Chương 861: Ma linh trong tranh
Phương Thốn nhìn nó một chút rồi đưa tay lên lau nhẹ hồ lô, sau đó thấy lòng bàn tay dần dần biến đổi.
Từ phía bên này, có thể nhìn thấy được bên trong hồ lô, một ma nữ trên người khoác chiếc khăn tay, hoặc nói là linh hồn trong bức tranh, đang yếu ớt đập vào thành hồ lô, thoạt nhìn chẳng biết đã đập được bao lâu, cả người ma nữ đã nửa chết nửa sống, vẻ mặt u ám.
Nghe kỹ, dường như bên trong vẫn còn có tiếng thì thầm: “Ta nói… ta nói thật đấy, ngươi có nghe không…”
Phương Thốn cười nói với hồ lô: “Ta nghe rồi, ngươi nói đi!”
“Hả?”
Ma nữ kia còn tưởng rằng ảo giác, theo quán tính lại đập thêm hai lần vào thành hồ lô.
Bỗng nhiên, có phản ứng lại, thì đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt vội vã nhìn ra ngoài, sau đó dường như phát điên, trực tiếp nhảy lên, chiếc khăn trên người cũng tuột ra, nhưng cô ta không thèm quan tâm, chỉ điên cuồng đấm liên hồi vào thành hồ lô, hét lớn: “Ngươi là tên lừa đảo, ngươi lại dám lừa ta, ngươi đã nói sau ba canh giờ sẽ đến tìm ta, nhưng đã bao lâu rồi, ngươi đã chạy đi đâu...”
“Ồ!”
Phương Thốn nghe xong thì cười tỏ ý áy náy, nói: “Vừa rồi có việc bận, quên mất.”
Vừa nói vừa cười mỉm nhìn cô ta: “Bây giờ ngươi có muốn nói không?”
“Không!”
Ma nữ nghiến chặt răng, dáng vẻ hung tợn: “Vừa nãy ta đã muốn nói rồi, nhưng mà ngươi... lại trêu ghẹo ta...”
“Không chịu?”
Phương Thốn bất lực thở dài, định phất tay áo tới.
“Chờ đã!”
Ma nữ hét lên rồi đột ngột nhảy về phía sau, vẻ mặt cảnh giác và giọng nói run rẩy: “Ngươi định làm gì?
“Ngươi không chịu nói, ta phải nhốt ngươi lại. Ba ngày sau...”
Phương Thốn chậm rãi nói, còn chưa kịp nói xong, ma nữ đã thét lên: “Không thể được...”
“Lúc trước ngươi nói sau ba canh giờ, kết quả đã đi bao lâu?”
“Bây giờ ngươi lại nói sau ba ngày, ai biết được ngươi khi nào mới trở lại?”
“...”
“Ngươi nói cũng có lý...”
Phương Thốn cười gật đầu, sau đó có chút khó xử nói: “Nhưng ngươi không chịu nói, ta còn cách nào khác ngoài việc nhốt ngươi lại không?”
Lúc này, ma nữ đã vừa tức giận vừa nóng ruột, gần như khóc đến nơi: “Ngươi có còn là nam nhân không? “
“Ngươi phải nói cho rõ lời này!”
Phương Thốn nghiêm mặt nói: “Bởi vì ta là nam nhân, còn là một nam nhân chân chính, cho nên có vố số hình phạt, nhưng tuyệt nhiên không dùng trên người ngươi. Ta có nhiếp hồn, có Vu Cổ, có vô vàn tà pháp, nhưng ta không dùng chúng để ép ngươi nói ra... ta chỉ nhốt ngươi vào hồ lô, ngươi không nói gì ta lại tiếp tục nhốt, chẳng ép bức ngươi hay mắng chửi, càng chẳng nói đến đánh ngươi. Làm sao có thể nói không tính là nam nhân chứ? “
Ma nữ này cũng chỉ là thuận miệng mắng một câu nhưng không ngờ Phương Thốn lại trả lời mình.
Trong lòng lập tức lo lắng sợ hãi, ngồi bệt xuống, khóc lóc van xin: “Mau đưa ta vào trong bức tranh. Chỉ cần ngươi đặt ta vào lại trong bức tranh, ta sẽ nói cho ngươi biết những gì ta biết…. Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn biết điều gì? “
Nhìn thấy bộ dạng cô ta như vậy, tâm trạng Phương Thốn cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Sau đó hắn khẽ cười nói: “Chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi trước đó rồi sao, ta cần phải biết ngươi từ đâu tới.”
Ngừng một chút, hắn nói rõ: “Chính xác mà nói, vị trí của Luyện Ma Uyên!”
“Ngươi…”
Ma nữ đảo mắt nói: “Ta thực sự không biết... “
Vẻ mặt Phương Thốn sa sầm, hất mạnh tay áo, hắn muốn bịt kín hồ lô lại.
Ma nữ đó sợ đến mức hét lên ngay lập tức: “...Ta không biết phải nói thế nào với ngươi!”
“Ngươi nghe rõ đây, ta không phải không muốn nói, chỉ là ta không biết phải hình dung với ngươi như thế nào, ta chỉ nhớ rằng chỗ đó nằm trong sâu thẳm Man Sơn, trong phạm vi ngàn dặm không hề có bóng dáng con người, ta lúc đó ngơ ngơ ngác ngác, làm sao biết được nên hình dung cho ngươi như thế nào…”
“…”
Phương Thốn dừng tay, cười mà không cười nhìn cô ta rồi nói: “Ít nhiều ngươi sẽ có chút ấn tượng, chỉ cần nói cho ta biết là được.”
“Về phần có dễ tìm hay không, thì không cần ngươi phải lo lắng đến!”
“…”
Ma nữ ở bên trong hồ lô thật sự bị bị dọa cho chết khiếp, sau khi do dự hồi lâu, cuối cùng cũng cắn chặt môi.
Ánh mắt liếc nhìn, rơi vào trên mặt Phương Thốn, oán hận nói: “Cho dù ta nói cho ngươi, ngươi dám đi không?”
Phương Thốn cười nói: “Đương nhiên, bây giờ lập tức đi ngay!
“Được rồi, vậy thì đi thôi…”
Dường như cuối cùng ma nữ cũng hiểu ra, bản thân nàng ta nằm trong tay Phương Thốn không chiếm được ưu thế gì, lập tức phủi sạch những suy nghĩ ác độc, nói ra hết tất cả những gì mà mình biết, cắn răng nói: “Vị trí của Luyện Ma Uyên có ba con đường m Sơn, bảy khu rừng quỷ, dưới mặt đất có bảy Long Mạch chết khô, hằng năm tích tụ rất nhiều sát khí. Khi Đại Hạ chiếm lấy giang sơn Đại U, từng đội quân lớn đã truy sát tàn quân của Đại U. Ở nơi đó đã xảy ra một trận chiến lớn, chôn vùi vô số tiên binh, cho nên nơi đó đã trở thành nơi chôn cất vô số bộ xương. Nếu ngươi tìm được đến đó thì có thể tìm được luyện Ma Uyên……”
“A?”
Phương Thốn nghe xong thì có chút bất ngờ.
Lúc trước, thì sống chết không nói, bây giờ khi nhất định phải nói ra thì thật sự nói rất kỹ càng tỉ mỉ.
Tuy rằng, nàng ta không nói vị trí cụ thể, nhưng chỉ dựa vào những đặc thù mà nàng ta nói ra thì đã có thể phân tích một số đặc điểm. Ba đường m Sơn đó là ba con đường do ba khe núi sâu và rặng núi thấp đan xen với nhau. Bảy khu rừng quỷ thì cho thấy có những khu rừng quỷ nằm giữa sơn âm. Hơn nữa còn có long mạch chết khô tích tụ nhiều sát khí. Có thể thông qua thần thức để tìm được quá khứ…
Mà nơi đã từng chôn cất vô số tiên binh của Đại U còn là nơi có sẵn để người ta nhận biết.
Chỉ cần có thể tìm được mấy nơi đặc thù như vậy thì việc tìm Luyện Ma Uyên quả thực không phải là một việc quá khó khăn…
Nhưng vấn đề ở chỗ…
Phương Thốn nhìn ma nữ ở trong hồ lô kia, cười nói: “Ta đâu có dễ bị lừa như vậy?”
“Ngươi, người này sao lại như vậy chứ?”
Ma nữ kia nghiến rắng hét lớn: “Rõ ràng là ngươi buộc ta phải nói, nhưng khi ta nói thì ngươi lại không tin, ta thấy người căn bản là muốn chơi xấu, không muốn thả ta ra giống như lời ngươi đã nói…”
Phương Thôn như suy nghĩ cái gì đó rồi gật đầu: “Ta quả thật không muốn.”