Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 709: Không phải là vì dạy ngươi

Chương 709: Không phải là vì dạy ngươi


Trên khuôn mặt có hơi tái nhợt vì mất huyết sắc bỗng nhiên hiện lên một dấu năm ngón tay rõ ràng, hơn nữa trong tiếng cười nhạt ban đầu lộ ra ánh mắt tức giận âm độc, thì nhất thời hiện ra một vẻ bắt mắt mà khiến người ta thoải mái.
Thất hoàng tử cũng đã hơi mơ hồ.
“Ngươi dám đánh ta sao?”
Thậm chí cái bóng dáng ma quỷ đáng sợ kia có hơi cứng ngắc, khó tin nhìn về phía Phương Thốn.
Câu nói này không phải là sự phách lối kiêu ngạo mà là phản ứng buồn cười ngớ ngẩn.
Bây giờ, quả thực vị Thất hoàng tử này đã có cảm giác quái đản không cách nào tưởng tượng được.
Dù sao hắn đường đường là hoàng tử, là con út của đương kim Tiên Đế, huống hồ hôm nay là ở triều đình, ở trên tiên điện, đối mặt với người như hắn, dù hắn có làm chuyện gì quá đáng hay dù hắn có phạm lỗi gì nặng thì cũng không có ai dám thật sự đụng đến hắn, kể cả răn dạy thì cũng phải tuân theo lễ pháp, tuyệt đối không thể vượt khuôn đi khuyên nhủ, nếu không sẽ phạm vào hoàng uy.
Dưới gầm trời này, ngoại trừ Tiên Đế thì có ai dám đánh hắn?
Dù là Thần Vương có danh tiếng động trời thì có mấy người dám đụng đến một đầu ngón tay của hắn?
Hoàng Thần Vương có thể dám là bởi vì Hoàng Thần Vương vốn cũng là xuất thân hoàng tộc, là trưởng bối của hắn!
Đổi thành một Thần Vương khác tới thử xem?
Nhưng đúng lúc này, Phương Thốn lại thật sự tát Thất hoàng tử một cái.
Hơn nữa còn là lúc Thất hoàng tử vừa huy động vân khí, chuẩn bị dùng toàn lực đánh Phương Thốn.
Phương Thốn tát hắn ta một cái, sau đó một tay vẫn đang cầm ô, cười lạnh lẳng lặng đứng tại chỗ.
“Ta giết ngươi!”
Trong nháy mắt, Thất hoàng tử bị lửa giận cực lớn bao phủ, con mắt đỏ ngầu như muốn phun ra lửa, tiếng gầm thét tức giận giống như vang lên từ tận đáy lòng, hắn điên thật rồi, bị tát mà phản ứng đầu tiên của hắn lại là kinh ngạc, nghi hoặc, còn có chút hoài nghi nhân sinh, nhưng ngay sau đó là xúc động và lửa giận không thể áp chế được, hận thù ngập trời...
Lúc đầu hắn chỉ muốn thử Phương Thốn, xác định thực lực của Phương Thốn có giúp được mình hay không.
Cho nên mặc dù hắn ta ra tay tàn nhẫn, nhưng thật ra là đang đè nén pháp lực.
Nhưng vị Thất hoàng tử cả đời chưa bị ai đánh này trong nháy mắt đang nổi giận triển khai hết tất cả pháp lực, trong cơ thể như vang lên tiếng sấm, lại như có một con rồng lớn thức tỉnh ở trong cơ thể hắn. Mà vào giờ khắc này pháp lực của hắn cũng trở nên cuộn trào mãnh liệt không dứt, tiếp đó là tăng vọt, không trung ở xung quanh đều đã bị hắn làm chấn động đến rung lên, vân khí cuồn cuộn bao phủ xuống từ trên đỉnh đầu...
Xa xa, người quan sát ở trong sảnh đều đã bị doạ sợ đến mức kinh hoàng.
Khi nhìn thấy bỗng nhiên Thất hoàng tử ra tay, bọn họ cũng có cảm giác vừa sợ vừa kỳ lạ. Mà bây giờ, họ chợt thấy Thất hoàng tử ra tay hung ác điên cuồng như là muốn liều mạng thì càng sợ đến mức chân tay hơi luống cuống, không nghĩ ra làm thế nào để thu dọn kết cục này...
...
...
Nhưng lúc bóng dáng Thất hoàng tử đang giận đùng đùng, khuấy động vân khí cuồn cuộn bao phủ, Phương Thốn lại ra tay.
Đúng lúc vân khí bốc hơi, bỗng nhiên hắn lắc mình đến gần Thất hoàng tử. Bên cạnh Thất hoàng tử vốn đầy vân khí, bao phủ ở trên không, thoạt nhìn khó đến gần, nhưng Phương Thốn chỉ mở áo bào đã đi tới bên cạnh hắn ta, dường như tất cả vân khí đang vặn vẹo quanh người hắn trên hư không hoàn toàn là thùng rỗng kêu to, vốn không thể ngăn cản được một chút nào bước đi của Phương Thốn...
“Bốp!”
Phương Thốn lại tung chưởng đánh vào mặt bên kia của Thất hoàng tử.
Động tác của Thất hoàng tử không khỏi chậm lại.
Hắn đỏ mắt, đồng thời cũng đỏ mặt, hung hăng nhìn về phía Phương Thốn với vẻ phẫn nộ, lại có chút... khó hiểu.
“Hắn lại dám đánh ta sao?”
“Hắn lại có thể đánh ta sao?”
“...”
Cùng một chuyện mà tạo ra hai cảm giác đan xen cùng xuất hiện trong lòng.
“Ta phải ngươi chết đi!”
Thất hoàng tử lạc giọng rống to lên. Cùng lúc đó, trong cơ thể hắn chợt có lóe lên một viên minh châu, ánh sáng trực tiếp hiện lên từ đỉnh đầu hắn, một viên minh châu như ánh mặt trời chói chang hiện lên ở giữa không trung, dùng mắt thường có thể thấy. Giữa đất trời chợt có đạo uẩn cuồn cuộn từ từ mà đến, đều bị viên minh châu này trấn áp ở người Thất hoàng tử, sau đó hắn gầm thét hung hăng đánh về phía Phương Thốn.
Lúc này, tiếng hô của hắn là tiếng lòng.
Hắn không phải là loại người mưu mô, dù lúc này rõ ràng hắn cần người đối diện này giúp mình, nhưng sau khi ăn hai cái tát, hắn vứt hết mọi thứ ra sau đầu, chỉ muốn trong một hơi thở chế trụ Phương Thốn, sau đó diệt hắn thành trò...
“Không hay rồi, là long khí...”
Nhìn thấy rõ Thất hoàng tử một thân cuồn cuộn Đạo Uẩn, cũng không biết có bao nhiêu người trong sảnh đều trở nên kinh hãi.
Trước đó, lúc họ nhìn thấy Thất hoàng tử thi triển vân khí, bọn họ đã phát giác ra. Nhưng bây giờ, khi thấy Thất hoàng tử lại thật sự trực tiếp điều động vân khí quấn quanh Triều Ca thì vẫn cảm thấy vô cùng giật mình. Đây chính là cội nguồn của thiên địa, là Đạo Uẩn Triều Ca. Chỉ có người đặt chân lên Tiên Cảnh mới có thể lĩnh hội và sử dụng nó. Mà bây giờ Thất hoàng tử mới ở cảnh giới Kim Đan đã dễ dàng khống chế được rồi sao?
Có thể thấy Đạo Uẩn lưu chuyển, dường như quấn quanh người Thất hoàng tử, trong phạm vi trăm trượng đều hóa thành địa bàn của hắn. Cũng không biết có bao nhiêu người tim vọt lên tận cổ họng. Dẫn long khí chỉ trong một ý niệm, trấn áp hư không, ý chí điều khiển đất trời, đây là thần thông cỡ nào?
Mà trong phạm vi này, ngoại trừ cao thủ Tiên Cảnh có thể miễn cưỡng chống đỡ thì làm gì có ai có thể chống lại được?
“Không hay rồi...”
Mạnh Tri Tuyết nhìn thấy cảnh này thì tim đập loạn xạ, vô thức muốn xông lên.
Với tu vi hiện tại của mình, Mạnh Tri Tuyết thật sự có chút nhìn không hiểu thần thông của Thất hoàng tử, nhưng nàng lại nhạy cảm nhận ra sự nguy hiểm.
Nhưng nàng mới bước được nửa bước, thì đã bị phụ thân vội kéo lại, quát lên: “Muốn chết à?”
Đám người Hạc Chân Chương cũng rất lo lắng. Vũ Thanh Ly thì càng không nói một lời, nhưng đã bước một bước ra, muốn liều mạng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng âm u của lão thái giám kia nhìn về phía bọn họ. Chỉ là vào lúc này, Vân Tiêu cũng đã vội ngăn cản bọn họ, không khuyên ngăn gì khác mà chỉ nhanh chóng truyền một thần thức vào tâm trí các đồng học của Phương Thốn: “Các ngươi đều không biết thực lực của hắn...”
Vì một câu nói này mà mọi người đành tạm nhẫn nhịn.
Nhưng trong lòng họ vẫn có điều gì đó không qua được, lẽ nào thực lực Kim Đan của Phương Thốn có thể chống lại thiên địa hay sao?
...
...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất