, vậy đã định con đường phải đi là đạo pháp tự nhiên, mà phương hướng ta muốn tìm, phương hướng ta muốn tham ngộ cũng chính là con đường đạo pháp tự nhiên này...”
“Quả nhiên chênh lệch vẫn rất rõ ràng!”
Phương Thốn không khỏi cảm khái: “Bản thân mình ở trên mặt trình độ, bởi vì tuy ưu thế mà Thiên Đạo Công Đức Phổ và Vô Tương Bảo Thân Kinh mang đến nhiều ưu thế hơn so với các Luyện Khí Sĩ khác, nhưng dù sao mình vẫn còn quá trẻ, sự hiểu biết với một phương thế giới này vẫn không bằng một góc đại Luyện Khí Sĩ, đặc biệt là những nho sĩ cao thâm ở Lão Kinh Viện này, chuyện mà ta còn đang mơ hồ, không ngờ bọn họ dùng một lời đã nói rõ...”
Mấu chốt còn là dưới tình huống bị lừa dối còn nói ra...
...
...
“Có lẽ, đây mới là con đường tu luyện của ta ...”
Phương Thốn càng nghĩ càng rõ ràng, một lúc sau, hắn cười ha hả.
“Một người tìm hiểu, làm sao bằng mọi người cùng nhau tìm hiểu cơ chứ?”
Gần như trong nháy mắt, hắn đã xác định được ý niệm trong lòng mình.
Cũng bắt đầu từ hôm đó, Phương Thốn thành thật ở lại Lão Kinh viện, cũng mượn “Đại Đạo Kinh” để tìm hiểu.
“Đại đạo kinh” không dễ dàng truyền thụ.
Dưới tình huống bình thường, không nhập thần cung, tự mình xem một chút thôi cũng là tử tội.
Nhưng mà bây giờ, Phương Thốn là đệ đệ của Phương Xích tiên sư, lại có công với Đại Hạ, truyền “Đại Đạo Kinh” vốn là chuyện đương nhiên, thứ hai, “Đại đạo kinh” ở nơi khác là bí điển, nhưng ở Lão Kinh Viện thì nó chỉ là một loại sách bình thường, không biết bao nhiêu người muốn vào Lão Kinh Viện, căn bản chính là vì để nghe “Đại Đạo Kinh” nhiều hơn một chút, nhằm tăng tốc lĩnh hội.
Cho nên, “Đại Đạo Kinh” ở chỗ này rất dễ dàng kiếm được, gần như mỗi người đều có một quyển.
Phương Thốn và Tiểu Hồ Ly cùng nhau nghiêm túc tu luyện “Đại Đạo Kinh”, thái độ vô cùng nghiêm túc, hắn không tiếc công đức, chăm chú đọc “Đại Đạo Kinh”, cũng không xấu hổ “xuống” hỏi, không những xem bút ký của tất cả các tiên sinh trong Lão Kinh Viện, thậm chí mỗi khi gặp vấn đề gì khó, hắn lập tức túm lấy Vân Tiêu, đi hỏi thăm giúp mình.
Vân Tiêu hỏi thăm như thế này...
Hắn lén lút chạy tới trước mặt một vị lão tiên sinh, thấp giọng nói: “Ta lại có manh mối...”
Bây giờ, những lão nho kia đang phải vật lộn với đám mây đã che kín bầu trời trên Lão Kinh Viện, đã rất lâu không thấy ánh mặt trời rồi, vậy nên cũng nóng nảy, chỉ muốn mau chóng xua tan đám mây này, cứ như vậy, không những hóa giải sự xấu hổ của Lão Kinh Viện, thậm chí mình cũng có thể kiêu ngạo trước mặt những lão già kia, chưa biết chừng còn có thể được viện chủ coi trọng, thân phận địa vị cao hơn một tầng.
Cho nên thông thường bọn họ sẽ lập tức khẩn trương hỏi: “Manh mối gì?”
Vân Tiêu nghiêm túc nói: “Ta ẩn nấp bên người lão nhị Phương gia kia, mỗi ngày bồi hắn uống rượu mua vui, cơ thể sắp hỏng luôn rồi, lúc này ta mới cố ý hỏi ra một chút bí mật, biết tiên sinh ngài thương ta nhất, nên ta nói cho ngài đầu tiên, ngài xem có phải ngài cũng nên biểu hiện một chút hay không?”
Lão tiên sinh sảng khoái vung bàn tay lên: “Cháu gái ta là của ngươi!”
Vân Tiêu xấu hổ, vội vàng nói: “Cháu gái gì đó không quan trọng, chủ yếu là muốn tìm lão tiên sinh cùng nghiên cứu...”
Nhắc tới vấn đề mà Phương Thốn đề cập tới, lão tiên sinh rất coi trọng, còn nghiêm túc giải đáp, mà Vân Tiêu thì lại dựa vào hiểu biết của mình, có thể tìm hiểu ra càng nhiều bí mật ẩn giấu đằng sau, hắn nghênh ngang cầm đáp án này, lại chạy tới chỗ một lão tiên sinh khác dò hỏi một phen, cuối cùng, những câu trả lời có thể giải đáp nghi vấn của Phương Thốn, cũng đã đến tay Phương Thốn...
Mỗi khi Phương Thốn nhìn đáp án này thì cảm động đến mức rơi lệ!
“Phương pháp không quan trọng, nghiên cứu thảo luận với nhau, cùng nhau tiến bộ, đây mới là nhân gian chính đạo...”
Tu hành "Đại Đạo Kinh" có bao nhiêu khó?
Đầu tiên, đó là Luyện Khí sĩ bình thường hoàn toàn không có được cơ hội tu hành "Đại Đạo Kinh" .
Mà có thể trổ hết tài năng từ giữa vô số Luyện Khí sĩ cùng thế hệ, vào Thần cung, người có cơ hội tu hành "Đại Đạo Kinh" , mới có thể tiếp cận “Chân Hư Biện Đan”, cũng đó tìm được con đường bản thân phải đi, thành tựu trong mắt người thường nhìn thấy chính là “Chân đan!”
Dựa theo Phương Thốn lý giải, cái gọi là “Chân Hư Biện Đan”, thật ra là xem chính mình có biết Kim Đan từ đâu mà đến hay không, sáng tỏ trong đan có mấy phần là của mình, mấy phần là của Thần Vương, nếu không biết duyên cớ việc này thì cũng chỉ là hư đan, mà nếu đã biết lai lịch, sẽ có thể ở bên trong hệ thống tu luyện Đại Hạ, tìm được vị trí của mình, hơn nữa kiên định con đường của mình, từng bước một tiến về phía trước.
Tìm hiểu "Đại Đạo Kinh", cũng giống như bản mệnh kinh của mình, đó là đột phá gông cùm xiềng xích, phá đan hóa anh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất