Chương 853: Pháp chu chặn sao
Nếu ngay cả Nguyên Thành cũng đến mời người ta rồi, vậy thì chuyện của Thanh Giang nhà mình phải xếp phía sau.
Tốt xấu gì cũng phải đợi hắn ứng phó chiếu này xong rồi trở lại thảo luận tiếp.
Mà Phương Thốn thấy rõ như vậy thì cũng chỉ cười cười, giơ tay lên không trung tiếp nhận chiếu thư kim sắc.
Sau đó, hắn quay đầu nói với tông chủ của Cửu Tiên Tông nói: “Đi thôi, phải cho ngươi biết ta đã cho Nguyên Thành mấy phần đại lễ rồi.”
“Mấy phần đại lễ?”
Tông chủ Cửu Tiên Tông nghe ra được sự hưng phấn khác thường trong lời nói của Phương Thốn nên có chút ngẩn người.
Sau đó, Phương Thốn cũng không hỏi ý kiến của ông ta, lúc nói chuyện cũng đã bước lên trên mây, gật đầu với Tiểu Hồ Ly một cái, ra hiệu cho nàng thu dọn đồ đạc, còn mình thì phất tay áo đi thẳng về phía cổng của Cửu Tiên Tông.
Tông chủ Cửu Tiên Tông có chút ngạc nhiên mà hỏi: “Ngươi đi đâu?”
Phương Thốn nở nụ cười rồi nói: “Đương nhiên là Nguyên Thành.”
Nghe thấy câu này, tông chủ Cửu Tiên Tông lập tức ngây người ra, thầm nghĩ là sao nói đi là đi vậy?
Nhất thời, ông ta cũng không kịp gọi thêm những người khác cùng đi, hay là chuẩn bị bất cứ thứ gì, có điều nhìn vào biểu cảm của Phương Thốn thì ông ta phát hiện hình như hắn không định gọi thêm người khác, vì vậy nên ông ta không ý kiến gì mà chỉ nhắc đến một vấn đề cơ bản: “Cho dù là ta đi cùng Phương nhị tiên sinh đến Nguyên Thành thì có phải là hai người chúng ta cũng nên chuẩn bị thứ gì không? Chẳng lẽ cứ cưỡi mây đi như vậy à?”
Phương Thốn vừa đi về phía trước vừa cười nói: “Ai nói là muốn cưỡi mây đi?”
Tông chủ Cửu Tiên Tông dừng lại một chút rồi nói: “Hình như pháp chu của ngươi đang ở sau núi đúng không?”
Phương Thốn nở nụ cười, không nói thêm lời nào.
Chiếc pháp chu kia của hắn đã đi suốt bao nhiêu năm rồi, thực sự là có chút không phù hợp với thân phận.
Mà lần này hắn cũng không hề có ý muốn lấy chiếc pháp chu sau núi ra, mà chỉ đi thẳng đến trước cửa núi.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn không trung liền nhìn thấy bầu trời đầy sao, trời quang không một đám mây.
Nhưng mà, ở nơi chân trời mơ hồ có bóng của một cái bóng rất lớn đang dần dần đi về bên này, tông chủ Cửu Tiên Tông nhìn kỹ thì ngây người ra, sau đó lại cảm thấy kinh ngạc, ông ta nhíu chặt mày, có chút khó tin mà nhìn vật thể to lớn đang trôi dạt trên không trung, đợi đến lúc ông ta bình tĩnh lại thì lập tức nhớ đến cái gì đó mà quay người lại, dùng ánh mắt kỳ lạ mà nhìn Phương Thốn.
“Thú vị không?”
Phương Thốn cười với ông ta.
Lúc này vật thể to lớn kia đã đến trước mắt hắn, sau đó chậm rãi dừng lại.
Phạm vi một trăm trượng xung quanh đều bị bóng của vật này che phủ.
Đó lại là một chiếc pháp chu.
Chỉ là pháp chu này đã vượt quá kích thước của một pháp chu bình thường, nhìn qua thì chắc dài đến trăm trượng, xung quanh được bọc bằng thép, phía trước có chi chít hoa văn. Chỉ là trên thân vật lớn này lại có một sự cổ kính làm cho người khác cảm thấy run sợ, tu vi của tông chủ Cửu Tiên Tông không thấp, ông ta ẩn cư nhiều năm cũng đã âm thầm phá cảnh từ lâu, giờ đây ông ta cũng là Nguyên Anh rồi.
Nhưng khi ông ta nhìn thấy pháp chu này cũng không khỏi kinh sợ.
“Đi thôi!”
Phương Thốn cười nói, đồng thời cất bước đi về phía pháp thuyền.
Cửa pháp chu đã được mở sẵn, vừa vào trong khoang đã thấy bên trong vô cùng rộng rãi.
Mấy cô nương xinh đẹp, yêu kiều xếp thành hai hàng mà nhẹ nhàng mở miệng nói: “Cung nghênh công tử…”
Sắc mặt của tông chủ Cửu Tiên Tông có chút kinh ngạc: Những thị nữ này đều có tu vi, hơn nữa còn không thấp…
“Bảo họ lui xuống trước đi!”
Phương Thốn nhìn về phía hai hàng người kia, mỉm cười với một vị đứng ở cuối hàng mà nói: “Ta không thích chuyện này.”
“Đây là công tử đang chê ta dạy dỗ không tốt rồi!”
Cô nương đứng cuối hàng kia mà một mỹ nữ yêu kiều mặc đồ đỏ, nhìn qua thì tu vi cũng không phải là cao lắm, nhưng phong thái thì rất khoan thai. Mặc dù tông chủ Cửu Tiên Tông cảm thấy phong thái duyên dáng, sang trọng này của nàng ta cứ như là được tập luyện thành, chứ không phải là trời sinh đã có. Nàng ta hơi tức giận mà nói: “Ta có nghe nói công tử có rất nhiều nha hoàn…”
“Đó là hai chuyện khác nhau!”
Phương Thốn cười mà trả lời lại một câu, sau đó đi về phía trước mà nói: “Dâng trà.”
Tông chủ Cửu Tiên Tông đi theo Phương Thốn vào chỗ ngồi ở trong khoang thuyền, hai người ngồi xuống đối diện nhau. Không lâu sau thì mỹ nữ kia đã tự tay dâng hai chén trà đến, sau đó cũng không ngồi xuống mà chỉ nhẹ nhàng đứng ra phía sau Phương Thốn, dáng vẻ như là một người hầu.
Phương Thốn cười mà giới thiệu: “Đây là tông chủ Cửu Tiên Tông, là một Đại Luyện Khí Sĩ của Thanh Giang.”
Tông chủ Cửu Tiên Tông ngồi thẳng lưng lên.
Bản thân ông ta cũng hiểu rõ ba chữ Cửu Tiên Tông rất có trọng lượng ở Thanh Giang, thậm chí là cả Nguyên Thành.
Nhưng mỹ nữ kia nghe thấy thì chỉ dịu dàng cười một tiếng, nhỏ nhẹ mà nói: “Xin ra mắt tiên sinh.”
Lời nói của nàng ta không hề có vẻ kính sợ gì.
Mà điều này lại làm cho tông chủ Cửu Tiên Tông cảm giác được chắc chắn lai lịch của nàng ta rất siêu phàm.
Ông ta cười đáp lễ rồi mới nhìn quanh, sau đó cười với Phương Thốn: “Phương Thốn tiên sinh thế mà lại cất giấu được bảo vật như thế này…”
Thân là tông chủ Cửu Tiên Tông, đương nhiên ông ta hiểu biết rất sâu rộng.
Mặc dù là Cửu Tiên Tông không nổi tiếng nhờ luyện khí, nhưng tông môn đã được lưu truyền suốt nghìn năm nên cũng tích lũy được nhiều, hơn nữa trong tông môn có đủ loại người, cũng có đủ loại bảo vật tinh xảo, ông ta cũng đã được nhìn thấy rất nhiều bảo vật nhưng mà hôm nay khi nhìn thấy pháp chu này, trong lòng lại không kìm nén được sự kinh ngạc. Ông ta biết đúc ra pháp chu thì dễ, nhưng mà có thể đúc ra một pháp chu to nhường này, hơn nữa lại được bọc thép thì lại vô cùng khó.
Nhất là ông ta còn quan sát được pháp chu này ngoại trừ việc to lớn, được làm bằng thép, còn có hoa văn tinh xảo lại có vô số pháp trận, nếu như mở ra thì chắc chắn pháp chu to lớn bằng sắt này, còn có hoa văn kia, cả sự vững chắc và tinh xảo của pháp chu này cũng làm cho người ta cảm thấy thán phục, những thứ tuyệt diệu này giờ lại có thể kết hợp lại làm một…