Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 707: Sự thật được tiết lộ

Chương 707: Sự thật được tiết lộ


Thực ra, hắn đi con đường này đã là trái ngược với hơn phân nửa Luyện Khí Sĩ ĩ trên thế gian. Cho dù muốn luận bàn cũng không tìm được ai, mà nay thấy được trình độ của Thất hoàng tử này, trong lòng đã ngứa ngáy, rất muốn cùng hắn ta chứng thực một phen, rốt cuộc, ai mới là người lĩnh ngộ sâu hơn…
Chuyện này giống như Hạc Chân Chương sau khi nhìn mấy cuốn sách liền đặc biệt muốn đi Lưu Nguyệt Lâu vậy!

Cũng vào lúc này, thấy càng ngày càng nhiều người thử qua, lại đều thất bại trước đám mây, trên mặt vị Thất hoàng tử kia lộ ý cười nhẹ đến không thể nhìn thấy. Hắn thấy lúc này Phương Thốn vừa nhìn đám mây, vừa thảo luận cùng người xung quanh, biết hắn đã động tâm, trên mặt chậm rãi nở nụ cười, thậm chí còn lơ đãng nhìn thoáng qua lão thái giám.
Lão thái giám chậm rãi gật đầu, dường như tán thành cách làm của hắn.
Bây giờ quan trọng nhất, hiển nhiên chính là khiến cho vị Phương nhị công tử kia ra tay, xem bản lĩnh của hắn.
"Ha ha, chúng ta thật ngu ngốc, thật sự không thắng được phần thưởng của Thất điện hạ, ta thấy hay là mời Phươnh Nhị tiên sinh xuất thủ đi?"
Mà ngay tại lúc đó, giữa sân đã có không ít người nhìn về phía Phương Thốn, cười mời hắn đứng lên.
Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên cũng biết dụng ý của Thất hoàng tử chính là nhắm vào Phương Thốn. Tuy rằng không biết mục đích Thất hoàng tử muốn cùng Phương Thốn đấu pháp là gì, nhưng nếu đã nhìn ra dụng ý của Thất hoàng tử, đương nhiên phải nghĩ biện pháp giúp hắn đạt được…
Thấy mọi người đều trở nên ồn ào, Thất hoàng tử cười càng vui vẻ hơn.
Vào lúc này, Phương Thốn chỉ có thể đứng lên, hắn chậm rãi đi tới giữa sân, nhìn đám mây kia.
Bầu không khí căng thẳng khó hiểu.
Ngay cả Thất hoàng tử cũng theo bản năng ngồi hơi thẳng lưng lên.
Sau đó bọn họ nhìn thấy Phương Thốn đi quanh qua đám mây một vòng, đánh giá cẩn thận một hồi, sau đó chậm rãi đưa tay ra…
…Hai cánh tay ôm lại, cười nói: "Ta cũng không có bản lĩnh này, cáo từ!"
“Hả?”
Tất cả mọi người thình lình nghe Phương Thốn trả lời đều ngây người.
Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Thất hoàng tử ngồi ở trên kia trực tiếp cứng ngắc.
Thái giám bên cạnh Thất hoàng tử cũng cũng đờ ra, rõ ràng là không kịp phản ứng.
Lúc này, bầu không khí sôi nổi hẳn lên, cho dù vị Phương Nhị công tử này thử một lần thì thế nào?
Huống hồ ở trong lòng mọi người, con đường Thất hoàng tử đi chính là con đường “Vô Tương Bí Điển”, cũng chính là con đường huynh trưởng của Phương Thốn là Phương Xích tiên sư từng đi. Đối với Phương Thốn mà nói, hắn mới là chính thống, mà Thất hoàng tử không nhận huynh trưởng của hắn là thầy, thì tức là con đường tà đạo. Lẽ nào không phải đây là lúc vì thanh danh của mình nên phân cao thấp với hắn ta, cũng để cho thế nhân nhìn xem ai mới là truyền nhân chân chính sao?
Còn trẻ tuổi mà chẳng lẽ lại không có chút háo thắng nào?
...
...
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Phương Thốn nở nụ cười. Hắn cúi đầu trước vị Thất hoàng tử ngồi ở trên và nói: “Điện hạ có bản lĩnh cao cường, biến hóa vô cùng, quả thực không phải loại người nhỏ bé đi ra từ nơi hoang vắng như ta có thể so sánh, ta sẽ không ở lại đây làm xấu mặt nữa...”
Nói rồi, hắn hơi xoay người, nhìn những người khác, lại nói: “Phương Nhị nhận được chiêu đãi nồng hậu của chư vị, ta vô cùng cảm kích!”
“Hôm nay cũng muộn rồi, ta không quấy rầy nữa, đợi sau này có cơ hội thì sẽ lại mở tiệc chiêu đãi chư vị!”
“...”
Nói rồi, hắn lại quay người đi, ra vẻ chuẩn bị muốn rời đi.
Mặc dù nhất thời, các đồng học của hắn vô cùng khó hiểu, nhưng cũng không tiện hỏi kỹ, mà đứng dậy đi theo hắn. Người có xuất thân thấp cũng có chỗ hay, có thể không xứng tham gia những những yến tiệc lớn nhưng đến thời điểm quan trọng thì họ vẫn luôn có thể nắm được điểm mấu chốt. Bọn họ chỉ biết là Phương Thốn vừa nói muốn đi, bất luận thế nào mình cũng đều được đi theo Phương Thốn.
Mà nếu chỉ là một mình Phương Thốn nói phải đi, thì người ngoài còn có thể khuyên nhủ, can ngăn.
Nhưng nhiều người đều đứng lên nói cáo từ như vậy thì cũng không tiện khuyên, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Mà lúc này, sắc mặt của Thất hoàng tử ngồi phía trên đều đã có chút xanh mét.
Lúc này, Phương Thốn thật sự định rời đi.
Suy đoán của người khác về hắn rất chính xác...
Chính hắn cũng muốn thử một lần xem ai mạnh hơn trong việc lý giải đạo pháp tự nhiên.
Phương Thốn cũng muốn dạy dỗ cái tên không thừa nhận huynh trưởng của mình là sư phụ này một chút.
Đương nhiên cũng có chút lòng háo thắng trong đó.
Nhưng hắn đã thấy rất rõ ràng dụng ý hôm nay của Thất hoàng tử...
Hắn ta muốn xem xem rốt cuộc lĩnh ngộ của mình về Vô Tương Bí Điển hoặc đạo pháp tự nhiên thâm sâu được bao nhiêu.
Trước đây Phương Thốn đã nhìn ra rằng hẳn là vị Thất hoàng tử này có một vấn đề lớn. Mà điểm then chốt có thể giải quyết vấn đề lớn ấy của hắn nằm trên người mình, cho nên hắn mới khổ tâm chuẩn bị kỹ lưỡng, mời mình đến dự tiệc, thậm chí còn đến mức phải “hạ mình” xưng huynh gọi đệ cùng mình. Mà bây giờ rốt cuộc hắn đã đoán ra đó là gì...
“Bây giờ, hắn muốn xác nhận, ta có thật sự có năng lực giúp hắn hay không...”
“Biện pháp giải quyết vấn đề này của hắn, đang ở trong “Vô Tướng Bí Điển”?”
“...”
Phương Thốn khẽ cười lạnh, nguyên nhân lần này hắn từ chối thử là ở đây.
Quả thực lòng ta ngứa ngáy, muốn luận bàn một chút cùng ngươi.
Nhưng ta có thể nhịn được.
Mà ngươi thì không nhịn được...
...
...
Hắn càng nghĩ trong lòng càng thấy sảng khoái, hắn chắp tay vái mọi người rồi đi tới cửa sảnh.
Tiểu Hồ Ly ở bên cạnh dâng ô công đức cho hắn bằng hai tay, Phương Thốn thuận tiện mở ô đi vào trong màn mưa.
Mà mọi người ở trong phòng thấy Phương Thốn phải đi thật, thì giữ cũng không, dù có hơi xấu hổ nhưng vẫn lễ độ chắp tay với hắn, nói ngày khác gặp lại, hoặc là tiễn hắn đi. Yến hội này chợt kết thúc...
Đến lúc này, vị Thất hoàng tử kia bỗng nhiên cười nói: “Phương Thốn...”
Giọng của hắn ta vang lên, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của mọi người trong sảnh. Nhìn sang Thất hoàng tử, mọi người không kìm được hốt hoảng, chỉ thấy lúc này Thất hoàng tử vẫn đang cười, nhưng vẻ mặt của hắn ta hoàn toàn khác vừa rồi, nhìn nụ cười kia trông có hơi méo mó, gượng gạo, răng khẽ cắn, lộ ra thần sắc âm hiểm không thể che giấu, ngay cả vẻ hồng hào sáng sủa trên mặt trước đây cũng biến mất mà đã chuyển sang trắng bệch xanh xao.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất