Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 703: Long mạch nghịch chuyển (2)

Chương 703: Long mạch nghịch chuyển (2)


"Thật ra khi ta còn nhỏ, cũng không tính là nhỏ lắm, đã rất thích ghi chép rồi."
Giọng nói của Mạnh Tri Tuyết rất trầm: "Ta đã từng được lệnh huynh cứu một mạng."
Mọi người ở xung quanh không ngắt lời nàng, vì nếu Mạnh Tri Tuyết có xuất thân từ Triều Ca thì nàng ta được Phương Xích cứu mạng cũng không có gì là đặc biệt hiếm lạ.
Nhìn sự tôn trọng của nàng vói Phương Xích thì cũng sớm biết là nàng có nhân quả với Phương Xích tiên sinh rồi.
"Nhưng điều khiến ta có ấn tượng nhất không phải là được lệnh huynh cứu, mà là phong thái làm người của lệnh huynh..."
Mạnh Tri Tuyết từ từ nói ra: "Năm đó, Triều Ca từng gặp một tai họa lớn, có ma vật hoang nguyên lẻn vào Triều Ca sửa lại long mạch, cho nên lúc đó trong Triều Ca có không biết bao nhiêu là Luyện Khí Sĩ lớn nhỏ bị trúng độc long mạch, mạng sống như sắp đứt..."
"Vào khí đó, ta cũng là một trong số những người đó."
"Khi đó, thân thể ta trúng độc lạ, lúc nào cũng hôn mê, trí nhớ hỗn loạn, duy chỉ có một cảnh tượng là ta nhớ rất rõ ràng, lúc ấy, ta nằm ở Đan Hà Sơn, những người xung quanh đều trạc tuổi ta, họ đều là trẻ con bị trúng độc long mạch, mà lúc đó chuyện quá mức nghiêm trọng nên Đan Hà Sơn và ngự y viện dùng hết cách thì cũng chỉ có thể cứu chữa được các đại nhân bị trúng độc..."
"..."
Nghe vậy, Phương Thốn mới khẽ gật đầu, có chút tò mò.
Chuyện Mạnh Tri Tuyết nói, chính là một bí mật của Triều Ca.
Chắc là chuyện này xảy ra khi huynh trưởng nhà mình vào Triều Ca bao lâu, nghe nói là có liên quan đến ma vật hoang nguyên. Lần tai họa đó đã làm cho Đại Hạ khổ không thể tả, bị tổn thất nghiêm trọng, may cuối cùng cũng vượt qua được. Nhưng cũng bởi vì chuyện này có liên quan đến mặt mũi của Tiên Đế, cho nên có rất ít người dám công khai nhắc đến chuyện xấu này chứ đừng nói là mấy người ở thành Liễu Hồ xa xôi bọn họ, cho dù ở chính Triều Ca, cũng không có mấy người biết rõ chuyện này.
Còn nếu là trúng độc lạ thì đúng là giống như Mạnh Tri Tuyết nói.
Nếu muốn cứu chữa thì tất nhiên sẽ cứu các đại Luyện Khí Sĩ và những người có chức lớn trong triều đình trước, lúc đó sợ rằng Mạnh Tri Tuyết còn chưa bước lên con đường tu hành, nên tất nhiên nàng vẫn chưa được xếp vào đội ngũ đó, huống hồ, mặc dù thân phận của nàng không bình thường, nhưng ở trước mặt chuyện lớn như thế, nàng cũng chỉ là người nhỏ bé không đáng kể...
"Trong hốt hoảng, thậm chí ta còn nghĩ là mình sắp chết rồi."
Mạnh Tri Tuyết nói rồi giống như rơi vào trong trầm tư, hồi lâu sau nàng mới thở dài một tiếng nói: "Mặc dù lúc đó ta còn nhỏ, nhưng nhớ rất rõ ký tức đau khổ đó, cái cảm giác mà mình sắp chết. Mà điều đáng sợ hơn là ta nằm đó không biết qua bao lâu, trước mắt lúc thì sáng lúc thì tối, nhờ đó mà ta biết đã một ngày trôi qua rồi, nhưng vẫn không có ai để ý tới ta..."
"Ta gọi phụ thân và mẫu thân của mình, nhưng không có ai trả lời ta cả, xung quanh ta chỉ có tiếng khóc và những tiếng kêu đau đớn..."
"Mà ngay lúc đó có một người nhẹ nhàng xoa trán của ta, nói: đừng sợ..."
"..."
Hốc mắt Mạnh Tri Tuyết hơi đỏ lên, dường như có chút xúc động, nàng dịu dàng nhìn Phương Thốn rồi mới nói: "Người đó là huynh trưởng ngươi!"
"Ta có cảm giác có người dùng pháp lực ôn hòa để loại bỏ ma khí tối tăm trong cơ thể, khiến ta cảm thấy rất thoải mái. Cũng vào lúc đó, rốt cuộc ta cũng mở được mắt ra và nhìn thấy huynh trưởng của ngươi... Lúc huynh trưởng của người cười lên khiến người ta rất yên tâm."
"..."
Mọi người ở xung quanh không ai lên tiếng cả, dường như sự ồn ào náo động trong điện đã cách xa bọn họ.
Lúc này, tất cả mọi người đều đang nghiêm túc nghe Mạnh Tri Tuyết nói chuyện.
"Lúc ấy, huynh trưởng của ngươi đã loại bỏ độc trên người những đứa trẻ bị người ta lãng quên, còn khuyên chúng ta cứ yên tâm. Sau đó, ta... ta còn nhìn thấy có người khiển trách huynh trưởng của ngươi, người đó nói còn có bao nhiêu cơ thiếp bên trong Tiên Điện còn chưa có cách để chữa khỏi hết mà ngươi lại bỏ công sức ra quan tâm đến mấy đứa bé này?"
"Còn có người mắng huynh trưởng của ngươi, nói bây giờ còn chưa luyện đợc Ích Độc Đan mà đã dẫn độc của chúng vào thân thể mình, là... tự tìm cái chết."
Lúc nói đến đây, Mạnh Tri Tuyết nhìn Phương Thốn, môi nàng ta khẽ run lên và nói: "Phương nhị công tử, ngươi có thể tưởng tượng được không?"
"Lúc đó, thật ra không phải lệnh huynh đang trị thương cho chúng ta mà đang dẫn độc từ trên người chúng ta vào người mình, lệnh huynh đang chịu đựng sự dày vò của âm độc thay chúng ta, lúc đó, lệnh huynh đang lấy mạng của mình đổi lại mạng của chúng ta..."
"Nếu không phải sau đó Đan Hà Sơn chế tạo ra đan dược trị độc thì nói không chừng lệnh huynh sẽ..."
"..."
Đừng nói những người khác, ngay cả Phương Thốn cũng hơi giật mình khi nghe những lời này.
Có trải nghiệm của kiếp trước, Phương Thốn tự nghĩ bản thân mình vẫn phải có chút giới hạn thấp nhất.
Đơn giản như thái độ đối với trẻ con.
Người từng trải qua kiếp trước tự nhiên sẽ biết rằng tính mạng và sự an toàn của trẻ nhỏ mới là quan trọng nhất
Nhưng mà huynh trưởng là một người như thế, ở trong tình huống đó nhất định sẽ không ngồi nhìn nhìn những đứa trẻ này bị thương mà chết, cũng không tính là điều bất ngờ, bởi vì cho dù bản thân mình thấy tình cảnh như vậy cũng sẽ lựa chọn cứu những đứa trẻ này trước tiên. Chẳng qua, nếu mình biết rằng độc này có khả năng không giải được mà vẫn dẫn âm độc vào trong cơ thể mình, đổi lấy mạng của họ, thì liệu mình có thể làm được như vậy không?
Vấn đề này thậm chí không cần đánh chấm dấu hỏi!
Mà cũng chính bởi vì chuyện này, bỗng nhiên Phương Thốn thấy huynh trưởng nhà mình lại khó hiểu thêm một chút.

"Lúc ấy, trí nhớ của ta bị gián đoạn..."
Mạnh Tri Tuyết vẫn đang đang chầm chậm nói, càng nói càng kích động, nàng thấp giọng kể: "Khi ấy ta chỉ nhớ lờ mờ, giống như không chỉ có một người đang nói huynh trưởng ngươi, có người bảo hắn điên rồi, có người bảo hắn mau chạy đi nơi khác giúp đỡ…"
"Nhưng lệnh huynh lại nói, những người lớn khác đều có người chiếu cố, còn những đứa trẻ này cũng chỉ có hắn tới cứu chữa!"
"Người nói rằng trong mắt người, sinh mệnh của những người lớn kia và của những đứa trẻ này không khác biệt lắm..."
Nàng vừa nói vừa chau đôi lông mày, như thể đang cố gắng suy nghĩ: "Lúc ấy còn có rất nhiều người nói chuyện, sau đó ta luôn muốn liều mạng nhớ lại vô số lần, nhưng do khi ấy thân thể của ta thật sự quá yếu, cho nên ta không nhớ được đầy đủ, thật sự rất buồn bực..."
Nàng vừa nói chuyện, thậm chí còn vừa dùng sức gõ đầu của mình thành tiếng thùng thùng, dường như rất dùng sức.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất