Chương 700: Không có phúc phận đó
Giữa chỗ đông người cũng không tiện nói nhiều, Vân Tiêu dẫn Phương Thốn giới thiệu với những người khác, thật sự có thể thấy được Vân Tiêu giao thiệp rộng rãi, công tử nhà này, lão gia nhà kia, quan lại bộ này, cán bộ ty kia, sau đó còn có hội chủ hội thơ, hội Càn Khôn nào đó vân vân, cuối cùng giới thiệu đến hội chủ hội xếp hạng danh tiếng Đào Hoa Am, Phương Thốn cố ý chăm chú nhìn kỹ.
Làn da tái nhợt, thần sắc bơ phờ, nhìn trông chính là tinh thần không tốt.
Liền cười chắp tay nói: "Huynh đài, danh khí tuy tốt nhưng cũng không nên tham lam đâu..."
Hội chủ kia đỏ mặt, hạ giọng cười: "Phương huynh nói lời này nghĩa là cũng chưa hiểu được chỗ vi diệu trong đó rồi..."
Nói xong hai người cùng nhau cười to.
Mọi người đi theo bên người đều có chút nghi hoặc, Mộng Tình Nhi tò mò hỏi
Mạnh Tri Tuyết: "Danh khí là cái gì?"
Mạnh Tri Tuyết cau mày nói: "Có lẽ là giấy mực bút nghiên gì đó?"
"Vậy tại sao nói không nên tham lam?"
Mộng Tình Nhi nói: "Thứ này không phải càng nhiều càng tốt sao?"
Hạc Chân Chương đứng một bên không nhịn được bật cười: "Há há há..."
Sau khi chào hỏi một lượt, người trong sảnh đều có ấn tượng tốt với Phương nhị công tử, mặc dù chỉ cảm thấy rằng nhiều người nhiều miệng, nhất thời cho dù có người giới thiệu, nhiều lắm cũng chỉ nói được một hai câu mà thôi, nhưng chỉ một câu hai câu như vậy mà đã có không ít người có ý thân thiết với Phương Thốn, đặc biệt là một số hội mà Vân Tiêu từng tham gia, họ đã cân nhắc đến việc có thu nạp Phương nhị công tử hay không.
Mà sau khi hàn huyên hết một lượt, ai về chỗ nấy, bầu không khí lại có chút trầm xuống.
Ở hiện trường có rất nhiều người, chắc cũng có gần một nửa hoàn toàn không biết chủ nhà chân chính là ai, trước đây giúp người khác chuyển thiệp, đó cũng chỉ bởi vì có người không cho phép mình lên tiếng từ chối, lúc này thấy khách khứa đã đến mà vị trí cao nhất vẫn còn trống, nói cho hay thì bọn họ là người tiếp khách nhưng lại không dám nói bừa cái gì nên chỉ có thể ngồi đàng hoàng ở đó.
Nhưng mà, may lúc này ở phía sau sảnh đã có một âm thanh tiếng chuông nhẹ nhàng vang lên.
Giống như là vô tình bị người khác gõ vang, mà âm thanh này vang lên từ nơi xa nhưng lại có thần ẩn, khiến cho mọi người đều vô thức yên tĩnh lại.
“Cuối cùng cũng ra rồi, chỗ này bày biện cũng lớn đó…”
Trong lòng Phương Thốn thầm nghĩ.
Thật ra từ trước khi hắn đến sảnh, đã thu ô lại rồi nhưng vân khí trong không trung vẫn không thay đổi gì nhiều, thì hắn đã đoán được rằng người mời mình dự tiệc chính là người trong hoàng tộc, hơn nữa người này chắc chắn là ở gần đây, nếu không thì cũng sẽ không khiến cho hình phạt của trời phải kiêng kỵ đến thế…
Nói cách khác, thực ra vị chủ nhà này đến rất sớm, vẫn luôn đợi ở sau sảnh.
Nhưng rõ ràng đến sớm như thế, lại quyết không ra ngoài mà đợi mình chào hỏi hết mọi người rồi mới xuất hiện…
… Việc này thể hiện cho điều gì?
… Đã chột dạ, nhưng lại tùy tiện!
…
…
Biểu cảm trên mặt Phương Thốn đã có một chút suy ngẫm, sau đó đã nhìn thấy ở trong sảnh có một lão giả mập mạp biến ra.
Người này mặc trên người một bộ lam bào, dáng người đầy đặn, mặt trắng không râu, khí chất ôn hòa, vừa nhìn đã biết là thái giám trong Tiên Điện, nhìn thấy ông ta, trong sảnh lập tức có rất nhiều người biết mình đến đây để tiếp khách vì ai rồi, trên mặt bắt đầu ngạc nhiên kinh nghi…
“Quả nhiên là Thất hoàng tử…”
Trước đó Phương Thốn đã có suy đoán, nhưng không thể chắc chắn được, nhìn thấy lão thái giám này thì đã chắc rồi.
Lúc trước hắn từng gặp lão thái giám này một lần, chính là lúc đầu khi mà y quan của huynh trưởng mình hạ táng, một đám người, bao gồm cả lão đầu lão thái thái nhà mình cũng phải đợi cả một ngày trong thời tiết mưa phùn sương mù đó, ngay cả huynh trưởng của mình cũng phải đợi, không thể hạ táng được. Mà sau khi đợi đến tận tối lại chỉ có vị lão thái giám này lộ mặt, có điều cũng chỉ là vội vàng tuyên chiếu thôi sau đó rời đi luôn…
Có thể nói, chính vì thái độ mà họ biểu hiện ra khiến cho Phương gia lúc đó phải chịu khá nhiều sự đối địch.
Nếu không thì, danh tiếng của huynh trưởng bày ngay ở đó, trong thời gian ngắn, phản ứng của các nơi cũng không kịch liệt đến mức như vậy.
“Hắn ta cũng coi như là người đầu tiên trở mặt với Phương gia…”
Trong lòng Phương Thốn thầm nghĩ: “Vậy thì bây giờ hắn nhất định phải mời ta đến là có ý gì đây?”
Đang suy nghĩ trong lòng, vị lão thái giám kia đã đến bên cạnh chủ vị, nhẹ giọng ngâm lên: “Bá Hoài hoàng tử đến…”
Mọi người ở trong sảnh đều lập tức đứng hết lên, đứng thành hai hàng, yên lặng chờ người kia xuất hiện.
Đến cả Phương Thốn cũng chỉnh lại tay áo rồi đứng lên, cũng yên lặng cúi đầu, đợi người kia xuất hiện như những người khác.
Mà những người bên cạnh hắn thấy vậy, nên cũng học theo, nhất thời bầu không khí ở sảnh trở nên nghiêm túc hơn.
…
…
“Ha ha, không cần đa lễ, đây vốn dĩ là tiệc riêng, cần gì phải làm những lễ nghi phiền phức như thế chứ?”
Trước mặt có một tiếng cười vang lên, khi mọi người nhìn lên bèn thấy người xuất hiện là một thiếu niên khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, trên trán có thắt đai ngọc, trên người mặc một bộ áo bào màu tím, dáng vẻ vô cùng thanh tú, sắc mặt hơi hồng, tinh thần phơi phới, sau khi xuất hiện thì lập tức nói mọi người miễn lễ, sau đó cũng không ngồi vào chỗ mà lại kéo bộ bào phục dài đi thẳng về vị trí của Phương Thốn, đưa tay ra xa.
“Vị này chính là Phương huynh phải không?”
Ngoài dự đoán của mọi người, hắn ta vừa mở miệng đã lộ ra cảm giác rất thân thiết.
Không biết ở trong sảnh có bao nhiêu người khi biết được vị chủ nhà này chính là đương kim Thất hoàng tử, cũng đã đủ kinh ngạc rồi.
Còn thấy đương kim Thất hoàng tử này vừa lên đã hành lễ với Phương Thốn, lại còn xưng “Phương huynh”, nên vẻ mặt càng kinh ngạc hơn.
“Bái kiến Bá Hoài hoàng tử…”
Phương Thốn cũng rất khách sáo đáp lễ lại với hắn ta.
“Ha ha, không cần đa lễ, không cần đa lễ…”
Thất hoàng tử kia nhìn có vẻ là vốn định cầm tay Phương Thốn, tỏ vẻ thân thiết, nhưng thấy Phương Thốn hành lễ trước nên cũng đành phải cùng hành lễ theo, dường như có ý trách tội nói: “Người khác thì chẳng nói làm gì, chỉ có ngươi nhất định không được khách sáo với ta, lệnh huynh năm đó từng làm thư đồng trong Thất Vương Điện ta, để mà nói thật thì có khi ta còn phải gọi ngươi một tiếng sư huynh đấy…”
Vân Tiêu ở bên cạnh nghe thấy lời này, sắc mặt hơi thay đổi.
Những lời tương tự như vậy, hắn cũng từng nói.
Lúc đó còn bị Phương Thốn tàn nhẫn mỉa mai, suýt thì hạ hẳn một bậc…
Mà bây giờ…