Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 79. Trảm yêu trừ ma

Chương 79. Trảm yêu trừ ma


Giữa những tiếng cười đó, chỉ thấy trong bóng đêm, lần lượt từng học sinh thư viện mặc bạch bào phóng lên cao, lướt không mà đi, một số người có thuật Phi Đằng tốt, trực tiếp bay lên giữa không trung hệt như một sao băng, gấp gáp lao tới thôn nhỏ đó. Có một số người nương theo thân cây ngọn cây mượn lực, mũi chân điểm một cái liền bay vút đi ra mấy chục mấy trăm trượng, liên tiếp nhảy cũng rất nhanh biến mất.
-Đúng là có nhiệt huyết...
Nhìn chúng học sinh thư viện nháy mắt đã đi hết sạch sẽ, Phương Thốn lắc lắc đầu, sau đó cũng quay trở lại ngôi miếu đổ nát đó.
Ngồi bên cạnh đống lửa, hắn cau chặt mày lại, vốn nghĩ rằng đám yêu ma này lá gan lớn hơn nữa cũng chỉ dám lén lút, không nghĩ tới lại đụng phải những thứ yêu loại công nhiên tập kích thôn lạc, chẳng lẽ nói những yêu ma này thật sự là không sợ luyện khí sĩ của thành Liễu Hồ sao?
-y dà, những con yêu ma trong núi này sắp gặp xui xẻo rồi...
Sau cùng thở dài, nhìn bên trong bên ngoài của ngôi miếu cũng chỉ còn có mình hắn, hắn cảm thấy buồn chán, lấy ra quyển Thuật Kinh bắt đầu đọc.
...
...
-Yêu ma to gan, dám đến hành hung?
Cũng ngay lúc này, đám người học sinh thư viện đang vô cùng tức giận cũng đã lần lượt đến bên cạnh của thôn yêu ma tác loạn, cúi người nhìn lại thì thấy trong thôn xóm một mảnh chướng khí mù mịt, một đám yêu ma hoặc là hồ ly, hoặc là đầu sói, hoặc là thân hình cao lớn hùng tráng đang vọt vào trong thôn đại khai sát giới, cùng chém giết lẫn nhau với bách tính thành một đoàn.
Nhìn sơ qua, đám yêu ma này số lượng không ít, có tận mấy chục con, thế nên đám bách tính trong thôn cầm cuốc cầm liềm làm sao có thể là đối thủ, lúc này đang bị đám yêu ma hung tàn dọa đến hồn phi phách tán. Trong lúc đang tuyệt vọng thì nghe thấy tiếng kêu của các học sinh.
Nhìn thấy những học sinh mặc bạch bào đáp xuống trong màn đêm tối, những bách tính trong cơn tuyệt vọng như được sống lại, liều mạng hét to:
-Tiên gia cứu mạng...
-Học sinh thư viện đến rồi?
Mà một đám yêu ma tác loạn, chợt thấy có bạch bào hiện thân cũng đều kinh hãi.
Chỉ là bây giờ chúng cũng đang nổi sát tính, nhìn thấy học sinh thư viện hiện thân thì càng phát nộ khí. Chỉ thấy một con mèo đen mình sói đứng thẳng lưng dậy, hóa thành bán yêu, gầm lên:
-Nhân loại các ngươi vô sỉ, trộm linh thảo, săn giết tộc nhân ta, xâm chiếm lãnh địa của chúng ta, đường sống cũng không cho, chẳng lẽ còn không cho phép chúng ta báo thù sao?
Giữa tiếng gầm rú, cơ thể của nó to lên, ngoài thân nổi lên tầng tầng khí đen, tứ chi chấm đất, lao về phía của những học sinh.
-Soạt!
Mắt thấy tốc độ nó đã đạt đỉnh, liền muốn cắn tới học sinh trước nhất thì chợt thấy một đạo phi kiếm trắng thuần như ngọc trống rỗng mà đến, trong phút chốc liền cắt lìa cổ họng của nó, nhất thời máu tươi phun tung toé, còn chưa chạy mấy bước đã té ngã.
Mà ở giữa không trung, Mạnh Tri Tuyết chậm rãi đáp xuống, mũi chân điểm vào trên phi kiếm, một đôi mắt tuyệt sắc chậm rãi quét qua một lượt.
Nhìn thấy thảm trạng của bách tính trong thôn, khuôn mặt xinh đẹp của nàng như phủ một lớp sương giá, lạnh giọng nói:
-Yêu ma tác loạn, tội ác tày trời, chém!
-Soạt.
-Soạt.
-Soạt.
Trước sau trái phải, các học sinh vội vàng chạy tới, trực tiếp xông thẳng vào thôn.
Bọn họ cũng đã được huấn luyện rất kỹ càng. Lúc đến đã âm thầm tản ra bao vây lấy thôn, bây giờ bỗng nhiên lao ra, tuy là nhân số ít hơn lũ yêu ma đó gần một nửa, nhưng nhất thời các nơi đều là bạch bào chớp động, khiến mọi người có cảm giác học sinh thư viện ở khắp mọi nơi, số lượng người rất nhiều, toàn bộ yêu quái trong thôn đều bị bao vây ở giữa.
-Giết, giết hết luyện khí sĩ này, báo thù cho lão hổ vương…
Một đám yêu ma thấy vậy, cũng tận sinh lòng cuồng tính kêu to, chen nhau lên.
Số lượng yêu ma rất nhiều, vừa thấy học sinh thư viện hiện thân liền xông tới trước. Nhất thời, mỗi một người đều bị một hai con yêu ma vây lấy, họ vừa xuất hiện đã lập tức rơi vào vòng vây.
Nhưng là thân làm học sinh thư viện, còn là một trong những người giỏi nhất, trên mặt bọn hắn lại không sợ hãi chút nào.
-Ha, đã sắp chết đến nơi còn dám tác loạn?
Nhiếp Toàn lao một cây trường thương màu đen tới, hắn ta nhìn thấy một con yêu hồ đang vồ sang.
Nó mở to móng vuốt sắc bén ra, định chộp lấy hắn ta, hắn chỉ cười lạnh một tiếng, trường thương bỗng đâm thẳng ra, vừa hay đâm trúng ngay giữa ngực của con yêu hồ đó. Một phát đã đâm xuyên qua, máu tươi phun tung tóe, bắn lên toàn thân của hắn ta, còn con yêu hồ đó thì đã bị một thương giết chết.
-Ha ha...
Nhiếp Toàn một thân bị dính đầy máu, nhưng hắn ta không hề quan tâm đến điều đó, huy vũ thiết thương của mình khỏi yêu thi rồi sải bước tiến về phía trước.
Thiết thương huy vũ, hàn quang tứ phía, từng con từng con yêu ma đều chết dưới thương sắt đó.
-Guuuuu...
Có con yêu quái hét dài quỷ ảnh chớp động, chừng ba bốn con yêu ma cùng nhau vọt tới chỗ Hạc Chân Chương, xem ra chúng muốn tập trung tinh lực để giết chết Hạc Chân Chương trước, đối mặt với sự bao vây của đám yêu ma này, Hạc Chân Chương một chút hỗn loạn cũng không có, chỉ là cười lạnh một tiếng, tay trái đặt trên túi thắt lưng của mình, vừa quét qua một cái liền có bảy tám lá bùa màu vàng bay ra trong không khí, trên mặt đều là đồ án phức tạp.
Hạc Chân Chương đột ngột quay người, trên tay phải đã có một cây bút lông đỏ thắm, trên đó bám đầy mực đậm, tay nhanh mắt lẹ, tay phải huy vũ như vẽ tranh, nhanh chóng thêm một bút trên những lá bùa đó.
Những lá bùa này, mặt trên đều có văn lạc, hoặc là vết tích, hoặc là có chút ký hiệu.
Nhưng trên tất cả đều thiếu một nét.
Như người vẽ rồng, trông rất sống động, lại chưa vẽ mắt.
Hắn ta chỉ cần vẽ thêm một nét này lên là bù xong, phù triện liền trở nên hoàn thiện.
Mượn lực một bút, hắn thậm chí nhẹ nhàng linh hoạt đẩy lá bùa về vị trí mình muốn.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất