Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 78. Du Tiền quỷ trấn (2)

Chương 78. Du Tiền quỷ trấn (2)


-Sớm nên trừ khử đám yêu ma này sớm rồi!
-Trước vẫn chỉ là thỉnh thoảng nghe được yêu ma hại nhân, bây giờ lại dám bắt đi bách tính một trấn, xác thực đáng chết!
-Chúng ta là luyện khí sĩ, vốn nên lấy trảm yêu trừ ma là nhiệm vụ của mình, há lại có thể tùy ý để yêu ma hoành hành?
Khi đến miếu, mọi người vẫn còn đang thương nghị, từng người ngày càng nổi giận đùng đùng, sát khí doanh đỉnh!
Phương Thốn lúc này cũng bắt đầu đốt lửa lên để có thể nghỉ ngơi cho thật tốt, nghe vậy ngược lại hơi có chút hoài nghi nói:
-Ta thấy cũng chưa chắc là do đám yêu ma kia làm. Nếu thật sự là vì trả thù, bọn chúng có thể trực tiếp giết chết những bách tính này, tại sao lại phải bắt bọn họ đi chứ?
Đám học sinh thư viện xung quanh nghe thấy vậy, ngay lúc tâm trạng đang vô cùng phẫn nộ, đột nhiên cảm thấy như bị ai đó dội một gáo nước lạnh vậy.
Sau một lúc lâu mới có một vị học sinh cười nhạt nói:
-Phương nhị công tử dù sao tu hành ngắn ngủi cũng là không biết, đám yêu ma này rất khác so với luyện khí sĩ chúng ta. Đối với luyện khí sĩ mà nói, cướp Tiên Thiên chi khí của người khác là tội lớn nhất trong thiên hạ này, ai cũng không dám, nhưng lũ yêu ma thì lại coi đây là chuyện đương nhiên, thích nhất là cướp Tiên Thiên chi khí của con người, làm nguyên lực tu hành, những yêu tộc này đã muốn trả thù, trực tiếp giết người lại lãng phí. Bắt người đi nuốt từng chút từng chút một Tiên Thiên chi khí của họ, vậy mới gọi là tàn độc...
Những người khác cũng cười theo, nói:
-Không sai, đây vốn dĩ là thường thức!
-...
-...
Nghe bọn họ cười đùa, Phương Thốn cúi đầu không đáp lời, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Yêu loại thích nhất là trộm tiên thiên chi khí của con người, Phương Thốn đương nhiên là biết điều đó. Những yêu ma mà hắn ta tiêu diệt phần lớn cũng là như vậy, nhưng mà điều khiến hắn ta ngạc nhiên chính là những yêu ma trên núi này không phải là không biết luyện khí sĩ kỵ nhất là chuyện đó. Đôi khi không thể kiềm chế được, làm hại một người hai người, coi như bỏ qua, nhưng là phút chốc bắt cả một trấn, đây chính là phạm vào tối kỵ.
Những yêu ma này, nào có lá gan lớn như vậy?
Thấy Phương Thốn cúi đầu không nói gì, Mạnh Tri Tuyết còn tưởng rằng hắn bị đả kích, khẽ nhúc nhích, muốn đến an ủi hắn một chút, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào.
Cũng chính vào lúc này, mọi người đột nhiên nghe thấy bên ngoài miếu truyền đến tiếng sói tru, còn xen lẫn với những tiếng khóc lóc.
Tất cả học sinh đều giật mình, sau đó lập tức bật dậy, lần lượt lao thẳng ra ngoài miếu.
Đứng trên dốc núi cao, nhìn về hướng đông bắc thì nhìn thấy xa xa, trong bầu trời đêm, dưới vầng trăng sáng, giống như có khói lửa bốc lên, chỉ là khói mù không chỉ là đang bay lơ lửng mà giống như là một sinh vật sống vậy, hơi xoay quanh, chính là yêu khí. Nhìn kỹ một chút, lại có thể thấy được được huyết quang hiện lên, đó chính là dấu hiệu hiển lộ khi ai đó đang bị tàn sát...
Khi tất cả học sinh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đại biến. có người cấp thiết vận chuyển pháp lực với hai mắt, liền thấy rõ trong mắt có thần mang hiện lên, định thần nhìn lại, tràng cảnh xa xa cũng kéo gần, thần sắc cũng nhất thời trở nên lãnh lệ, quát lên:
-Có yêu ma tàn sát thôn!
Lúc bọn họ đến, đã từng quan sát từ xa, ở hướng đó có một thôn nhỏ!
Phương Thốn nghe vậy, không khỏi có chút kinh ngạc:
-Yêu ma thật sự dám hung hăng như vậy hay sao?
-Những yêu ma này không ngờ dám công nhiên vào thôn hành hung, lại bị chúng ta bắt được!
Tất cả các học sinh thư viện nhìn thấy được cảnh tượng quái vật ngang ngược ở đằng xa, người người kinh nộ, lớn tiếng hét lớn.
-Nên làm thế nào?
Người người phẫn nộ, giận không kiềm được thì đã nghe được Mạnh Tri Tuyết trầm giọng quát lên:
-Các vị, Phương Xích tiên sư đã từng nói, Luyện khí sĩ chúng ta, sinh ra liền nên trảm yêu trừ ma, bảo vệ bách tính, học sinh thư viện chúng đã tu được luyện khí, nắm được thuật pháp thần thông, thì như thế nào có thể xem những yêu ma này xuống núi sinh loạn, công nhiên hành hung? Có ai nguyện ý cùng ta đi trảm yêu trừ ma?
Chúng học sinh thư viện nghe được lời ấy, tất cả đều hét lớn:
-Cùng đi, giết sạch những yêu ma tác loạn này!
Vừa nói chuyện, đã nhao nhao vận chuyển khí cơ, cầm binh khí cùng pháp khí ở trong tay.
Bọn họ quả thực tràn đầy nhiệt huyết, gặp phải chuyện yêu ma hành hung giết người, không ai chịu ngồi yên, không ai chịu lùi bước, lúc này liền muốn đi cứu viện, chỉ là bây giờ đang khuya, phóng ngựa không tiện cho lắm, hơn nữa thôn kia cũng không xa, liền có người gấp gáp trực tiếp thi triển Ngự vật, đằng không phi lên, trì thương chấp kiếm, đạp ngọn cây xông thẳng đến thôn kia.
Thuật Phi Đằng là thủ đoạn khó nhất trong số các thuật Ngự Vật, tiêu tốn nhiều nội tức nhất.
Đừng thấy các học sinh này đều là người nổi bật, tu vi đạt tới Luyện Tức Cảnh viên mãn, nhưng phi đằng không được lâu lắm.
Có điều, chỉ có hơn mười dặm đường, nghỉ ngơi một chút, ngược lại cũng đủ rồi.
-Cái này, ta...
Thấy chúng học sinh đều là đã phi đằng mà lên, đi chém yêu ma, Phương Thốn có chút do dự.
Mạnh Tri Tuyết vừa quay đầu, vừa vặn thấy Phương Thốn do dự, nàng chợt nhớ tới tu vi của hắn, liền thấp giọng nói:
-Phương nhị công tử, ngươi bây giờ tu vi còn thấp, không biết thuật phi đằng, huống hồ yêu ma hung tàn, vô cùng hung hiểm, tạm thời không cần phải đi, ở lại trong miếu này giúp bọn ta trông chừng hành lý và ngựa là được rồi. Sau khi giết xong lũ yêu ma đó, bọn ta sẽ tự động quay về để gặp ngươi!
Phương Thốn có chút ngạc nhiên, chỉ có thể gật đầu nói:
-Đa tạ Mạnh tiên tử hiểu cho!
Trong lòng âm thầm nghĩ:
“Vốn dĩ là ta muốn nhờ ngươi đưa ta bay theo, nhưng mà ngươi cũng đã nói như vậy rồi...”
Những học sinh xung quanh nghe được vậy liền cười ha hả nói:
-Phương nhị công tử cứ ở đây đợi đi!
-Trừ yêu trừ ma có nguy hiểm, Phương nhị công tử mạo muội đi, ngược lại có thể bị yêu ma ăn!
-Một mình ở lại đây, ngươi sẽ không sợ đấy chứ?
-...
-...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất