Chương 872: Bái kiến tướng thủ
Phương Thốn có thể nhìn thấy sắc mặt của hắn thay đổi, sau đó bắt đầu liều mạng mà hút ma khí của mình về, thậm chí là tay chân cũng trở nên luống cuống, nhìn bộ dạng giống như muốn cắt đứt quan hệ của mình với Phương Thốn, dáng vẻ có chút buồn cười.
“Còn muốn đi?”
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên Phương Thốn mở mắt.
Hắn nở nụ cười với hình ma kia, trong lòng thầm nói một câu, sau đó dùng thần thức biến thành một cánh tay mà vồ đến.
“Vù” một tiếng thì hình ma kia đã bị hắn bắt lại.
Cho dù hình ma kia có giãy dụa thế nào đi nữa thì không thể chạy thoát được, cứ như là rơi vào một xoáy nước, mà nó có gào thét như thế nào thì cũng không thể thoát được, đột nhiên nơi này biến thành một biển máu, thế mà trong lúc thần thức của Phương Thốn đang cảm ứng thì hắn hóa thành một Cự Ma, hung hãn xông về phía thần hồn của Phương Thốn, có thấy được điều không hay, hắn thế mà lại không tiếc đánh vỡ thần hồn của Phương Thốn cũng muốn muốn chạy trốn.
Đối với thân ma mà nói thì phá vỡ thần hồn chẳng khác nào là tiêu tán.
Cũng đồng nghĩa với việc những thứ đã tích lũy trước đây đều biến mất…
Lúc này nó đã thà để cho công sức của mình bị uổng phí thì cũng phải phá vỡ được thần hồn của Phương Thốn.
Chỉ đáng tiếc, lúc hắn tấn công thì phát hiện tình hình có chút không đúng…
Khi một người vui mừng hớn hởn lao về phía một con kiến, kết quả lại phát hiện cái đầu nó còn lớn hơn voi, hoặc là lòng đầy phẫn nột đá một cái bình sứ, kết quả lại phát hiện bình sứ này đúc từ gang mà ra, thì sẽ có cảm giác gì?
Lúc này vị tôn Ma Tượng kia chính là loại cảm giác này.
Hắn vốn đã thấy trốn cũng không thoát, không tiếc phí công nhọc sức cũng muốn thúc động huỷ thần hồn của Phương Thốn, để trốn thoát.
Nhưng không ngờ vừa mới lao đến, ma kí cuồn cuộn nổi lên, ngay lập tức phát hiện chuyện không phải như vậy.
Hắn ta nhìn thấy thần hồn chân chính dưới lớp nguỵ trang của Phương Thốn.
Thần ý cuồn cuộn, phóng tận lên trời, pháp lực khôn cùng, khuấy động như biển…
“A cũng…”
Ma Tượng kia bản đụng phải xui xẻo thì thôi đi, trực tiếp ngẩng đầu nhìn lại thần ý kia thì phát hiện bản thân nhấc chân cũng không thấy rõ thứ đó cao bao nhiêu, trong lòng lập tức sụp đổ, vô thức muốn quay đầu chạy mất, đáng tiếc ý nghĩ trốn chạy này vừa mới nảy sinh thì đã bị thần ý dập dờn trong thần thức của Phương Thốn đậy nó lại, sau đó trong khoảnh khắc đã hóa thành vô hình…
…Toàn bộ cứ tan biến như vậy!
Mà trong lúc này, bản thân Phương Thốn cũng nở nụ cười, mở đôi mắt ra.
Hơi cảm ứng một chút hắn đã phát hiện tu vi ma thân của mình đã đến cảnh giới Nguyên Anh, hình như còn cao hơn một chút.
Đương nhiên, cỗ ma thân này so bản thể của hắn thì còn quá yếu ớt, căn cơ không ổn.
Từ mặt ngoài, tu vi và bản thể của mình cũng chẳng qua chỉ là khoảng cách từ Nguyên Anh trung cảnh đến đỉnh cao Nguyên Anh.
Nhưng độ dày nặng và nội tình bên trong trên thực tế lại rất khác biệt.
“Nếu ma linh dạng này nhiều hơn một chút, tu vi cao hơn một chút, ma khí tinh khiết hơn một chút thì tốt rồi…”
Trong lòng Phương Thốn không khỏi âm thầm suy nghĩ, sau đó đi dò xét những người khác.
Đến lúc này hắn mới phát hiện trong toàn bộ điện này, phần lớn mọi người đều đã ngừng truyền độ, có người đang ngồi xếp bằng tại chỗ chậm rãi thu lại tu vi bản thân vừa mới tăng lên, có người vẻ mặt mừng rỡ, tham lam nhìn bóng người trên vách tường, cũng có người lưu luyến không rời, cau mày, dường như đang suy nghĩ làm sao mới có thể để mình lại lần nữa đi vào cảnh giới truyền độ vừa rồi kia.
Sự so sánh này, thế mà lại có chút đáng thương.
Chỉ có mình là trực tiếp ăn hình người trên tường đó…
“Đinh…”
Cũng vào lúc này, ngoài điện bỗng nhiên có tiếng chuông thanh u vang lên, thong dong truyền vào trong điện.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người mặc kệ truyền độ có kết thúc hay chưa đều lập tức trở nên tỉnh táo, cảnh giác xoay người nhìn lại.
Cũng vào lúc này, ngoài điện từ từ hé mở, lộ ra hai hàng đèn lồng màu trắng.
Ý chí trước đó hướng dẫn bọn họ lại xuất hiện, ung dung bay vào đại điện, nói khẽ: “Đến giờ rồi…”
“Không biết các ngươi lĩnh hội đến đâu…”
Hắn vừa nói, một bên có cơn gió mát thổi qua, giống như hắn đang quan sát tình hình truyền độ của mọi người, mặc dù không nhìn thấy dáng vẻ hắn, nhưng từ khí cơ biến hóa ẩn ẩn đó cũng có thể thấy được, dường như hài có chút hài lòng cũng có chút thất vọng.
Chẳng qua lúc lời kia còn chưa nói hết, hắn đã nhìn thấy Phương Thốn.
Sau đó, cả người trực tiếp hơi run rẩy, thần hồn kịch liệt run rẩy, nhìn về phía vách tường trước mặt Phương Thốn.
“Biến… Biến mất rồi?”
“….”
Xoạt xoạt xoạt xoạt…
Nghe hắn hé lên, tất cả mọi người xung quanh cũng lập tức dời ánh mắt mình nhìn lại.
Sau đó, tất cả mọi người đều có hơi choáng váng.
Cho đến lúc này, bọn họ mới phát hiện vách tường trước mặt Phương Thốn, cái bóng kia đã hoàn toàn biến mất.
Bọn họ không biết điều này thể hiện cái gì, nhất thời người người kinh sợ.
Mà lúc này Phương Thốnmỉm cười, nhưng cũng từ từ chuẩn bị kỹ càng.
Lơ đãng một chút đã nuốt Tượng ma này, mình thế mà lại được lợi lớn, nhưng hắn cũng biết cuối cùng sẽ mang đến hậu quả gì, nếu như là một thứ không thích hợp sợ rằng sẽ phải lập tức mở miệng, trước tiêu diệt đám ma linh tiếp dẫn này rồi nói sau…
Nhưng cảnh tiếp theo cũng vượt qua dự đoán của hắn.
Đạo ma linh tiếp dẫn kia sau khi kinh hoảng thì bất ngờ cúi lạy Phương Thốn.
Không chỉ cúi lạy, những cái bóng thân hình như ẩn như hiện xách theo đèn lồng màu trắng ngoài điện kia cũng cúi lạy theo.
Sau đó bọn họ cùng nhau chấn động, cất lời với Phương Thốn: “Bái kiến tướng thủ…”
“Hả?”
Nghe thấy xưng hô này, những người trước đó cùng với Phương Thốn đi vào giật nảy mình, hai mặt nhìn nhau.
“Xem ra vị tiền bối trẻ tuổi này quả nhiên không giống bình thường…”
Xuất hiện suy nghĩ này là Trương Mộng Ất.
Hắn vội vàng làm giống như những người xách đèn lồng kia, cũng cúi lạy.
Những người trong điện khác thấy thế, không biết phải làm gì, nhưng tình huống xảy ra ngoài ý muốn nên cũng đều chậm rãi khom người xuống.
…
…