Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 710: Không phải là vì dạy ngươi (2)

Chương 710: Không phải là vì dạy ngươi (2)


“Quả nhiên là thế...”
Lúc này, Phương Thốn bỗng cảm ứng được khí cơ quanh thân Thất hoàng tử, trong lòng sáng bừng.
Bữa tiệc này từ đầu đã khiến hắn cảm thấy tất cả đều rất kỳ lạ, nhưng giờ hắn đã hiểu hết, thậm chí còn vô cùng chắc chắn.
Lúc những ý nghĩ này xuất hiện, Thất hoàng tử đã trấn áp ở trên không, giống như đã biến thiên địa trong vòng mười trượng thành của mình. Sau đó hắn mượn sức mạnh của vùng thiên địa này này để trấn áp về phía Phương Thốn. Đối với Luyện Khí Sĩ cảnh giới Kim Đan mà nói, dường như đây là một đề bài khó giải, bởi vì phong ấn thiên địa thì linh khí không di chuyển, cho dù muốn dùng thần thông chống đỡ cũng hoàn toàn không vô dụng.
Đây cũng là chỗ lợi hại của Vô Tương Bí Điển.
Vô Tương Bí Điển có đạo pháp tự nhiên, nhưng trái lại thi triển cũng có thể phong ấn vạn vật biến hóa.
Phương Thốn là người đi con đường Vô Tương Bí Điển. Trong kiếp này, hắn cũng là người có lĩnh ngộ sâu nhất, nhưng bây giờ hắn chợt gặp một người còn giỏi môn này hơn hắn. Người ngoài vừa nhìn thấy đã biết vị Thất hoàng tử này đi cùng đường với hắn, thậm chí còn đi sâu hơn hắn. Nguyên nhân là ở chỗ, hắn là đi con đường này, còn Thất hoàng tử là người có được nó.
Hắn ta mượn viên minh châu để điều động long khí, hoàn toàn đạt tới cảnh giới đạo pháp tự nhiên của Phương Thốn, thậm chí còn mạnh hơn.
Ở giữa thiên địa méo mó mà mờ mịt này, thậm chí Phương Thốn có thể thấy Thất hoàng tử đang cười âm lãnh.
Sau đó, trong lòng hắn chậm rãi thở ra một hơi...
Sau một khắc, lúc sức mạnh của đất trời đang lao tới trấn áp mình, bỗng nhiên hắn lắc tay áo một cái.
Cũng có tiếng rồng gầm vang lên. Chỉ là, rồng gầm của vị Thất hoàng tử kia vang lên từ trong cơ thể, còn rồng gầmcủa Phương Thốn là vang ở xung quanh người. Ngay lúc đó, từng gợn sóng xuất hiện xung quanh Phương Thốn, mơ hồ hóa thành hình rồng. Mà hình rồng này có thể nói là kém xa long khí của Thất hoàng tử, nhưng ngoài dự đoán của mọi người là hình rồng này lại xuất hiện từng cái từng cái một, sức mạnh dần dần chồng lên...
Khoảng tám long mạch mơ hồ thành hình, hóa thành sức mạnh đất trời cuồn cuộn.
Vào lúc này, thiên địa bị Thất hoàng tử trấn trụ lập tức sôi trào lên, thậm chí còn có ý phản phệ.
Trời đất hư không lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn, ngay cả thần thức cũng khó mà phân rõ.
“Sao có thể...”
Đối mặt với biến hóa này, giọng nói của Thất hoàng tử cũng có chút thay đổi, không che giấu được vẻ hoang mang.
Mà vào lúc này, Phương Thốn vừa bước đi đã đến ngay bên cạnh Thất hoàng tử. Hắn vẫn nhìn Thất hoàng tử với vẻ mặt lạnh lùng, nhẹ giọng nói: “Ngươi có thể khống chế được long khí, nhưng chung quy chỉ là vật bên ngoài, mà long khí ta dùng lại là của chính bản thân ta...”
Lúc nói đến đây nói, hắn giơ tay đánh một bạt tai.
Thất hoàng tử bị tát, hắn ta lớn tiếng kêu to: “Tại sao ngươi có thể làm được...”
Phương Thốn lại trở tay tát thêm một cái, miệng nói: “Trời đất không phải là để cho ngươi chiếm giữ, mà là để cho ngươi thấu hiểu...”
“Chát!”
Lại là một bạt tai.
“Ngươi nên thấu hiểu thiên địa trước, rồi hãy hợp nhất cùng thiên địa, mà không phải là chiếm lấy thiên địa trước, rồi lại đi hy vọng...”
“Chát!”
“Ta không biết đại ca có dạy ngươi những đạo lý này không...”
“Chát!”
“Nhưng ta thay huynh ấy nói cho ngươi biết...”
“Chát!”
“Không phải là vì để cho ngươi trở nên thông minh...”
“Chát!”
“Chỉ đơn thuần bởi vì ta muốn đánh ngươi...”
“...”
Phương Thốn vừa nói, vừa liên tục tung chưởng tát mạnh vào mặt Thất hoàng tử. Thẳng đến khi Thất hoàng tử bị đánh đến choáng đầu hoa mắt, mà như vậy sao có thể nghe vào lời của hắn? Mà nếu chỉ là một cái bạt tai thì sẽ làm cho người ta phẫn nộ, hai cái bạt tai thì sẽ làm cho người ta muốn giết người, nhưng khi bạt tai tăng dần lên, Thất hoàng tử lại hầu như không có cả cảm xúc phẫn nộ, chỉ muốn điên cuồng chạy trốn...
Hắn thu pháp lực lại, thiên địa vặn vẹo ở xung quanh đã từ từ tản đi, ánh mắt mọi người ở ngoài nhìn vào.
Mà vào lúc này, tay Phương Thốn cũng nâng lên.
Phương Thốn cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, hắn không lập tức đánh tiếp, dù sao tát vào mặt hoàng tử cũng là một vấn đề lớn.
Nhất là đánh ở trước mặt mọi người.
Cho nên hắn chỉ thấp giọng, nhanh chóng nói: “Ngươi muốn người khác nhìn thấy ta tát ngươi sao?”
Một câu nói này đã lập tức chạm đến trong lòng Thất hoàng tử. Hắn vốn là bị đánh đế hơi hồ đồ, nghe thấy lời này, lập tức nghĩ đến chuyện cả Triều Ca đều sẽ đồn đãi mình bị người khác tát ở trước mặt mọi người. Nhất thời, trong lòng hắn ta mâu thuẫn tột cùng...
Bởi vì suy nghĩ này mà hắn ta lại vô thức kéo hư không vặn vẹo vào, trông như kéo cái màn che.
Mà Phương Thốn thì lập tức nở nụ cười: “Thật là ngu xuẩn!”
Vừa nói chuyện, hắn vừa đánh một bạt tai, một tiếng “chát” vang lên giòn giã hết mức có thể.
Thân ảnh chợt gần chợt xa, cũng không ai biết xảy ra chuyện gì, chỉ là nhìn thấy giữa Phương Thốn và vị hoàng tử kia tràn ngập mây mù, pháp lực khuấy động, trong nháy mắt tung bay vào giữa không trung, thậm chí còn xuất hiện trấn áp thiên địa, hóa ra địa hạt, nhưng trong phút chốc, địa hạt tiêu tán, vân khí tản ra, trời đất trong xanh, bóng người của Phương Thốn đã xuất hiện ở bên trên bậc thang.
Trong tay hắn vẫn cứ che ô, áo bào trắng như tuyết không nhuốm bụi trần, không có nửa điểm tán loạn.
Nhìn trông giống như là người vừa mới đi một vòng qua thần thông âm lệ hung bạo của Thất hoàng tử kia không phải là hắn vậy.
"Vốn dĩ không muốn bêu xấu, không nghĩ Điện hạ nhất định phải tìm ta để so tài, Phương Nhị ta vốn dĩ là một kẻ ăn chơi không làm việc đàng hoàng, tu vi qua loa, dễ bỏ khó lấy, cũng may nhờ Điện hạ tu vi hơn người, cuối cùng cũng coi như không tạo ra phiền phức nào quá lớn..."
Phương Thốn cười, thẳng lưng, nói với vị Thất hoàng tử kia: "Bây giờ, ta có thể cáo từ rồi chứ?"
Nhưng nghe Phương Thốn nói xong, vị Thất hoàng tử kia vẫn cứ đứng tại chỗ.
Lúc này hắn lộ vẻ vui buồn, nếu phải nói thì chỉ có thể nói trông hắn có chút hiền lành, áo tím trên người hơi nhăn nheo. Điều này cũng là bình thường, dù sao hắn cũng vừa mới thi triển bản lĩnh trấn thiên địa cao cường, không bị ảnh hưởng mới là lạ, mà gương mặt của hắn a thậm chí cũng đã khôi phục được như lúc đầu xuất hiện trong sảnh, diện mạo da trắng hồng căng mướt, người vẫn rất phong độ.
Hắn không vội trả lời, hoặc là không biết trả lời ra sao.
...
...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất