Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 704: Luận pháp trong phòng khách

Chương 704: Luận pháp trong phòng khách


"Muội đừng làm chính mình khó xử nữa!"
Ngay sau đó, Vân Tiêu bên cạnh khẽ hít một hơi, nói: "Long mạch nghịch chuyển, âm độc nhập vào cơ thể, ăn mòn tạng phủ và gân mạch, hủy căn cơ nhân đạo, cho dù lúc ấy muội chỉ bị ảnh hưởng một chút thì đối với người không có tu vi mà nói thì đúng là chuyện đòi mạng. Khi đó thần hồn của muội đều đã bị hao tổn, trí nhớ đương nhiên sẽ không được đầy đủ, không có khả năng nhớ được hết cảnh tượng lúc đó..."
Hắn nói xong liền khẽ thở dài, quay đầu nhìn Phương Thốn, trên mặt là vẻ nghiêm túc hiếm thấy, thấp giọng nói: "Cách đối nhân xử thế của tiên sinh thật làm cho người ta khâm phục, ta cũng đến lúc này mới hiểu được khi đó vì sao người phải nghĩ cách luyện ra một viên long châu, thậm chí còn rất có chấp niệm đối với việc này. Bây giờ ta mới biết được, người lại còn từng chịu kiếp nạn giống như vậy, mà lại chưa từng nói với người khác..."
"Nếu như huynh ấy nói chuyện này với người khác thì huynh ấy đã không phải là mình nữa rồi..."
Thần sắc Phương Thốn cũng có chút khổ não. Đây là điều hắn bội phục nhất nhưng cũng không... đồng tình nhất.
Làm việc tốt không để ai biết, đây gọi là cái gì.
Nếu đã làm việc tốt, vì sao không thể lớn tiếng nói tên của mình cho người khác biết?
Có điều, suy nghĩ trong lòng vẫn cảm thấy có chút nặng nề, không biết có phải là đau lòng, hay vẫn còn trách cứ huynh trưởng nhà mình.
Bầu không khí đang nặng nề, bỗng nhiên Vũ Thanh Ly mở miệng nói: "Long châu là cái gì?"
Vân Tiêu chậm rãi lắc lắc đầu, nói: "Ta cũng rõ lắm, ấy tiên sinh chỉ giảng giải với bọn ta về ý nghĩa sâu xa của long mạch, thuận miệng nhắc tới thôi, chính là giảng đại khái qua loa. Long châu là thứ có thể đem luyện thành một vật dùng để bình ổn long khí. Thiên địa vạn vật tương sinh tương khắc mới là đạo lý. Long mạch chính là vật trên trời, lại không có khắc chế, không khỏi mất đi chân ý lưu chuyển. Dĩ nhiên bình thường chúng ta tu hành đều dựa vào long mạch, nhưng nếu có một ngày kẻ địch lợi dụng long mạch, hoặc là long mạch do chính mình tạo thành phản phệ, vậy chẳng phải là bó tay hết cách sao?"
Hắn vừa nói vừa lắc đầu, cười khổ nói: "Nhưng có sao nói vậy, ý tưởng này là rất kỳ lạ đấy..."
"Nhưng có lẽ là tiên sinh từng nếm qua đau khổ do âm độc, ghi tạc trong lòng rồi!"
"..."
"Bình ổn long mạch?"
Mà khi mọi người đang cảm khái không thôi, trong lòng Phương Thốn lại nhạy cảm nghĩ ra một chuyện, hắn khẽ chau mày.
Bây giờ, quá trình tu hành của hắn đã sắp đến được cửa thứ năm, nhờ hình dung tám ra đường long mạch Đại Hạ, đột phá được Kim Đan. Chỉ là sau khi đột phá được Kim Đan, hắn luôn nghĩ làm thế nào đạt đến cửa thứ sáu, đột phá Nguyên Anh. Thậm chí trong khoảng thời gian này, hắn vẫn cố gắng tu Đại đạo kinh, nhờ vào đó để lĩnh hội con đường luân chuyển thiên địa vạn vật cũng là để cuối cùng có thể đạt thành một bước này!
Mà hiện giờ, chợt nghe đến hai chữ long châu, trong lòng hắn không khỏi rộn ràng.
Nếu có long châu, bình ổn tám đường long mạch mà mình hình dung, sử dụng cho bản thân mình thì đây chẳng phải là chạm tới đỉnh cao, tiến thêm một bước sao?
Lòng hắn không khỏi hơi nhảy một chút.
Chẳng lẽ huynh trưởng thật sự vì mình mà để lại một cái cọc cơ duyên ở trước cửa thứ sáu?
Chẳng lẽ huynh ấy thật sự đã luyện ra dị bảo khắc chế long mạch này rồi ư?


"Huynh cũng biết kết quả?"
Phương Thốn ý thức được vấn đề này liền vội hỏi Vân Tiêu.
Vân Tiêu cũng ngẩn người rồi mới hiểu ý Phương Thốn muốn ám chỉ "long châu", hắn cười khổ lắc đầu nói: "Thời gian ta đi theo tiên sinh cũng không lâu, cũng chưa từng nghe người ngoài nói qua. Có điều, bản thân chuyện này không đáng tin, long mạch kia chính là trời ban, là cội nguồn tu hành, làm sao có thể để cho bảo vật do phàm nhân luyện ra khắc chế? Huống hồ, long mạch là nền móng Đại Hạ, ai lại dám đi luyện thứ này?"
Phương Thốn không trả lời mà chỉ nhíu chặt mày.

….
"Tùng..."
Đúng lúc này, từng tiếng đánh trống phữu âm u vang lên, lập tức hấp dẫn chú ý của mọi người.
*Trống phữu: Một loại trống cổ của Trung Quốc
Trước sảnh không ngừng huyên náo, vị Thất hoàng tử cũng mỉm cười nhìn xem, cực ít nói, lão tháo giám thì lẳng lặng đứng ở một bên. Cũng không biết bọn họ đang suy nghĩ chuyện gì, hay là đang âm thầm dùng thuật truyền âm thương lượng cái gì. Chung quy lại, bầu không khí giữa sảnh bây giờ vẫn như vậy, vị thái giám kia liền nhẹ nhàng đánh trống phữu bằng đồng bên người, ý bảo điện hạ có chuyện muốn dặn dò.
"Hôm nay có thể cùng Phương nhị công tử và các vị tuấn kiệt của Triều Ca tụ họp tại nơi này, đúng thật là một chuyện vui lớn. Mà bây giờ rượu đã nồng, thay vì chỉ cùng nhau đối ẩm, thì tại sao không học vài thú vui trần thế để tạo chút hứng thú, còn có thể khiến cho mọi người uống thêm mấy chén?"
Vị Thất hoàng tử kia cười mở miệng, ánh mắt như vô tình hữu ý quét qua Phương Thốn.
Vừa nói xong, lập tức tiếng đồng tình vang lên: "Điện hạ nói đúng..."
"Xin điện hạ ra đề..."
"..."
Lúc này, ngay cả người ở chỗ Phương Thốn cũng đành tạm thời ngừng đề tài, quay đầu nhìn về phía trước.
Chỉ có Mạnh Tri Tuyết dường như nhất thời chưa nguôi được, còn đang gạt nước mắt.
Vị Thất hoàng tử kia cười dài quét mắt một vòng, nói: "Bây giờ, người khiến thiên hạ bàn tán xôn xao nhất Triều Ca đương nhiên chính là Phương nhị công tử cùng đệ tử đấu pháp của Lão Kinh Viện, Lão Kinh Viện vì Triều Ca ta diễn kinh chính thống, tu vi các lão tiên sinh nơi đó đều thượng thừa, lĩnh hội đạo lý của trời đất, dạy dỗ ra đệ tử đều xuất chúng, không biết làm cho bao nhiêu người bội phục..."
"Nhưng mà Phương nhị công tử vào Triều Ca, chỉ làm một kế nhỏ, đã cùng Lão Kinh Viện đấu đến ngày hôm nay, có thể nói là một chuyện lạ..."
"..."
Nói tới đây, nhất thời lại có rất nhiều người lớn tiếng tán thưởng, nói Phương Thốn bất phàm.
Phương Thốn chỉ cười không trả lời.
"Phương nhị công tử tài năng như thế, nhân hôm nay gặp mặt, nếu không được mở mang một phen, vậy chẳng phải là tiếc nuối vô cùng lớn sao?"
Vị Thất hoàng tử này vừa nói xong đã nở nụ cười, nói tiếp: "Chư vị đều biết, ta đã từng đọc sách cùng Phương Xích tiên sinh, cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với đạo pháp thiên địa ảo diệu, có thể không bằng huynh đệ Phương gia đại tài, nhưng cũng đụng vào một chút. Hôm nay, ta muốn mạo muội thi triển phép thần thông này, chư vị cũng có thể thử phá giải, sau đó xin Phương nhị công tử cho lời bình về tất cả ưu khuyết điểm từ, thế nào?"
Mọi người xung quanh nghe được lời ấy liền cùng hô: "Kính xin điện hạ ra tay để ta được mở rộng tầm mắt..."
Trong tiếng huyên náo, Thất hoàng tử cười khẽ rồi ngồi thẳng người lên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất