Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 96. Cảm tạ Phương công tử (2)

Chương 96. Cảm tạ Phương công tử (2)


-Đến lúc này, các ngươi không những không cảm tạ, mà còn quay lại giễu cợt?
Nói đến đây, nàng mím chặt môi lại, trên mặt đã phủ một lớp sương, cực kỳ không vui.
Đám học sinh nghe vậy đều cảm thấy có chút xấu hổ, nhất là những người cười to kia, vẻ mặt càng khó xử hơn.
Sau khi nhìn nhau một lúc lâu, bọn họ dần dần tản ra, lần lượt cảm tạ Phương Thốn.
Phương Thốn có chút khóc cười không thành.
Trước đó đi dụ bọn hãn phỉ đến đây là vì cứu người. Nhưng bây giờ người đã cứu rồi, chuyện này cũng không tiện nói ra.
Nguyên nhân rất đơn giản, bọn hãn phỉ kia không phải dễ dàng gì mà gặp được. Đêm qua hắn ta còn giết ít nhất mười mấy người của bọn họ, cũng coi như là đã kết một mối thù với họn họ rồi. Bây giờ, Phương gia vốn đã lâm vào cảnh bấp bênh, không đến vạn nhất, thực ra cũng không cần thiết để đám hãn phỉ này ghi hận.
Nhưng bản thân hắn đã phủi sạch sẽ mọi chuyện, Mạnh Tri Tuyết lại vẫn giúp hắn cứu vãn lại.
Nhìn thấy đám học sinh đều cúi đầu cảm tạ, hắn có chút lúng túng đáp:
-Không có chi, không có chi...
Liếc Mạnh Tri Tuyết một cái, trong lòng hắn ta thở dài: "Nữ nhân này..."
Trong lòng có chút không muốn đếm xỉa đến, nhưng vẫn gượng cười nói:
-Nếu nói như vậy thì thủ công lần này là dành cho ta rồi sao?
-Cái này...
Sắc mặt của đám học sinh có chút khó xử.
Mạnh Tri Tuyết cũng hơi ngạc nhiên, bất giác nhíu mày nhìn Phương Thốn một cái.
Đại đa số học sinh đều cảm thấy vô cùng bất mãn trong lòng. Hạc Chân Chương vô tình ngẩng đầu lên, bất chợt nhận thấy nụ cười trên gương mặt của Phương Thốn, lại nhìn ánh mắt của Mạnh Tri Tuyết, trong lòng có chút bất ngờ: "Hình như Mạnh tiên tử khá là bảo vệ Phương Thốn… Còn vị Phương nhị công tử này, cũng thật không biết nể mặt..."
Bầu trời phía Bắc nhanh chóng xuất hiện từng đám mây gợn sóng giống như có một lực tác động nào đó bắt buộc chúng mở ra, từ trong đám mây gợn sóng xuất có thể nhìn thấy một vài nam tử mặc áo choàng với tay áo rộng, họ gần như xuất hiện từ trong hư không, trong nháy mắt họ đã xuất hiện ở trước ngọn núi, rồi chậm rãi đáp xuống thung lũng yêu ma này làm năng lượng ở xung quanh chấn động.
-Bái kiến tọa sư, giáo viên…
Người tới chính là các học sinh của học viện, họ nhận được trình báo của học sinh trong thư viện nên không dám không chú ý, nếu như là những chuyện bình thường khác thì họ sẽ không quan tâm có lẽ cũng sẽ không đại giá làm kinh động tới học sinh nhưng nghe nói ở đây có người đang luyện nhân đan nên không thể xem thường vì vậy vội vàng tới đây.
Dẫn đầu là Chung Việt lão tiên sinh, phía sau ông ấy là Lam Sương tiên sinh và bốn vị giáo viên khác.
Chỉ vì một đỉnh nhân đan mà đã huy động tới một tọa sư năm giáo viên.
-Không cần đa lễ, các ngươi có bị thương không?”
Chung Việt lão tọa sư cùng những người khác vừa bước nhanh về phía trước thung lũng vừa lạnh lùng đặt câu hỏi.
Các học sinh của thư viện vội vã trả lời:
-Không có người chết, nhiều nhất chỉ là bị thương nhẹ nghỉ ngơi một chút sẽ tốt.
Lam Sương tiên sinh nhìn Phương Thốn với ánh mắt nghi ngờ, hắn cũng khẽ xua tay.
Chung Việt lão tọa sư đi đến bên cái đỉnh nhìn hoa văn kỳ lạ phủ đầy trên đỉnh lại nhìn thấy nhân đan ở trong đỉnh giống như có sinh mệnh của bản thân nó, sắc mặt dần trở nên u ám, mấy giáo viên ở phía sau ông ta cũng im lặng không nói gì. Hiển nhiên họ cũng đã nhìn thấy viên đan dược ở trong đỉnh nên cũng biết sự phán đoán của các học sinh là đúng, đây quả thực là "Nhân đan".
-Không ngờ hơn mười năm trôi qua lại có thể nhìn thấy thứ kỳ lạ như vậy ở đây…
Chung Việt lão sư nặng nề nói, trong giọng nói dần dần hơi tức giận:
-Rốt cuộc là ai dám mạo hiểm làm ra chuyện lớn như vậy? Là ai bỏ ngoài tai lệnh cấm của thư viện thì thôi đi lại còn dám chạy đến khu vực thành Liễu Hồ để làm những chuyện tà ma này?”
Mọi người nghe thấy vậy đều im lặng sợ hãi không dám lên tiếng.
Mười năm trước cũng đã từng có loại chuyện như thế này xảy ra ở trong thành Liễu Hồ, lúc bấy giờ lão viện trưởng của thư viện Bạch Sương cũng là thúc của thành thủ thành Liễu Hồ, năm đó thọ nguyên của ông ta đã hết nhưng lại không cam lòng chờ chết cho nên thả hổ đến Nam Sơn để trộm sinh khí của con người sau đó dùng để luyện yêu đan.
Các loại yêu quái bẩm sinh đã giỏi trong việc chiếm đoạt linh khí cũng là chuyện mà những luyện khí sĩ căm ghét nhất. Nhưng việc gì cũng có mặt trái mặt phải, có người căm ghét cũng có người âm thầm nuôi dưỡng chúng rồi lại thả chúng đi trộm Tiên Thiên chi khí của con người để luyện thành yêu đan sau đó nâng cao bản thân.
Yêu đan được luyện chế theo cách thức này cũng là một loại bảo vật được các Luyện Khí sĩ sử dụng bởi vì khí cơ thuần khiết gần với Tiên Thiên chi khí.
Nhưng mà suy cho cùng bởi vì đã qua tay lại có yêu khí tác động nên hiệu quả giảm đi một phần.
Nhưng nó tốt ở chỗ bình thường sẽ không có ai phát hiện, có thể vàng thau lẫn lộn lừa dối cho qua.
Đó là lý do tại sao năm đó lão viện trưởng kia mặc kệ hổ yêu làm chuyện hung ác, mượn yêu lực giúp bản thân thu thập Tiên Thiên chi khí của bách tính để luyện yêu đan bổ sung thọ nguyên của bản thân. Chỉ là việc đó lại bị Phương Xích tiểu tiên sư người đang theo học tại thư viện Bạch Sương nhìn thấu. Hắn ta đã dùng trường kiếm Nam Sơn giết chết hổ yêu rồi lại điều tra ra chân tướng, trở lại học viện chất vấn viện chủ lúc bấy giờ, sau đó làm lớn chuyện này làm cho tất cả mọi người đều biết…
Chuyện đó đã gây ra ồn ào rất lớn, thư viện Bạch Sương mất mặt trở thành trò cười cho thiên hạ làm cho danh tiếng tụt dốc thảm hại, nhưng ai có thể ngờ mới mười mấy năm vậy mà lại có yêu nhân muốn lặp lại chuyện ác độc lấy bách tính để luyện nhân đan này.
Hơn nữa chuyện lần mày còn tồi tệ hơi chuyện của mười năm trước.
Mặc kệ hổ yêu cướp Tiên Thiên chi khí để luyện yêu đan chẳng qua chỉ hại nền móng của con ngươi nhưng luyện nhân đan lại lấy tinh thần của con người để luyện thành.
Luyện yêu đan chỉ hại người ở đời này.
Luyện nhân đan làm cho người ta ngay cả đời sau cũng không có…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất