Chương 862: Nguyên nhân thật sự
Ma nữ tức giận, liều mạng đấm đánh vào hồ lô: “Ngươi không thể như vậy, tại sao ngươi lại gạt ta?”
Phương Thốn cười cười rồi nói: “Ở đây chỉ có ta và ngươi, ta có lừa ngươi thì có ai biết?”
“Nói cách khác, bây giờ ta có tùy ý luyện chết ngươi ở trong hồ lô thì ngươi làm sao có thể nói cho người khác biết là ta đã lừa gạt ngươi?”
“…”
“A này…”
Ma nữ lập tức nổi lên sự cảnh giác, hơi hơi lùi về phía sau hai bước, đáng tiếc là cho dù có lùi như thế nào thì cũng là ở bên trong hồ lô.
Phương Thốn cũng không hề nói giỡn với nàng ta, nghiêm mặt lại rồi nói: “Nhưng mà, muốn xác định ngươi có gạt ta hay không thì cũng rất đơn giản!”
Sắc mặt của Ma nữ hơi giật mình, vẻ mặt không thể tin được.
Từ dưới vẻ mặt cảnh giác của nàng ta, ít nhiều gì cũng có thể nhìn ra một chút mùi vị chột dạ.
Phương Thốn cũng không hề lòng vòng với nàng ta, chỉ thản nhiên nói: “Cái nơi mà ngươi nói với ta phức tạp như vậy, ta đây cũng rất tò mò, Tiểu Từ tông chủ của chúng ta tại sao lại biết được nơi này, còn có làm thế nào để đi qua đó được?”
“Hắn?”
Ma nữ giống như không nghĩ tới Phương Thốn sẽ hỏi như vậy, tròng mắt lập tức di chuyển nhanh như chớp, hình như đang suy nghĩ phải trả lời như thế nào.
Nhưng Phương Thốn lại không cho nàng ta cơ hội này, trực tiếp mở miệng nói: “Ngươi không cần phải nghĩ làm sao để giấu nó.”
“Tiểu Từ tông chủ có thể tìm được nơi đó, hoặc nói cách khác, hắn vốn dĩ đi tìm là bởi vì có cái gì đó đã lôi kéo hắn, mà trước khi hắn xuất phát, sau khi chần chừ rất lâu thì cuối cùng cũng lên đường. Điều này chứng minh hắn đối với chuyện này đã do dự rất lâu.”
“Mà nếu loại lôi kéo này chỉ có một nguồn gốc thì đó chính là công pháp của hắn!”
“Bởi vì, nếu công pháp tu luyện của hắn đã đạt đến độ sâu, dần dần biết được vị trí của nơi đó, sau đó tâm hắn sinh ra cảm ứng, cảm thấy sự việc rất quan trọng, cần phải đi một chuyến. Chờ ta một hồi lâu, nhưng thấy ta vẫn chưa về nên cuối cùng đã quyết định một mình đi đến đó. Mọi thứ rất hợp lý, điều này cũng giải thích vì sao trước khi xuất phát hắn còn để lại ký hiệu ở trên vách núi, là muốn để lại manh mối cho ta!”
“Đơn giản là trước khi đi, hắn đã có một chút hiểu biết đối với Luyện Ma Uyên, biết chuyến đi này rất nguy hiểm!”
“…”
“Ngươi…… Vậy ngươi nói những điều này thì có ích lợi gì?”
Ma nữ bị những lời nói này của Phương Thốn làm cho hơi bối rối, muốn phản bác nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Quan sát biểu cảm của nàng ta, Phương Thốn biết mình đã đoán trúng, cười nhẹ một chút rồi nói: “Nhìn dáng vẻ này thì vấn đề quả thật là ở công pháp của hắn. Dù sao khi ta nhắc đến chuyện này, ngươi thậm chí không có một chút phản ứng nào, chỉ là xem như một điều điều hiển nhiên.”
Đôi mắt của Ma nữ lập tức trợn tròn, hoảng sợ nhìn Phương Thốn.
Phương Thốn lại tiếp tục nói: “Nếu công pháp xảy ra vấn đề thì chuyện kia sẽ rất đơn giản.”
“Công pháp mà Tiểu Từ tông chủ tu luyện chính là đến từ bức tranh này, hay nói đơn giản hơn một chút thì đến từ chính ngươi!”
“Cho nên, khi hắn tu luyện công pháp này đã sinh ra cảm ứng và chỉ có hai loại cảm giác, một là khi người truyền công pháp cho hắn, cố ý động tay động chân ở bên trong, âm thầm mê hoặc hắn và lưu lại một hạt giống trong lòng hắn, khiến cho hắn chỉ nghĩ đến việc đi tìm nơi này…”
Ma nữ nghe hắn nói thì không khỏi gật nhẹ đầu, như thể Phương Thốn đã nói thay những điều trong lòng mình.
Mà khi Phương Thốn thấy thế thì lập tức biết mình đã đoán sai, giọng nói thay đổi: “Nhưng nếu nói như vậy thì hắn nhất định không còn tâm tư để lưu lại manh mối cho ta. Huống hồ, chỉ dựa vào một chút tu vi này của ngươi mà hoàn toàn mê hoặc Tiểu từ tông chủ, người đã chém Quỷ Quan, đột phá Nguyên Anh thì đúng thật là có chút miễn cưỡng… Cho nên, vấn đề nằm ở chỗ bản thân của công pháp!”
Trong khi nói, trong lòng hắn đã có kết luận.
Ánh mắt thẳng tắp của hắn nhìn về phía ma nữ, nhẹ giọng nói: “Hắn không phải bị ngươi mê hoặc, hắn chỉ đơn giản là tu luyện công pháp kia và nhất định sẽ sinh ra loại cảm giác này. Cho nên, thay vì tìm ngươi để hỏi thì không bằng ta cũng tu luyện công pháp kia, tự mình cảm ứng…”
“Mà sau khi ta cảm ứng được, xác minh xem những lời ngươi nói là thật hay giả, cuối cùng cũng sẽ biết!”
“…”
Ma nữ giật mình gần như nhảy dựng lên, trợn to hai mắt mà nhìn Phương Thốn, muốn nói cái gì đó nhưng lại nói không ra.
Còn Phương Thốn thì lại bình tĩnh nhìn nàng ta, cười nói: “Từ phản ứng bây giờ của ngươi, ta biết mình đã đoán đúng rồi.”
“Ngươi…Ngươi nói bậy…”
Ma nữ đã liều mạng hét lên, nhưng rất nhanh nàng ta đã ý thức được phản ứng bây giờ của mình càng chứng thực cho suy đoán của hắn.
Rất thức thời, dứt khoát giở thói lưu manh, lớn tiếng nói: “Cho dù… Cho dù ngươi biết, nhưng ngươi căn bản không thể học được…”
“Cho dù người có học được thì cũng không biết phải qua bao nhiêu năm…”
“…”
“Không sao…”
Phương Thốn nhìn nàng ta, cười nhẹ một tiếng, nụ cười kia rất đẹp nhưng lại khiến cho ma nữ cảm thấy sợ hãi.
“Bây giờ ta đã là người đứng đầu dưới Tiên Cảnh, cho dù loại công pháp gì thì cũng sẽ học rất nhanh…”
“Cho nên, vấn đề cuối cùng chỉ là tìm ra được công pháp kia…”
“…”
Nói xong, ánh mắt của hắn quét đến khắp nơi, như là đang suy nghĩ xem nên tìm như thế nào.
Mà ma nữ nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn thì đã sớm bị dọa cho hoảng sợ, hét lên như đang tự an ủi chính mình: “Ngươi sẽ không tìm thấy…”
“Ha ha, ta chỉ trêu ngươi thôi…”
Phương Thốn nhìn thấy bộ dạng kinh hoảng của nàng ta thì không thể nhịn được cười.
Sau đó, không đợi ma nữ suy nghĩ cẩn thận xem hắn đang trêu mình cái gì thì Phương Thốn đã cầm lấy một thứ, mỉm cười với nàng ta:
“Thật ra đã sớm tìm được nó rồi…”