Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 705: Luận pháp trong phòng khách (2)

Chương 705: Luận pháp trong phòng khách (2)


Lão thái giám bên cạnh sớm đã đi lên nhận lấy bình rượu trong tay hắn, sau đó chỉ thấy ông ta nhẹ nhàng vén tay áo lên để lộ cánh tay khô gầy, sau đó bàn tay hơi nắm lại, trong lòng bàn tay liền chậm rãi nổi lên một cụm mây nho nhỏ, rồi nhẹ nhàng nâng lên…
"Đi!"
Cụm mây này lập tức bay lên, hóa thành một đám mây có phạm vi hai ba trượng ngay tại trong sảnh.
Trông rất sống động, hơi nước bốc lên, tựa như kéo mây đen trên không trung xuống rồi thu nhỏ lại.
Càng kinh người hơn chính là đám mây này xoay tròn, thế mà còn có tuyết rơi xuống không ngừng.
Mọi người chung quanh thấy vậy nhất thời thấp giọng kinh hô.
Lúc này, cũng không phải có ý khen ngợi hay ý nào khác, mà là cảm thấy một chiêu thần thông ấy thật huyền diệu.
Thất hoàng tử cười nói: "Mây ủ mưa tuyết sấm sét, trời theo thiên đạo luân chuyển, hôm nay ta thi triển tiểu thuật này cũng chỉ vì tìm vui. Các vị trong sân đều có thể tiến lên thử một lần, chỉ cần có thể biến đổi tuyết trong mây này của ta hóa thành mưa, hoặc là thành mưa đá, hoặc là làm cho trận tuyết này ngừng thì xem như thắng, ban thưởng một ly rượu, một vị mỹ nhân, trăm khối long thạch… Đương nhiên, cũng không được làm tan đám mây của ta!"
Nghe hắn ta nói vậy, quả thật có không ít người hào hứng.
Từng người một nóng lòng muốn thử, nhưng cũng tạm thời không ai dám làm người đầu tiên đi lên thử nghiệm.

"Người ta đều nói vị Thất điện hạ này chính là người con được Tiên Đế sủng nhất..."
Bên cạnh Phương Thốn, Vân Tiêu cũng ngưng thần nhìn thấy kia đám mây kia, sau khi nhìn kỹ một lúc lâu, hắn khẽ chau mày, nói: "Không cần biết những lời đồn kia thế nào, nhìn đám mây này trôi quanh bầu trời, cũng bao hàm ẩn ý, không có mấy dấu vết thần thông, thật là bất phàm..."
Lời này là hắn nói với Phương Thốn.
Bàn về tu vi, hắn cao hơn Phương Thốn, sớm đã là Nguyên Anh.
Hơn nữa hắn cũng chính bởi vì nhìn ra Thất hoàng tử là có ý đồ Phương Thốn nên lúc này mới đặc biệt mở miệng nhắc nhở.
Nhưng không cần hắn nhắc nhở.
Phương Thốn nhìn đám mây kia một lúc lâu, trong lòng đã dần dần sáng tỏ rất nhiều vấn đề.
"Xem ra vị Thất điện hạ này cũng từng lĩnh hội qua Vô Tương Bí Điển rồi..."
Trong lòng hắn thầm suy nghĩ, trái lại có chút không nhịn được mà bật cười: "Hơn nữa chẳng những đã từng lĩnh hội, hắn còn cố gắng dốc hết công sức mới có thể trực tiếp tìm tới rất nhiều người, giúp đỡ hắn suy luận biến hóa của mỗi câu mỗi chữ trong đó. Cho đến tận bây giờ, Vô Tương Bí Điển đã phổ biến khắp thiên hạ, người tu luyện vô số, ngay cả bên cạnh ta cũng có rất nhiều, nhưng tính ra, hắn thế mà lại được xem là người lĩnh hội sâu nhất..."
Mà nghĩ đến đây, tâm tình của hắn liền cũng dần dần chậm rãi sáng tỏ từ đầu đến cuối.
"Tiểu sư điệt, thật lắm thủ đoạn nha..."
"Ha ha, nếu điện hạ có hứng, vậy thì ta xin tự bôi xấu trước..."
Bầu không khí chần chừ trong phòng không duy trì lâu. Suy cho cùng cũng phần lớn là người biết chơi trong thành Triều Ca, mà người biết chơi cũng đều hiểu quy củ. Tuy rằng dưới đáy lòng có chút lo rằng mình làm không tốt, chọc giận vị Thất hoàng tử này, nhưng có thể nhìn ra, lúc này Thất hoàng tử đúng là có tâm trạng chơi trò chơi này, nếu như những người này chậm chạp không bắt nhịp, đó mới là chọc giận hắn.
Vì thế trong tiếng cười lớn có một người đi ra, cũng không biết là người nhà nào, vừa rồi hắn cũng mới bắt chuyện với Phương Thốn, thậm chí Phương Thốn còn nói đùa cùng hắn vài câu, thoạt nhìn giống như lão bằng hữu bình thường, thực tế là Phương Thốn không nhớ kỹ tên của hắn…
Người này tu vi không cạn, tu vi đã là đỉnh phong Kim Đan.
Hắn ta cười đi tới phía trước đám mây, đầu tiên nhìn trái nhìn phải, dường như đang chăm chú quan sát.
Thật lâu sau mới ôm quyền thi lễ với Thất hoàng tử, sau đó bàn tay mở ra, chậm rãi áp về hướng đám mây.
Lời nói nói của Thất hoàng tử rất rõ ràng, hắn chỉ là muốn đấu pháp với người khác chứ không phải đấu lực. Hắn ta ngưng tụ ra đám mây này, nếu muốn ngang nhiên phá tan thì thực tế là vô cùng đơn giản, phàm là cấp Nguyên Anh hay Kim Đan cũng chỉ cần vung tay áo lên là đã xua tan được. Nhưng làm như thế thì sẽ phá hủy quy tắc của trò chơi này, cho nên khi người ngoài hóa tuyết thành mưa còn phải cẩn thận không làm tổn hại đám mây này…
Lòng bàn tay người kia bốc lên từng sợi tơ pháp lực, chậm rãi xâm nhập vào trong đám mây.
Rất nhanh, đám mây liền co rút lại bốc hơi, dường như bên trong đan điễn ra biến hóa vô tận.
Mọi người xung quanh đều có chút hiếu kỳ, theo bản năng duỗi dài cổ.
"Hả?"
Người xuất thủ kia vốn thần sắc bình tĩnh, sau đó cũng hơi cau mày, như cảm thấy có chút cổ quái.
Trong vô thức, hắn lại tăng thêm vài thành pháp lực.
Đám mây càng bốc hơi kịch liệt, gần giống như mở nắp vung nồi nước đang sôi ùng ục.
Nhưng mà dưới đám mây, bông tuyết vẫn đang tung bay.
"Không đúng..."
Sắc mặt người này có chút thay đổi.
Lúc đầu trong lòng hắn đã quyết định chủ ý rằng không được thật sự thắng Thất hoàng tử, bởi vậy hắn giả vờ dốc hết toàn lực, nhưng trên thực tế lại thu bảy thành công lực. Nhưng mà, ba thành công lực không thành công, thêm một phần công lực nữa, nhưng vẫn không thành công, hơn nữa còn có cảm giác kém đến rất xa. Thời gian dần trôi, hắn lại tăng thêm từng thành một, cuối cùng thì đúng là thi triển ra toàn bộ pháp lực, từng chút từng chút thăm dò trong đám mây, thế mà…
… Thế mà vẫn không được?
Việc này thật sự khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc, còn có chút hoài nghi chính mình.
Nếu không phải là tận mắt trông thấy đây là đám mây này là do chính tay Thất hoàng tử tạo ra, hắn cũng hoài nghi đây là do pháp bảo nào đó biến hóa mà thành.
"Ha ha, Tôn Lão Lục, ngươi không được rồi, mau xuống nhanh đi…"
Lúc này đám người bên cạnh thấy tình thế không ổn, cố ý ồn ào mà cười chê hắn.
Mà Tôn Lão Lục này cũng đột nhiên kịp phản ứng, vội vàng thu hồi pháp lực, hướng lên trên ôm quyền nói: " Thần thông của điện hạ tinh diệu, biến hóa vô cùng, ta một thân khí lực dồi dào, vậy mà lại không làm gì được nửa phần, thật đúng là tự bôi xấu..."
Thất hoàng tử trên cao cười dài, nhẹ phất tay áo, cười nói: "Những người khác cũng đều có thể tới thử xem!"
Nghe được lời ấy, mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, rất nhanh đã có người cười bước ra.
Người này lúc đi qua Tôn Lão Lục đã trao đổi cùng nhau một chút thần thức, hiểu được ít ngọn nguồn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất