Chương 77. Du Tiền quỷ trấn
Các học sinh luyện khí ở đây có lẽ không biết được câu nói này, nhưng hiển nhiên bọn họ cũng biết được đạo lý này.
Sau khi giải tán ra xung quanh, liền từ thôn đông tới tây, cùng thi triển thủ đoạn, kiểm tra thực hư từng gian.
Có người lục tung, phút chốc trở về, nói:
-Trong ngăn kéo còn tiền đồng. Những người này chắc chắn không phải tự nguyện rời đi!
Có người lấy ra la bàn, đi một vòng quanh thôn, trong phút chốc cũng liền quay lại nói:
-Địa thế phong thủy cũng không có vấn đề gì, không phải là địa mạch hóa ma!
Có người cầm một chiếc lồng, đi vòng quanh thôn, sau đó nhìn con chim mỏ đỏ đang rụt cổ bên trong lồng, nói:
-Chim sẻ lông trắng sợ nhất là ma, nhưng không bị dọa. Nói rõ thôn này trong không có quỷ khí lưu lại, cũng không phải quỷ vật gây nên!
Bên cạnh có người bổ sung:
-Hoàn toàn không có quỷ khí lưu lại, thậm chí nói rõ những bách tính này không phải chết trong thôn!
-Trong thôn cũng không có dấu hiệu đánh nhau, có lẽ không phải là do bọn phỉ đạo làm...
Hạc Chân Chương cau mày nói:
-Nếu là do bọn phỉ đạo bắt bách tính trong thôn đi, vậy thì ít nhất, chúng cũng phải để lại dấu vết tranh đấu cùng chém giết. Những thôn ở trong núi này cũng không dễ đối phó, thế sự gian nan, nếu như trộm cướp tới, bọn họ cũng dám phản kháng!
Mọi người tra xét trở về, trong chốc lát trầm ngâm, nhíu mày.
Trong thôn rất kỳ quái, rõ ràng là tất cả mọi người trong thôn, bất kể là già trẻ lớn bé đều đã biến mất, nhưng mà hiện giờ theo như bọn họ quan sát thì lại không thấy bất kỳ dấu vết đánh nhau hay là giằng co nào cả. Thậm chí, không có lấy một chút vết máu, một số người còn đang trong bếp nấu cháo, chỉ là đã nấu cạn rồi, một số chiếc bàn còn bày cả một số món mặn bị ăn dang dở một nửa, còn có người mới bày xong mỡ cá trên đầu giường...
Thoạt nhìn, dường như chỉ trong phút chốc, cả làng đều cùng nhau rời đi vậy.
-Tà tu có một số thủ đoạn, có thể sử dụng phép Nhiếp Hồn, lặng lẽ dẫn dắt bách tính trong thôn rời đi, không lưu vết tích...
Sau một hồi trầm ngâm, có người bắt đầu suy đoán.
Hạc Chân Chương ở một bên nghe vậy liền nói:
-Nếu thật là có tà tu tới thi pháp, vậy thì đối phương chắc chắn là người thần thông cực kỳ cao minh, sợ rằng đã tu luyện đến Kim Đan thần cảnh rồi. Chỉ có thế mới sử dụng phép Nhiếp Hồn để bắt tất cả bách tính trong thôn ngoan ngoãn rời đi, nếu không thì ít nhất cũng phải có bốn năm vị tà tu Trúc Cơ Cảnh cùng nhau làm phép, mới có thể làm tới bước này. Chỉ là, nếu là một thần cảnh luyện khí sĩ, thế thì cần chi phải đến nơi nhỏ bé như Liễu Hồ của chúng ta, để làm những việc lén la lén lút như thế này, còn nếu là bốn năm vị tà tu Bảo cảnh cùng lúc đến thành Liễu Hồ, thì mấy vị tọa sự thành thủ trong thư viện chắc chắn sẽ phát giác ra ngay. Vì vậy, khả năng là tà tu không được lớn cho lắm...
Cũng trong lúc mọi người đang trầm ngâm suy nghĩ, thì người kiểm tra cẩn thận nhất là Vũ Thanh Ly cũng đã bước tới.
Hắn ta trầm giọng nói:
-Tôi tìm thấy một vài tấm da hồ ly dính máu trong một ngôi nhà ở phía tây thôn!
Mọi người nghe vậy, đều là cả kinh đi tới túp lều thôn tây thì thấy trên vách của căn lều này có treo cung tên, dao, súng, còn có một số dụng cụ để săn bắn. Mọi người lập tức biết ngay đây là nơi ở của thợ săn trong làng. Lại nhìn lên bức tường, vài tấm da hồ ly treo trên đấy cũng đã phơi khô gần được một nửa rồi, có lẽ cũng đã được bảy tám ngày gì đó. Sau khi nhìn nhau được một lúc, trong lòng liền mơ hồ có đáp án.
...
...
-Nơi này cách Thanh Hồ Sơn Yêu Quật không mấy xa!
Vũ Thanh Ly chậm rãi nói:
-Những loại yêu này là loại có thù tất báo. Vốn dĩ, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện để mê người hại nhân. Nếu như thợ săn trong thôn vô tình làm tổn thương đến đồng loại của chúng, vậy chúng sẽ tập hợp một nhóm yêu ma trong núi, cùng nhau ra khỏi sơn động để hại người, mọi người có lẽ cũng nhớ, hồ yêu trời sinh am hiểu thuật nhiếp hồn, nếu chúng đồng loạt ra tay, sợ là thôn dân không thể phản kháng được!
Mọi người đều im lặng gật đầu.
Không có chuyện mới mẻ gì ở dưới ánh mặt trời!
Trước khi đến đây, bọn họ cũng đã nghi ngờ sự biến mất của bách tính trong thôn có liên quan đến các tinh quái trên núi.
Bây giờ phát hiện tấm da hồ ly này, xem như là đã xác minh được phỏng đoán của họ. Hơn nữa, cho dù là từ vết tích trong thôn này, hay là thủ đoạn khống chế bách tính, có thể làm tới bước này, ngoại trừ là tà tu thì cũng chỉ có tinh quái trong núi!
Mạnh Tri Tuyết khẽ cau mày nói:
-Vẫn còn thiếu một số chứng cứ!
Mọi người nghe vậy, đều im lặng không nói gì.
Nhiệm vụ của họ trong chuyến đi là phải điều tra rõ chân tướng thôn dân biến mất, thư viện đã trực tiếp yêu cầu họ đến để xác minh xem trong làng có dấu vết để họ nghiệm chứng có thật do yêu quật không. bây giờ đã điều tra qua rồi, kỳ thực cũng đã có thể rời đi, chỉ là thấy Mạnh Tri Tuyết còn có chút do dự, cộng thêm sắc trời đã tối, cũng chỉ có thể tạm tìm nơi thương nghị.
-Khi chúng ta đến đây, ta có thấy một ngôi miếu đổ nát trên núi bên ngoài thôn. Chi bằng đến đó nghỉ ngơi trước đi! - Hạc Chân Chương đề xuất.
Mọi người đều đồng ý.
Tuy rằng trong làng có thể nghỉ ngơi, nhưng những túp lều tranh dột nát này, cả chăn bông mốc meo kia đều là những thứ mà bọn họ không thể nào chịu đựng được. Hơn nữa, nửa đêm thâm nhập trong núi tra án, cũng sẽ không mạo muội xa nhau, để tránh khỏi bị đầu độc, ở trong miếu đổ nát nghỉ ngơi cũng là tốt nhất.
Ngược lại đều là luyện khí sĩ, thở ra hít vào, một đêm cũng trôi qua nhanh thôi.
-Yêu quật này đã nằm bên ngoài thành Liễu Hồ mấy trăm năm, thường xuyên gây ra nhiễu loạn. Vốn dĩ, nếu bọn chúng chịu chung sống hòa bình với thành Liễu Hồ thì cũng có thể dung thứ cho bọn chúng ở đây. Thật tiếc, đám yêu ma đó không chịu yên tĩnh. Mười mấy năm nay, thành Liễu Hồ phát sinh tai họa, hầu hết đều liên quan đến chúng. Nếu chuyện bắt người ở thị trấn này thực sự có liên quan đến chúng, thì chúng thực sự là đang tìm chết mà...