Chương 92. Viện binh đến rồi (2)
Lại một lần nữa chuyển hóa một phần công đức hóa thành pháp lực, áp chế cảm giác mệt mỏi từ sâu trong tâm, tiếp tục lướt về phía trước.
...
...
-Những tiểu thiên tài này, chống cũng thật lâu...
-Nếu không phải ngươi có thần thông như vậy, dẫn bọn họ vào trận, sợ là còn chưa dễ dàng chế ngự...
-Đã vào trận rồi, muốn trấn phục bọn họ, cũng chỉ là một chút thời gian mà thôi...
Cũng tại thời điểm này, trong sơn cốc bí ẩn cách Du Tiền Trấn không quá xa, hai giọng nói đang trò chuyện, từ ánh mắt của bọn họ có thể thấy được trong sơn cốc đều là yêu khí quỷ dị giao hòa với trận lực, tựa như một cái lưới lớn giam mười mấy đệ tử thư viện ở giữa, trận lực vận chuyển, không ngừng chìm xuống, vội vàng muốn giết chết bọn họ.
Nhưng đệ tử thư viện trong trận cũng không cam chịu, từng người cắn chặt răng, có người sử dụng phù triện, có người sử dụng ngọc trong suốt, cho dù không ăn thua gì nhưng cũng để tiên thiên chi khí của mình tràn ngập trên đỉnh đầu, hóa thành hào quang, chống lại trận thế.
Yêu trận tuy ảo diệu nhưng phải diệt hết tiên thiên khí của bọn họ mới có thể giết chết bọn họ.
Mà đám đệ tử thư viện này cũng không tầm thường, trong thời gian ngắn, muốn trấn chết bọn họ cũng không dễ dàng.
Chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi...
Tiên thiên khí của họ chỉ có tiêu hao mà không có bổ sung, chống đỡ đến khi nào thì hay khi đó, nhưng trận thế này lại có địa mạch gia trì.
-Phương nhị công tử chạy thoát, muốn gọi cứu binh từ trong thành, ít nhất cũng phải một ngày một đêm!
Một âm thanh vội vàng phá động đại trận cười nói:
-Mà hai canh giờ nữa chúng ta đã giết sạch những tên này, lại thêm một canh giờ thu dọn, đợi đến khi tọa sư thư viện chạy tới, chúng ta đã sớm cách xa trăm dặm, đi đâu tìm chúng ta chứ?
Trong trận, nơi ánh sáng mạnh nhất chính là chỗ Mạnh Tri Tuyết.
Trên đỉnh đầu nàng ta, một mảnh ngọc đặt trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng trắng nhạt chống trận quang, cũng không đến mức nào.
Nhưng nghe được cuộc đối thoại của hai người này, trong lòng nàng cũng không khỏi trầm xuống.
-Bất cẩn rơi vào trận của chúng, có nhiều thủ đoạn cũng không thi triển được, lẽ nào hôm nay thật sự...
Ngay khi trong lòng tăng thêm phần tuyệt vọng, chợt nghe được xa xa tiếng chân như sấm, giống như có không biết bao nhiêu người xông lên núi, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng kêu la đánh giết, ám lôi cũng truyền đến nơi này.
"Chẳng lẽ là…"
Trong lòng nàng ta không khỏi dâng lên vui sướng.
-Không thể nào...
Người thủ trận kia kinh hãi quát khẽ:
-Cho dù có cứu binh, sao lại có thể đến nhanh như vậy?
-Giết…
-Phải giết chết hắn…
-Hắn trốn vào núi rồi, hết đường rồi, các người đừng để hắn thoát...
Lúc này, nhóm người Thôn Hải Bang cũng tức xì khói.
Nghĩ đến Thôn Hải Bang lập bang vài thập niên, có bối cảnh, tung hoành khắp thành Liễu Hồ, ngay cả phú thân quý tộc, tiểu luyện khí sĩ ở trong thành cũng không dám đắc tội với bọn họ, cho dù là thư viện Bạch Sương cũng chỉ dám mở một con mắt nhắm một con mắt, khi nào gặp phải chuyện mất mặt như thế này, không bắt lấy hắn, bọn họ nuốt không trôi cục tức này.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, dọc theo con đường này, người kia thực sự chạy mất, bọn họ đã đuổi theo cả đêm nhưng vẫn không bắt được.
Vì vậy, bọn họ càng đuổi càng nhanh, rất sợ đối phương chạy thoát.
Cũng may, đối phương giống như có chút hoảng hốt chạy bừa, một đường đi sâu vào trong núi, hơn nữa trước mắt không có đường, cũng là đã bị bọn họ dồn đến quần sơn, mắt thấy hỏa đuốc vây quanh, đều xúm nhau tới trước sơn lâm bí ẩn.
-Hai bên hết đường rồi...
-Thấy hắn trốn đường nào không?
Xa xa, bọn trại phỉ hung hãn cưỡi ngựa, cất giọng kêu to.
-Đi đến sơn cốc trước đi...
Một người trong nhóm bỗng dưng hô to:
-Ta mới nhìn thấy...
Bọn trại phỉ sát khí đằng đằng vọt vào sơn cốc, nhưng đà chủ cùng hộ pháp cực kỳ cẩn thận, vội vàng kêu to:
-Đừng xông vào, cẩn thận có biến, chúng ta quan sát một lát rồi tính tiếp...
-Biến cái rắm, chân trời góc biển, bằng mọi giá phải bắt được tên tiểu tặc kia...
Trong đám người, Hồng Đào nương tử lớn tiếng quát tháo, thúc ngựa chạy đến đây.
Đám trại phỉ bất đắc dĩ, cũng không thể bị nữ nhân coi thường, chỉ có thể phóng ngựa đuổi theo.
Nhiều người, dũng khí cũng lớn, hơn nữa xung quanh đuốc chiếu như ban ngày, chim chóc bay tứ tán, đám trại phỉ từng người xuyên qua sườn núi, xuyên qua cánh rừng, sau đó đi tới một sơn cốc bí ẩn.
Mọi người tới sơn cốc, ngước mắt nhìn lên thì thấy đây là một sơn cốc bình thường, chỉ có chút sương mù bốc lên.
Hộ pháp và đà chủ đều cực kỳ cẩn thận, liếc mắt nhìn nhau, trong đầu lóe lên ý tưởng rồi quay sang thảo luận:
-Bang chủ từng nói, cho dù là trận pháp quỷ dị như thế nào thì cơ bản cũng phải lấy sinh khí thiên nhiên làm gốc, nhiều người, nhiều dương khí, nó sẽ tự tan, còn nếu bên trong cất giấu một số cơ quan bí ẩn thì cùng lắm chúng ta cũng chỉ tiêu hao vài con ngựa, huynh đệ, xông vào...”
Người chết cũng chỉ là những người vô danh tiểu tốt, lập công lớn chính là bọn họ...
Một người trong số đó cất giọng hét lớn, ra lệnh, lập tức có vài chục tên trại phỉ nghe lệnh phóng ngựa vọt vào sơn cốc, những người này đi trước mở đường, bọn họ theo đối phương đi một quãng đường dài như vậy, đối phương chỉ có thể ở phía trước, công lớn sắp thuộc về nhóm trại phỉ bọn họ, không đợi đà chủ cùng hộ pháp phân phó, bọn họ đồng loạt phóng ngựa xông vào sơn cốc, rọi đuốc khắp nơi, đốt trụi hoa cỏ xung quanh.
Nhất thời ánh lửa lập lòe, xua tan bóng đêm.
...
...
-Sao lại...
Bên ngoài yêu cốc, tiếng vó ngựa lộc cộc, tiếng ngựa hí vang trời, ánh lửa lập lòe, khung cảnh như vậy kéo dài một khoảng thời gian thì có người ở trong cốc thở dài.
-Không kịp rồi, đi thôi, trận này bao vây đệ tử thư viện, cũng không thể bao vây hơn một trăm người...
-Đan của chúng ta...
-Không có thời gian dọn dẹp đâu, nếu không mau trốn đi, bị bọn họ phát hiện, chúng ta chỉ có thể giết bọn hắn để diệt khẩu...
-...
-...
-Suỵt, chắc không sao đâu...