Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 97. Chuyện tà ma nhất thiên hạ

Chương 97. Chuyện tà ma nhất thiên hạ


Nếu như chuyện này gây nên những thảo luận lớn ai biết những quận khác sẽ nhìn thành Liễu Hồ thư viện Bạch Sương như thế nào?
...
...
-Đối với loại chuyện tà ma này ta sẽ trình báo lên viện trưởng để điều tra tới cùng!
Chung Việt lão tiên sinh tức giận hét lên, tay áo vung lên lập tức có một luồng sức mạnh vô hình bao trùm lên đan lô rồi dần dần lan tỏa ra xung quanh, sau đó nghe thấy vài âm thanh bốp bốp ngay cả những đầu hổ phân bố ở xung quanh thung lũng cũng bị phá hủy hoàn toàn.
Dường như mượn một đòn vừa rồi để bình ổn lại tâm trạng, Chung Việt lão tiên sinh quay đầu nhìn về phía các học sinh.
-Lần này nhờ có các ngươi phát hiện ra chuyện bách tính của Du Tiền trấn mất tích nên đã tra ra vết tích của nhân đan này, như vậy là có công rất lớn.
Đám học sinh của thư viện nghe thấy điều này thì bất giác đều ưỡn thẳng ngực cảm thấy rất tự hào.
Các tọa sư giáo viên của thư viện ngay lập tức kiểm tra chi tiết xung quanh thung lũng một lần sau đó phong tỏa cả thung lũng, lúc này mới cầm chứng cứ quan trọng của việc luyện nhân đan rồi dẫn theo các học sinh trở về thư viện, trong thời gian này Chung lão tiên sinh và các giáo viên cũng đã hỏi mọi người nhiều lần về những chuyện đã xảy ra, mọi người đều trả lời giống nhau không giấu diếm bất kỳ điều gì.
-Đúng lúc trại phỉ đánh úp tới mới có thể giúp các ngươi phá trận?
Chung Việt lão tiên sinh nghe tới đây không khỏi nhíu mày liếc nhìn Phương Thốn.
Nhưng sau đó suy nghĩ lại ông ta không khỏi lắc đầu cảm thấy khả năng xảy ra chuyện đó không nhiều nên thôi không nói nữa.
Ông ta nói:
-Lần này các ngươi lập được công lớn thật sự đáng khen ngợi, không lâu sau thư viện sẽ ban thưởng cho các ngươi, đặc biệt là lần này các ngươi đã phải bôn ba trừ yêu diệt quỷ rồi lại rơi vào yêu trận, tổn hao vô cùng lớn. Vì vậy viện chủ của thư viện cho các người nghỉ ngơi ba ngày để điều dưỡng căn cơ của bản thân cho tốt. Về chuyện nhân đan này các ngươi yên tâm thư viện sẽ điều tra đến cùng, không thể bỏ qua cho yêu nhân được!
Tất cả học sinh nghe thấy những lời này đông thời trả lời, tinh thần xuống thấp do phá trận trong nháy mắt đã khôi phục trở lại.
Nói đến đây thì có một người đưa tin từ thành Liễu Hồ chạy tới, người đưa tin là một nam tử trung niên làm việc cho thành chủ, ông ta mỉm cười nhìn về phía mọi người:
-Các cao nhân, lần này lập được công lớn thật đáng chúc mừng, làm cho người ta khâm phục, chẳng qua có nghiêm lệnh các ngươi phải nhớ kỹ không được để lộ chuyện nhân đan ra ngoai!
-Cái gì?
Tất cả học sinh nghe thấy thì đều cảm thấy không hiểu.
Thông qua sự mất tích của bách tính họ đã tra ra được án nhân đan, đó là vinh quang của họ tại sao lại không được kể ra ngoài?
-Chỉ là không muốn bứt dây động rừng mà thôi!
Trung niên truyền tin cũng không giải thích rõ ràng mà chỉ cười trả lời. Một số học sinh hiểu rõ cũng chỉ mỉm cười nhìn những người khác còn một số thì chỉ im lặng.
Phương Thốn đứng trong đám người trong lòng lại hiểu rõ, mười năm trước vừa mới xảy ra chuyện thả hổ Nam Sơn, bây giờ lại xảy ra chuyện luyện nhân đan. Danh tiếng của thư viện Bạch Sương và thành Liễu Hồ còn cần hay không? Chưa kể nếu như chọc cho Cửu Tiên Tông tức giận hạ lệnh truy cứu nghiêm minh thì hai người viện chủ thành chủ không ai có thể sống tốt.
-Các ngươi hoặc là về nhà hoặc là tới thư viện. Khi nào cần thư viện sẽ tới tìm các ngươi.
Nhiệm vụ cũng đã hoàn thành nên các tiên sinh chuẩn bị cho mọi người trở về.
Đợi mọi người đi hết Phương Thốn cũng bước tới bẩm báo với thư viện lần này bản thân xuống núi có bắt được một con tiểu hồ ly chuẩn bị đưa về nhà nuôi. Các giáo tập đương nhiên biết các thế gia trong Triều Ca đều lưu hành một việc là Luyện Khí sĩ có thể bắt những con yêu quái nhỏ về nuôi dưỡng. Họ có quyền nuôi dưỡng sử dụng chúng mà không ai có thể can dự vào.
Vừa thoáng thấy tiểu hồ ly ở sau lưng Phương Thốn thì không khỏi giật mình ở trong lòng: Nhị thiếu gia thật giỏi, ở nơi xa xôi hẻo lánh này mà cũng có thể nhặt được một thứ tuyệt đẹp như vậy…
Nghe thấy thư viện đồng ý, Phương Thốn cũng không nói gì mà cười đưa tiểu hồ ly về chỗ của mình.
-Ngươi thật sự muốn đưa tiểu hồ ly này về nuôi sao?
Trên đường đi về, Mạnh Tri Tuyết và Phương Thốn chậm rãi đi song song nhau, nàng ta khẽ hỏi.
Tiểu hồ ly trốn ở sau lưng hắn chỉ dám lén lút ló đầu ra nhìn nàng ta.
Phương Thốn mỉm cười hỏi:
-Chuyện này không thể sao?
Mạnh Tri Tuyết im lặng không trả lời mà hỏi ngược lại:
-Ngươi nghĩ thế nào về việc luyện nhân đan?
Phương Thốn cười bất đắc dĩ nói:
-Chuyện này đã có các tiên sinh ra mặt chúng ta còn dính dáng tới làm gì?
-Ngươi…
Mạnh Tri Tuyết muốn nói lại thôi, khẽ thở dài rồi đột nhiên quay sang Phương Thốn nói:
-Phương nhị công tử, không giấu gì ngươi, lúc trước Nam Sơn Minh ở trong thư viện Bạch Sương chúng ta đặt rất nhiều kỳ vọng vào ngươi. Lần này mời ngươi vào núi trừ yêu thực ra là…
-Ta hiểu rõ.
Phương Thốn không đợi nàng ta nói xong đã khẽ cười nói:
-Trước đây danh tiếng của ta không tốt nên các người muốn xem bản tính của ta liệu có tư cách để gia nhập vào Nam Sơn Minh hay không. Nhưng mà Mạnh sư tỷ không cần phải nghĩ nhiều, trước đây ta cũng từng nghĩ sẽ hướng về phía Nam Sơn Minh nhưng qua chuyện vừa rồi ta hiểu rõ tài năng của ta vẫn còn quá yếu nên sẽ không vào đó làm vướng chân mọi người.
-Chuyện này…
Mạnh Tri Tuyết nghe xong thì cảm thấy vô cùng sửng sốt nhìn về phía Phương Thốn, dần dần hiểu ra điều gì đó, trên mặt toàn là vẻ tự giễu, khẽ lắc đầu thở dài.
Nàng ta đi nhanh vài bước rồi đột nhiên quay người lại liếc nhìn tiểu hồ ly đang nằm co ro ở trong vòng tay Phương Thốn khẽ nói:
-Hồ ly vốn dĩ là yêu tộc sống theo đàn, nếu như Phương công tử đưa nó về nuôi dưỡng thì tốt hơn hết nên cẩn thận!
-A…
Nhìn bóng lưng của nàng ta Phương Thốn thở dài ôm tiểu hồ ly nói nhỏ:
-Sau này ngươi phải nhớ rõ không được giống như nàng ta…
-Được. - Tiểu hồ ly khẽ đồng ý.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất