Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 701: Không có phúc phận đó (2)

Chương 701: Không có phúc phận đó (2)


Phương Thốn đứng dậy, nhìn thẳng vào vị Thất hoàng tử đó, cười nói: “Không dám!”
Ánh mắt Vân Tiêu co lại: “Có thế thôi sao?”
Mà Thất hoàng tử kia vốn dĩ là trên mặt tràn đầy nụ cười, muốn nói tiếp nhưng bỗng nhiên hơi nghẹn lại.
Cũng không biết tại sao, chỉ ba chữ đó đã khiến hắn ta không biết tiếp lời thế nào nữa.
Tiếp tục xưng là “Phương huynh”, hay là đổi thành “sư huynh”?
Hình như đều không thích hợp lắm!
Nhưng nếu như lại sửa xưng hô thành “công tử” thì lại hơi lạ.
Như bây giờ ở trong thành Triều Ca, đặc biệt là một vài người trẻ tuổi gọi “Phương nhị tiên sinh” thì lại như hạ một bậc.
Vì thế sắc mặt hắn ta hơi thay đổi, rồi mới cười nói: “Chuyện đã như thế, huynh đệ hai ta cớ sao lại là…”
“Chỉ sợ là sự thật không phải như thế đi?”
Phương Thốn nhìn Thất hoàng tử, cười nói: “Năm đó huynh trưởng vào Thất Vương Điện, đó là do Tiên Điện dìu dắt, nhưng Phương gia ta có tài đức gì mà thật sự dám tự cho mình là đồng môn của điện hạ, điện hạ vốn dĩ là cành vàng lá ngọc, nhất định đừng tự đánh gãy thân phận, quá coi trọng Phương gia …”
“Ơ…”
Những người ở xung quanh nghe thế, sắc mặt lập tức có chút gượng gạo.
Mà vị Thất hoàng tử kia hiển nhiên lại càng là không biết nên tiếp lời thế nào nữa.
Chỉ có Phương Thốn nói xong câu nói này thì ngẩng đầu lên nhìn về phía Thất hoàng tử mỉm cười vô cùng khách sáo.
Là không thân!
Chuyện năm đó huynh trưởng nhà mình vào Thất Vương Điện làm thư đồng vốn dĩ đã là một nỗi sỉ nhục, năm đó ý của Tiên Đế là để huynh trưởng đi dạy bảo vị Thất hoàng tử này, chỉ vì lúc đó trong triều đường có người nói rằng tuổi của Phương Xích vẫn còn nhỏ, không đủ tư cách là thầy của hoàng tử, vì thế mới lấy danh nghĩa làm thư đồng để vào Thất Vương Điện trước, đợi đến khi lai lịch già dặn hơn, công lao lớn hơn mới xem là thầy của hoàng tử…
Chỉ là bởi vì ở Triều Ca ngoài sáng trong tối đấu đá nhau, nên thân phận “thư đồng” của huynh trưởng đúng là kéo tới hai năm. Ở một mức độ nào đó, có thể nói là khi đó có người chính là muốn dùng thân phận này để nhốt huynh ấy vào trong Thất Vương Điện, chèn ép thân phận của huynh ấy, khiến huynh ấy không thể tham dự vào một số chuyện lớn. Chỉ là không ngờ được rằng, cho đến khi huynh trưởng lưu lạc trong cánh đồng hoang vu thì thân phận này vẫn chưa được xóa bỏ…
Nhưng cho dù chưa xóa bỏ, sự thật như thế nào, có ai không rõ chứ?
Đặc biệt là vị Thất hoàng tử đây, lẽ nào còn không rõ sao?
Rõ ràng là trong lòng hiểu, nhưng cứ phải nói sư huynh sư đệ gì đó, thế này là có ý gì?
Đây cũng chính là lý do mà Phương Thốn không hề định chừa lại chút thể diện nào cho đối phương.
Vốn dĩ, tâm tư hắn đã thâm sâu hơn người khác, tất nhiên cũng có thể phân biệt được điểm khác biệt giữa vị Thất hoàng tử này với Vân Tiêu.
Vân Tiêu muốn làm sư huynh của mình, hắn không muốn thấp hơn mình một bậc, nhưng trong lòng lại luôn tôn sùng huynh trưởng của mình là tiên sinh.
Thế nhưng vị Thất hoàng tử này lại muốn làm sư đệ của huynh trưởng mình.
Nói ra thì cũng có chút tâm tư nhỏ.
Nhưng Phương Thốn lại coi trọng nhất chính là tâm tư nhỏ này!


Mà rõ ràng là hai bên nói chuyện đều rất khách sáo, thế mà bầu không khí lại trở nên hơi cứng nhắc, sắc mặt của đám người tiếp khách ở xung quanh cũng lập tức trở nên lo lắng, không biết là nên nói một câu làm dịu không khí hay là đứng ở đây giả bộ không chú ý đến thì tốt hơn.
Lão thái giám ở bên trên kia thì sắc mặt lại hơn u ám hơn, trong lòng than một tiếng.
Đây là cảnh tượng mà ông ta không muốn nhìn thấy nhất, nhưng dường như ông ta đã sớm biết mình sẽ nhìn thấy một màn này rồi.
“Ha ha, Phương nhị công tử, thật sự là khách sáo quá rồi…”
Sắc mặt của vị Thất hoàng tử kia cũng trải qua t từ nhiệt tình trở nên lạnh lẽo, thậm chí còn có chút co lại, nhưng trong nội tâm giống như đã nhanh chóng vài suy nghĩ lóe lên, nên vẫn nở nụ cười. Chỉ có điều, trong lúc vô hình dường như xưng hô đã thay đổi, dù sao thì hắn ta cũng có thân phận hoàng tử cao quý, có những lúc thực sự không thể hạ thấp thể diện để làm thân với người khác mà chỉ cười nói: “Chuyện lệnh huynh làm thư đồng trong Thất Vương Điện ta là thật, làm gì có chuyện coi trọng hay không coi trọng gì đó. Lúc trước ta đã sớm biết ngươi đến Triều Ca, chỉ là không có thời gian rảnh, nếu đã có cơ hội thì tất nhiên phải đến thăm ngươi một chút…”
Phương Thốn cười đáp lễ: “Điện hạ, quá khách sáo rồi!”
Thất hoàng tử phất phất tay áo, từ từ trở về chỗ ngồi chủ tọa ở trên.
Nhất thời thì cũng không nhìn rõ tức giận hay vui vẻ, chỉ miễn cưỡng vung tay áo, nói: “Đều đứng đó làm gì nữa, mở tiệc thôi!”
Lúc này một đám người tiếp khách ở trong sảnh mới phản ứng lại, vội vàng ngồi vào chỗ.
Chỉ là ngay bắt đầu thì bầu không khí náo nhiệt và thân thiết trong sảnh lại trong nháy mắt biến mất sạch sành sanh.
Đã có không ít người, mặc dù chưa mở tiệc mà đã cảm thấy như ngồi trên đống lửa rồi.


“Tính tình người Phương gia, cuối cùng thì vẫn hơi mãnh liệt quá…”
Vân Tiêu ngồi đàng hoàng ở một bên, trong lòng nghĩ thầm: “Phương lão nhị đây cũng là người khéo léo đấy, sao lại không nhịn được mà hẹp hòi trước mặt Thất hoàng tử vậy? Nếu như là trước đây, có khi vị hoàng tử này đã tức đến mức lật bàn rồi đi?”
Mà ở bên khác, nhóm người Hạc Chân Chương cũng âm thầm trao đổi ánh mắt: “Không hay rồi, nếu như lát nữa hoàng tử lật bàn thì phải làm sao?”
Tầm nhìn của mọi người đều tập trung vào trung tâm, Phương Thốn bình tĩnh ngồi đó: “Cho đến lúc này mà vị Thất hoàng tử kia vẫn chưa có ý định lật bàn, nhịn cũng giỏi đấy…”
“Tinh thần của hắn trông có vẻ dồi dào, mặt mày hồng hào, nhưng với tuổi của hắn thì tu vi chưa đến tuổi mà không thể khống chế được khí huyết. Hơn nữa khí huyết thịnh vượng như thế mà thân thể lại gầy guộc đến vậy, chuyện này nói ra bình thường hắn cũng không phải là dáng vẻ này, sợ rằng dáng vẻ sắc mặt tái nhợt, đổ mồ hôi đầy đầu mới là bản sắc của hắn, trạng thái bây giờ của hắn tốt thế này, chắc là dùng đan dược mới được như thế …”
“Đường đường là hoàng tử mà sao lại đến mức phải dùng đan dược chống đỡ mới gặp được người chứ?”
“Hắn ta bị bệnh?”
“Hay là tẩu hỏa nhập ma?”
“Cho dù có là bệnh hay là tẩu hỏa nhập ma thì cũng có Đan Hà Sơn và một đám ngự y trông coi, không xảy ra vấn đề được, cho nên…”
Con ngươi hắn hơi co lại: “Thân thể hắn ta chắc chắn đã xảy ra vấn đề khó giải nào đó!”
“Hắn là muốn cầu xin ta cứu mạng!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất