Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 871: Đã đến rồi còn muốn đi

Chương 871: Đã đến rồi còn muốn đi


“Cho dù như thế nào thì người ta cũng đã bắt đầu truyền độ rồi, ta mà cứ ngồi như vậy thì không tốt lắm…”
Phương Thốn đã đoán ra được bí mật của ma điện và hình người bí mật trên tường, nhưng hắn cảm thấy dường như có chút chuyện mình vẫn chưa hiểu được, vì vậy vẫn cảm thấy có chút lấn cấn, nên quyết định thử tìm hiểu một chút. Trong lòng hắn đã có tính toán sẵn, dù sao thì giờ mình tu luyện pháp môn này chính là dùng khí Tiên Thiên để biến thành một thân ma, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt đoạn.
Vì vậy nên người khác có thể gặp nguy hiểm này nhưng đối với hắn mà nói thì thực ra không có gì lắm.
Hắn thầm thở dài một hơi, cũng học theo người khác, chậm rãi thả lòng, lẳng lặng mà quan sát hình người trên tường kia.
Lúc đầu thì chỉ thấy mơ hồ.
Nhưng dần dần mắt Phương Thốn đã có thể nhìn rõ được hình người trên tường kia, giống như là nó đang có vô số cái bóng đang chồng lên nhau, cuối cùng lặp lại biến thành một hình người hoàn chỉnh. Phương Thốn đã có thể nhìn thấy rõ hình người trước mắt mình, Thiên Ma Vũ chỉ là có một con mắt mọc trên trán, trên đỉnh đầu có hai cái sừng.
Chân sau đứng trên mặt đất, hai mắt mở to rồi ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, giống như là có tức giận ngút trời gì vậy.
Cho dù là Phương Thốn thì khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng khẽ nhíu mày.
Cảm giác có một loại pháp lực tràn đầy oán khí đang tỏa ra, mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng cũng có thể làm rõ được vấn đề, dù sao thì giờ căn cơ của mình cũng là người đứng đầu dưới Tiên Cảnh, khác xa so với người thường, nếu như cả mình mà cũng cảm thấy bị oán khí này rất bức bách, vậy nếu như một người thường đến đây chẳng phải là sẽ bị oán khí ngút trời này đánh thẳng vào làm thần trí mơ hồ, khó mà kiềm chế được hay sao?
Đây chẳng phải là cơ hội tốt để đoạt xá sao?
“Nhưng bỏ ra nhiều công sức như vậy chỉ đơn giản vì muốn đoạt xá sao?”
Phương Thốn khẽ nhíu mày, quyết định quan sát thêm chút nữa.
Trong lúc đang suy nghĩ thì hắn hướng thần thức của mình về phía sừng trâu của người kia, tiếp tục cảm nhận.
Rất nhanh, Phương Thốn đã cảm giác được giữ mình và người sừng trâu như đang nảy sinh một mối liên hệ mơ hồ, ở một mức độ nào đó thì hắn như trồng lên hình người này, trong hình ảnh người này có chút ma khí, mượn phần trùng điệp đó xông về phía người hắn, từng tia này rất thần kỳ thế mà lại trực tiếp hòa lẫn với pháp lực của hắn, khó phân rõ ràng.
Nhưng mà đây chỉ là dung hòa với thân ma của hắn mà thôi.
Mà thực ra thân ma Phương Thốn luyện ra chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ cảnh.
Nhưng mà, sau khi tiếp nhận ma khí này, một sợi nhỏ đó đang dần dần nuôi lớn pháp lực, thậm chí cả thần thức của thân ma này. Tốc độ này làm cho Phương Thốn cũng cảm thấy kinh ngạc, ở một mức độ nào đó thì tốc độ này đã vượt qua việc mình tu hành nhờ công đức thiên đạo rồi.
“Mượn ma khí trong tượng thần để nuôi cho thân ma của mình mạnh, như thế thì…”
Phương Thốn suy nghĩ một chút rồi nhếch miệng: “Có vẻ là mình lời to rồi?”
Vì vậy nên hắn dứt khoát mặc kệ mọi chuyện khác mà để cho thân ma dung hòa với thứ kia.


Lúc này toàn bộ mọi người trong đại điện đều im lặng mà ngồi xếp bằng trước bức tường, cảm giác ma khí kia đang tăng lên.
Hình như ai ai cũng đều đang rất nỗ lực, nghiêm túc, cấp thiết.
Nhìn nét mặt của họ thì cảm thấy họ giống như là một đám người có lòng tham không đáy, chỉ muốn mượn việc đi vào ma điện này nhận được nhiều ma khí hơn, để có thể tăng được nhiều tu vi. Giờ điều mà họ quan tâm nhất là mình có thể được truyền độ bao nhiêu…
Chỉ có một mình Phương Thốn là khác, lúc này biểu cảm của hắn lại rất bình tĩnh.
Bây giờ, hắn không suy tính về chuyện mình có thể được truyền độ bao nhiêu…
…Mà là rốt cuộc ở đây có bao nhiêu ma khí!


Tốc độ của ma khí dần tăng lên, tu vi thân ma của Phương Thốn cũng đã tăng lên.
Từ Nguyên Anh sơ cảnh, mà chỉ không đến nửa canh giờ sau đã gần lên đến Nguyên Anh trung cảnh.
Phải biết là cảnh giới Nguyên Anh đã là cảnh giới cao nhất dưới Tiên Cảnh, từng bước để đi vào cảnh giới này đều vô cùng khó khăn, cũng không biết là có bao nhiêu tu sĩ Nguyên An sơ cảnh có thể đột phá lên được trung cảnh cũng được xem như là thiên giới, lại càng không biết có bao nhiêu Nguyên Anh trung cảnh đã nâng được tu vi lên đến Nguyên Anh thượng cảnh, vòng luẩn quẩn này qua lại vô số thế hệ, toàn bộ chỉ có một mục đích duy nhất, nhưng cuối cùng lại không thể hoàn thành được…
Nhưng ma điện này lại có thể đạt được trong vòng nửa canh giờ?
Hắn khẽ cảm thán một tiếng.
Lúc này, Phương Thốn đã hiểu rõ được cảm giác si mê của mấy người này là từ đâu ra…
Nhưng mà khi hắn cảm thấy càng ngày càng thoải mái đi thì bức vẽ trên tường kia lại không thoải mái.
Nhưng người khác được truyền độ ma khí bởi vì nó tồn tại trong ý chí của bọn họ, cùng với tu vi và các loại căn cơ, nên tốc độ không nhanh lắm, nhưng mà bây giờ Phương Thốn lại hoàn toàn từ bỏ ý chí kháng cự, hơn nữa thân ma này của hắn cũng được hắn dùng khí Tiên Thiên tạo nên, dùng khí Tiên Thiên để làm pháp lực thì pháp thực sẽ vô cùng tinh khiết, mà lúc biến thành ma khí thì ma khí cũng vô cùng tinh khiết.
Chuyện này dẫn đến tốc độ Phương Thốn tiếp nhận truyền độ ma khí ngày càng nhanh hơn.
Từ lúc ban đầu đã rất nhanh rồi, đến lúc này thì giống như xuất hiện một vòng xoáy dữ dội đang liều mạng mà hút tất cả mọi thứ.
Mà ban đầu hình người kia đã trở nên rõ ràng.
Đến lúc này, thần thức đã dung hòa, bắt đầu trở nên sống động, giống như là đi từ trên tường xuống mà dung hợp với thân ma của Phương Thốn. Bộ dạng hung thần ác sát, biểu cảm thần bí, quỷ dị cứ giống như là một tôn ma thần cao cao tại thượng đang đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Nhưng dần dần thì biểu cảm của nó đã trở nên mất kiềm chế.
Tốc độ ma khí bị chiếm đoạt đi quá nhanh.
Biểu cảm hung ác dần trở nên có chút mơ hồ.
Một lát sau hắn đã không còn mơ hồ nữa, mà cảm giác có chút sợ hãi.
Thêm một chút nữa, lúc hắn phát hiện ma khí của mình đang cuồn cuộn như nước đã bị chiếm mất, hắn… hoảng sợ rồi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất