Chương 864: Cửu U Chi Uyên
Đương nhiên, Phương Thốn không dám dùng toàn lực để tu luyện, tránh cho mình lún sâu vào trong đó.
Nhưng nếu hắn phân ra một luồng pháp môn, bắt chước hóa thân, đi vận hành hơi thở của pháp môn này thì không thành vấn đề.
Rốt cuộc thì mỗi một sợi pháp lực của hắn cũng tương đương với khí Tiên Thiên.
Mội loạt sợi tóc màu đen có thể nhìn bằng mắt thường hiện ra ở trước mặt hắn, âm thầm biến thành bộ dạng con người, ngồi xếp bằng trên mặt đất. Rồi sau đó pháp lực đan xen phác họa, biến thành thân người có một trăm linh tám mạch máu, liên kết với nhau, giống như là máu xương của một người sau khi được rút ra, chỉ còn sót lại hình dáng của mạch máu.
Một lúc sau, Phương Thốn giơ một ngón tay, pháp lực men theo công pháp của Ma tông, nhanh chóng di chuyển.
Nếu hoạt động của công pháp không bị cản trở thì đó là tu luyện thành công.
Nhưng chỉ tu luyện thành công thì rõ ràng là không đúng. Tiểu Từ tông chủ đã tu luyện thành công công pháp của Ma tông. Thậm chí, sau khi đạt được Nguyên Anh, phải mất một thời gian khá dài mới dần dần cảm nhận được sự tồn tại của Luyện Ma Uyên. Sau đó do dự thật lâu, rốt cuộc mới quyết định đi đến đó xem thử.
Cho nên, sau khi Phương Thốn tu luyện thành công thân người kia thì hắn lập tức truyền pháp lực vào.
Pháp lực của hắn là vô cùng vô tận, nhanh chóng giúp khối cơ thể này hoàn thành Bảo Thân hư cấu, Kim Đan, cuối cùng là Nguyên Anh.
Tới lúc này, khối cơ thể này đã phảng phất có hơi thở ma quái vây quay, biến đổi khôn lường.
Nhìn bằng mắt thường, dường như có một lốc xoáy mờ mịt ở trên cơ thể ma quái này, đang giãy dụa không ngừng, nhô ra về phía ngoài.
Mà những lốc xoáy này thực sự còn tạo thành hình dạng khuôn mặt của một con người.
Nó giống như đang cố gắng vùng vẫy, muốn thoát ra ngoài, hơn nữa còn gào thét về một hướng nào đó.
…
…
“Quả nhiên là như thế…”
Phương Thốn thở dài một tiếng, từ từ đứng dậy, giơ tay lên tung ra một chiêu, cơ thể ma quái này liền đi về phía hắn, tiến vào cơ thể.
Vào lúc, toàn bộ thân ma kia dung nhập vào cơ thể Phương Thốn, pháp lực của Phương Thốn biến hóa giống như gợn sóng. Dường như, Phương Thốn mơ hồ cảm nhận được cơ thể mình ẩn hiện một nguồn pháp lực như dòng nước đang chảy, nhưng vài phút sau cơ thể của hắn đã chậm rãi trở về trạng thái cũ.
Lúc này, Phương Thốn cũng đã thay đổi thành một người khác, chiều cao của hắn hơi thấp một chút và hơi thở cũng có chút âm u.
Hình dáng này... Nhìn qua cũng chỉ có thể nói là tuấn tú mà thôi!
...
...
“Ngươi... Sao ngươi có thể làm được đến bậc này chứ?”
Ma nữ đang trong hồ lô nhìn thấy hình dạng của Phương Thốn như thế, lập tức sắc mặt của nàng ta xuất hiện một loại ý hoảng sợ.
Tuy Phương Thốn ngăn cách thanh âm của nàng ta, để tránh nàng ta làm phiền hắn trong lúc tu luyện. Nhưng hắn cũng không thể chặn được tầm nhìn của nàng ta, mà Phương Thốn cũng không sợ bị nàng ta nhìn thấy, thậm chí hắn còn cố gắng để nàng ta nhìn thấy toàn bộ quá trình hắn tu luyện. Trước đây chưa từng có một khí Thiên Tiên nào tự tạo cho mình một cơ thể giả mà còn để cho tâm ma trợ giúp mình tu luyện thành công rồi lại tự dung hợp với cơ thể gốc.
“Bây giờ, ta có thể biết được lời ngươi nói là thật hay giả rồi!”
Phương Thốn, hoặc có thể nói là hình dáng đã thay đổi của Phương Thốn cười nhẹ rồi cầm hồ lô trên tay đặt xuống.
Giọng của ma nữ dần dần trở nên yếu ớt và cuối cùng biến mất.
Cái hồ lô kia, cũng biến thành một hồ lô bình thường, chậm rãi nhỏ lại.
Phương Thốn cất hồ lô vào trong tay áo, rồi chậm rãi đi xuống núi.
...
...
Mỗi một bước chân của mình thì pháp lực trong cơ thể của Phương Thốn lại yếu đi một ít, hắn đang cố ý giấu pháp lực thật của mình đi.
Sau khi giấy pháp lực thật của mình xong, Phương Thốn lại cảm nhận trong cơ thể luồng pháp lực mà thân ma kia tu luyện được đang dần dần rõ ràng.
Cho đến khi pháp lực đã đủ ảnh hưởng đến thần thức của Phương Thốn, thì đột nhiên hắn nghe được một âm thanh vọng ra từ sâu trong tâm thức của mình:
“Cửu U Chi Uyên, Luyện Ma Đồ Thiên!”
“...”
Giọng nói này phát ra từ sâu bên trong linh hồn, đột ngột xuất hiện nhưng lại rõ ràng như thế.
Phương Thốn dừng lại bước chân của mình, bắt đầu cảm nhận được giọng nói kia nhưng chúng lại không có khí tức của ma lực. Hắn lại nghe tám chữ như trước.
“Cửu U Chi Uyên, luyện ma Đồ Thiên!”
Kế tiếp cũng chỉ nghe tám chữ này lặp đi lặp lại, phảng phất đang lớn dần lên. Dường như, chúng đang thì thầm bên tai của Phương Thốn ảnh hưởng đến thần thức của hắn, thậm chí hắn còn cảm giác được trong tiềm thức của mình đang bị tám chữ này thu hút rất lớn, khiến cho bản thân vô thức lặp lại tám chữ này, thẳng tới lúc tìm được cảm giác nơi mà tám chữ này nói tới...
Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong lòng dần dần hiểu rõ.
Dường như giữa trời đất mù mịt này, bản thân đã tìm được nơi mà tám chữ này chỉ tới.
...
...
“Chỉ cần làm đúng cách, thì tất cả đều có thể thực hiện dễ dàng...”
Phương Thốn hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi bước đi, hắn đạp lên mây rồi lao nhanh về phía trước.
Hắn không quan tâm đến những thứ khác mà chỉ cần tùy ý. Cứ thế, từng điểm từng điểm tự nhiên sẽ hiện ra trước mắt và hướng dẫn hắn đến gần đến nơi cần đến.
Ở Nam Cương xa xôi, nhưng có rất ít sinh linh.
Sinh linh sống ở đây, ngay cả đám yêu ma cũng hiếm gặp chứ đừng nhắc đến con người.
Mà nơi đây, cũng có nhiều vùng đất chỉ có độc trùng và dã thú hung dữ sinh sống, vậy nên người thường xem vùng đất này như Địa Ngục.
Nhưng khi Phương Thốn men theo ma tức mơ hồ mà đến nơi này, thì hắn lại cảm giác cực kỳ dễ chịu và thoải mái. Phương Thốn có thể tinh tế nhận ra, cảm giác này không chỉ vì hoàn cảnh xung quanh mà còn vì bản thân muốn đến nơi này, nên hắn mới cảm thấy thư giãn như thế.
Nếu đã vậy, hắn cũng không vội, mà chậm rãi bay qua bay lại trên bầu trời Nam Cương không có mục đích.
Đảo mắt cũng hai ba ngày trôi qua, cuối cùng Phương Thốn cũng dừng chân tại một mảnh đất hoang. Từ giữa không trung nhìn xuống, nơi này chỉ thấy ba ngọn núi u ám đang đứng thẳng nổi bật giữa đất trời. Xung quanh ba ngọn núi này có rất nhiều loại hoa cỏ kỳ lạ, ba ngọn núi đó cứ đứng sừng sững giữa đất trời, như ẩn như hiện sau lớp sương mù mỏng, mà màn sương mù này tồn tại khiến người khác rất dễ dàng lờ đi ba ngọn núi kia.