Chương 866: Đến gần cầu đá
Mà cái nhìn vừa rồi của Phương Thốn như hồ nước đen lạnh lẽo, càng làm cho đáy lòng ông ta vô thức mà run lên. Trương Mộng Ất cúi người thật sâu hành lễ với Phương Thốn nói: “Tiền bối đừng trách, tiểu lão nhân tên Trương Mộng Ất đến từ quận Thiên Dương Tước Thành, hậu duệ của phía tây Thường Thủy Trương thị Luyện Khí Sĩ. Ta mới đến đây nên không biết phép tắc, cũng không phải cố ý muốn giấu diếm trước mặt tiền bối...”
“Thì ra là Thường Thủy Trương thị...”
Phương Thốn gật đầu, sắc mặt cũng hoàn hoãn lại. Sau đó, hắn lại tiếp tục đi về phía trước.
“Đúng vậy...”
Trương Mộng Ất nghe câu nói của hắn, dường như ông ta nghĩ hắn biết rõ ông ta đến từ đâu. Trong lòng ông ta cũng vui vẻ, vội vàng đi theo. Mà Phương Thốn cũng không dừng bước, ông ta cũng chỉ biết đi theo sau lưng hắn, trên mặt cười vui vẻ và hỏi nhỏ: “Không biết cao danh quý tính của tiền bối là...”
Phương Thốn cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Ta là... Thanh Thạch Thượng Nhân.”
Sắc mặt Trương Mộng Ất có chút mơ hồ không hiểu, ông ta lại hỏi lại: “Ngài đến từ đâu.”
Nhưng Phương Thốn hừ lạnh một tiếng, khó chịu nhìn ông ấy và nói: “Ngươi chưa từng nghe thanh danh của ta sao?”
Sắc mặt Trương Mộng Ất hốt hoảng, vội vàng cúi thấp đầu, lúng túng nói: “Ngưỡng mộ thanh danh của tiền bối đã lâu...”
“Hừ!”
Phương Thốn phất tay áo, đi thẳng phía trước.
Dù sao ông ta nói ngưỡng mộ đã lâu thì hắn cũng không cần nhiều lời giới thiệu về bản thân mình...
Mà Trương Mộng Ất đi phía sau hắn lại cảm thấy có chút xấu hổ, bởi vì ông ta nói “ngưỡng mộ đã lâu” nên cuối cùng cũng không thể hỏi thêm câu gì nữa. Ông ta chỉ âm thầm cảm thấy từ Thanh Thạch này giống như đã nghe ở đâu rồi, trong giới tu hành người có cùng tên rất nhiều, nhưng vị Thanh Thạch Thượng Nhân lại khiến hắn thật sự không thể nào liên tưởng tới những nhân vật thành danh kia...
Nhìn khí độ này của hắn dường như biết rất rõ quy củ ở chỗ này, thậm chí còn có địa vị rất cao nữa.
Nên ông ta không thể mạo phạm hắn được, nhưng tên thật của hắn... Cuối cùng là gì chứ?
...
...
“Thường Thủy Trương thị...”
Trương Mộng Ất đang cố gắng suy nghĩ về “Thanh Thạch Thượng Nhân”, thì Phương Thống đang đi phía trước cũng âm thầm suy nghĩ về tên của Trương Mộng Ất. Hắn chưa từng nghe qua tên này mà Thường Thủy Trương thị thật sự cũng có chút... quen, có điều người này đã tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh rồi, chắc chắn cũng không phải là nhân vật bình thường. Dù sao thì nhìn cả Nguyên Thành thì có bao nhiêu người cấp bậc Nguyên Anh chứ?
Người này tự nhận là người của Thường Thủy Trương thị, điều này cũng chứng minh ông ta không phải gián điệp trong triều đình hay là thuộc môn phái lớn nào.
Nhưng mà trong thế gia, người đạt đến cấp Nguyên Anh còn là một Luyện Khí Sĩ thì rất ít.
Đa số các thiên tài của đại thế gia đều đã sớm vào triều đình, khi họ lên cấp Nguyên Anh thì đều được tặng quận phủ hoặc là Thần Cung.
Cho dù thế gia có một vài người Nguyên Anh đi chăng nữa, phần lớn cũng đều chọn vào triều đình.
Nghĩ đi nghĩ lại, Phương Thốn lại không thể đoán được lai lịch người này như thế nào. Nhưng thân phận người này lại nhất định không tầm thường, nói không chừng người này từng có danh tiếng lớn ở Tước Thành. Đến lúc đó, hắn tìm danh tính của Thường Thủy Trương thị có lẽ sẽ vạch được thân phận của ông ta...
...Nhưng sao hắn phải vạch rõ thân phận của ông ta để làm cái gì?
Bệnh cũ của hắn lại tái phát rồi, mỗi lúc mỗi nơi đều vô thức muốn kiểm soát tất cả tình hình.
...
...
Hai người chậm rãi đi về phía trước, con đường trước mặt càng ngày càng khó đi, sương mù cũng dày đặc hơn.
Có cảm giác những đám sương mù trong không trung có chút nặng hoặc có thể bay giữa không trung, cũng không chắc là gặp phải cấm chế lợi hại gì. Vừa rồi Phương Thốn đáp xuống mặt đất để đi bộ vì lo lắng trong không trung có cấm chế gì, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện ra khu vực này không giống với xung quanh, nó không cho phép người đi vào đây bay lên không trung cũng không biết là nó đang cẩn giấu cái gì hay là có ẩn tình gì khác.
Thời gian chậm rãi trôi qua, họ đi tới trước một câu cây cầu đá nhỏ, nhìn kiến trúc cây cầu đá rất quái dị, ở trong thôn xóm phàn tục bình thường có thể nhìn thấy khắp nơi, nhưng trong thâm sơn cùng cốc này, lại có một câu cầu đá bắt ngang trên một con suối không sâu, vậy thì cảm giác sẽ không còn bình thường nữa, hơn nữa trong đó còn lộ ra một tia quỷ dị, nhìn sang bờ bên kia, sương mù dày đặc kheiens cho lòng người cảm thấy hoảng hốt.
Nhất là Trương Mộng Ất đang đi theo sau Phương Thốt lại phát hiện ra trước cầu đá xuất hiện rất nhiều người.
Trong số họ có già, có trẻ, có nam cũng có nữ và trong số đó cũng có rất nhiều người có thân người đầu thú, trên người họ lại có có một chút yêu khí. Lúc này họ tụ tập trước đầu cầu bên này, mỗi người đều đứng tách xa và cảnh giác lẫn nhau.
Nhìn thấy Phương Thốn đang chậm rãi đi tới, những người này lại đưa ánh mắt cảnh giác liếc lên người của bọn họ.
...
...
Nhìn những ánh mắt kia, Phương Thốn vẫn chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt tiếp tục đi về phía trước. Đến khi hắn tới gần thì hạ giọng nói:
“Cửu U Chi Uyên, Luyện Ma Đồ Thiên!”
“Ngạch……”
Đám người đang đứng đợi ở đầu cầu đá này người nào người nấy đều vô cùng cảnh giác. Họ chăm chú quan sát từng người đi qua, đột nhiên, Phương Thốn xuất hiện ở một nơi thế này khiến họ có chút kinh nghi. Chưa kể, những người này đều tràn đầy lòng đề phòng với bất kỳ thứ gì ở xung quanh. Ở nơi này, mỗi người có một vị trí đứng khác nhau, mà mỗi vị trí cách nhau cách nhau hơn mười thước, trông cực kỳ lỏng lẻo, nhưng tư thế của họ lúc nào cũng có thể phòng ngự hoặc phản kích.
Có điều, bọn họ và Phương Thốn lại có vài điểm khác nhau.
Khi đi qua đây, người này tỏ thái độ rất ung dung, hai tay vắt sau lưng, khí phách hơn người, nét mặt bình tĩnh, bước đi khoan thai, chậm rãi, trực tiếp dùng bộ mặt thất đê gặp người khác, tuyệt không có kiêng kỵ gì. Chưa kể, hắn còn một mình đi đến đây, thấy ai cũng căng thẳng, duy chỉ có hắn là bình tĩnh, đằng sau hắn thế mà lại còn có một lão giả nhắm mắt đi theo, rõ ràng tu vi của lão giả kia rất cao thâm, tuổi tác cũng lớn, nhưng ở trước mặt hắn lại giống như thấp hơn một cái đầu, thành thành thật thật đi ở sau lưng.