Chương 863: Giơ tay tạo thân ma
Trước ánh mắt hoảng sợ và tuyệt vọng của ma nữ, Phương Thốn cười lớn và lấy một thứ từ trong áo ra.
Đúng là bức tranh lấy từ trong tay Thần Sơn trưởng lão kia.
Sau đó, Phương Thồn cầm bức tranh ở trong tay, lắc nhẹ nhẹ rồi mở nó ra. Bây giờ, không phải là lúc trăng tròn, bức tranh kia vẫn là bức tranh trống, mặt trên chỉ có một mảnh thoạt nhìn rất bình thường, nhưng khi nhìn kỹ thì lại cảm thấy chỗ trống kia sâu thẳm đáng sợ, mà mặt trên cuộn giấy của bức tranh trống này có một dấu vết nhỏ khó phát hiện ra, như là một vết nứt, lại giống như là dấu vết của bút mực.
Phương Thốn nhận ra được vết nứt đó đúng là dấu vết mà hắn đã để lại khi lao ra khỏi thế giới trong tranh.
Theo lý mà nói, bản thân hắn đã ra ngoài nhiều ngày như vậy, vết nứt kia đáng lẽ phải lành rồi chứ, nhưng cũng không biết có phải bởi vì chủ nhân của bức tranh này vẫn chưa trở về cho nên vết nứt kia vẫn còn ở đó hay không, giống như giữ lại một cách cửa cho nàng ta.
Mà sau khi Phương Thốn mở bức tranh này ra, hắn cười rồi vươn tay, trực tiếp với vào bên trong khe nứt kia.
Một bức tranh bằng phẳng, nhưng hắn lại vươn được toàn bộ cánh tay vào, cảnh tượng này vô cùng quỷ dị.
Mà ở trên bức tranh, có thể nhìn thấy những mảng mực bị nhòe đi, một bàn tay to đang không ngừng tìm kiếm ở bên trong, cung điện và lầu các trong tranh đều sụp đỗ thành từng mảnh. Thỉnh thoảng còn có những con người nhỏ bé ở trong tranh hoảng sợ chạy tán loạn khắp nơi, cũng có một số bóng dáng Ma Vương dữ tợn xuất hiện, bọn chúng cầm các loại vũ khí ma bảo, dò xét rồi tiến đến chém vào bàn tay to của Phương Thốn, sau đó lại bị Phương Thốn bóp chết.
Cuối cùng, Phương Thốn đã tìm được thứ mà mình muốn tìm, sau đó hắn từ từ rút cánh tay ra.
Lúc cánh tay của hắn được rút ra hoàn toàn thì đã có thêm một thứ gì đó rất kỳ lạ.
Màu hồng nhạt, tỏa ra hương thơm thoang thoảng, mỏng như cánh ve, khiến cho người ta liên tưởng…
… Đây là chiếc váy mà ban đầu ma nữ đã mặc, nhưng sau đó khi nhảy múa thì đã cởi ra.
Đáng thương cho ma nữ này, cho tới ngày hôm nay cũng chưa thể mặc lại bộ đồ này!
…
…
“Ngươi…… Ngươi đang làm gì vậy?”
“Ngươi mau trả quần áo cho ta……”
Bên trong hồ lô, ma nữ thấy hành động của Phương Thốn thì cả người gần như đã tuyệt vọng, hét lớn.
“Tự ngươi đã cởi ra, tại sao ta phải đưa lại cho ngươi?”
Phương Thốn chỉ lẳng lặng nhìn nàng ta một cái, cũng không thèm để ý tới, từ từ lật quần áo lại.
Hắn đoán không sai, rất nhanh đã cảm nhận được một tia ma thuật ở bên trong chiếc áo choàng khoác ngoài này, những ma thuật này cực kỳ tinh xảo, giống như những sợi tơ, quấn ở phía trên chiếc áo choàng này, chợt nhìn thấy thì không còn một chữ. Thậm chí chúng còn có thể giống như một pháp bảo, chống lại sự tìm kiếm của thần thức. Nhưng lúc Phương Thốn cảm nhận một cách nghiêm túc thì có thể nhìn thấy mặt trên của chiếc áo choàng này hiện ra vô số ký tự.
“Thần Minh Luyện Thân Kinh…”
Phương Thốn cảm thụ nội dung của công pháp này, từ từ thở hắt ra một hơi.
Hắn đã tìm được nguồn gốc công pháp của Tiểu Từ tông chủ.
Hơn nữa, rõ ràng đây mới là Thần Minh Luyện Thân Kinh chân chính.
Không chỉ có chút không giống với những suy luận trước đây của hắn, thậm chí còn có thể khác với thứ mà các tiền bối Thủ Sơn của thời đại trước đã tu luyện. Phải nói rằng, đây là một cuốn kinh văn hoàn chỉnh hơn, hoặc là nói ở nhiều phương diện, nó cũng thuộc về pháp môn cao thâm hơn.
Trước đó, Tiểu Từ tông chủ đã bị chính bản thân hắn nhìn thấu, từng hóa thành Quỷ Quan giết người.
Không phải trong lòng Phương Thốn không có nghi nhờ, mà trọng điểm của sự nghi ngờ đó là tại sao Tiểu Từ tổng chủ có thể làm được?
Cũng không có gì kỳ lại bởi vì Tiểu Từ tông chủ đã tu luyện đến Kim Đan. Nhưng trên thực tế, ngay lúc đó Tiểu Từ tông chủ chỉ mới bước đến một bước đến Kim Đan. Mà sau đó, khi hắn đã hiểu rõ được ý niệm của mình thì lại một hơi trực tiếp đột phá cánh cửa, mượn đao lớn để chém đầu Quỷ Quan, đạt được thân thể Nguyên Anh. Từ gốc độ của một vài Luyện Khí Sĩ bình thường, đây quả thật là một chuyện vô cùng ngạc nhiên, khiến cho người ta có chút không giải thích được loại chuyện thần kỳ này…
Muốn tu thành Nguyên Anh, luôn phải có tài nguyên và công pháp.
Đặc biệt là ở Đại Hạ, không tìm hiểu 《 Đại đạo kinh 》 thì gần như không có khả năng đột phá cánh cửa kia.
Bây giờ, thật ra hắn đã có thể nghĩ một cách rõ ràng.
Tiểu Từ tông chủ có thể tu thành Nguyên Anh đó là dựa vào công pháp này.
Công pháp này được truyền thừa từ Ma Tông, trong đó vốn dĩ có một số đạo lý và pháp môn tượng tự 《 Đại Đạo Kinh 》 .
Nhắc đến mới nhớ, thật ra Tiểu Từ tông chủ vẫn luôn đi trên con đường chính thống của Ma Tông.
…
…
“Một vị tông chủ tốt như vậy, nhưng thật ra là một truyền nhân chân chính của Ma Đạo…”
“Chậc chậc…”
Phương Thốn không khỏi cảm thán một tiếng.
Sau đó, hắn phất tay áo của mình, ngăn cách tiếng gào thét của ma nữ ở bên trong hồ lô, để tránh cho nàng ta quấy rầy đến mình.
Làm xong những chuyện này, hắn khoanh chân ngồi xuống, nhẹ nhàng thở dài.
Sau đó, pháp lực của hắn bắt đầu tăng lên, rút ra một ít rồi bắt đầu lĩnh ngộ pháp môn Ma Đạo này.
Nếu như tu luyện pháp môn Ma Đạo này thì có thể cảm nhận được vị trí của Luyện Ma Uyên kia thì đương nhiên hắn phải tu luyện.
Hơn nữa, có một câu hắn cũng không lừa ma nữ. Bây giờ, đối với hắn mà nói, việc tu luyện pháp môn của Ma tông quả thật vô cùng dễ dàng.
Dựa vào căn cơ là 《 Vô Tướng Bảo Thân Kinh 》 , với sự giúp đỡ huyền diệu của Thiên Đạo Công Đức Phổ, hắn đã từng bước từng bước bước vào cảnh giới tu vi này, đã có được căn cơ mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được. Bởi vì, tu vi vô tướng nên không bị hạn chế, mà bởi vì không chịu sự hạn chế cho nên về cơ bản bất cứ loại pháp môn nào ở trên thế gian đều nằm trong giới hạn chịu đựng của hắn, trong đó tự nhiên cũng bao gồm pháp môn của Ma tông…