Chương 98. Kiếm 10.000 công đức như thế nào
Ban đêm, bên trong Phương phủ rất ấm áp. Từ nhỏ đến lớn, Phương Thốn rất ít khi qua đêm ở bên ngoài, bây giờ lại lủi thủi một đêm ở trong núi. Tiểu Thanh Liễu về nổ banh nóc nhà, tâng bốc thiếu gia cùng các học sinh trong thư viện lên càng cao, nào là tra ra chuyện thôn bá tánh bị mất tích ở trong núi, nào là gặp một đám yêu ma đột kích vào trong thôn, trường kiếm chém không ít yêu quái, thiếu gia nhà mình cũng chém mỗi người...
Phương lão gia tử cùng phu nhân càng nghe càng sốt sắng, mong đợi Phương Thốn mau mau trở về để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
Nhưng chuyện làm cho bọn họ ngạc nhiên chính là Phương Thốn dẫn một con tiểu hồ nữ quay về, hai vợ chồng già lập tức trợn tròn mắt, vừa cảm thấy mới mẻ vừa tò mò, những chuyện bọn họ muốn tỉ mỉ hỏi Phương Thốn rõ ràng tạm thời gác sang một bên.
-Thật là xinh đẹp, nhưng sao lại giống một tiểu nha đầu...
Phương lão gia tử nhẹ nhàng sờ đầu tiểu hồ nữ, rồi vội vàng thụt lại:
-Nó có cắn người không?
-Chắc là không dám đâu!
Phương Thốn cười nói:
-Nhưng cũng phải cẩn thận, dù sao cũng chưa tiêm vắc-xin phòng bệnh...
-Vắc-xin phòng bệnh không phòng bệnh là cái gì, nói gì mà nghe không hiểu gì hết vậy...
Phương phu nhân lau sạch tay cho Phương lão gia tử, nhìn tiểu hồ nữ đoan trang đứng đó, nói:
-Trông rất xinh đẹp nhưng mà bẩn quá!
Nói xong Phương phu nhân liền kêu nha hoàn lại, đưa tiểu hồ nữ đi tắm rửa, chà lau sạch sẽ lông đuôi trên người cho thơm tho.
Phương Thốn cười trầm ngâm nhìn mọi người bận rộn, không nói gì.
Đại ca vừa mới mất không bao lâu, lão gia tử cùng thái thái đang lúc thương tâm nhất, nuôi dưỡng sủng vật cũng tốt.
Tiểu hồ ly vừa đến Phương gia nên cảm thấy mọi thứ mới lạ, sợ hãi, thấy người lạ lập tức trốn tránh, lúc nào cũng như cái đuôi bám theo sau lưng Phương Thốn, nhưng sau hai ngày, hơi quen thuộc chỗ mới một chút, lại được Phương lão gia tử thường xuyên cho nàng ăn ngon, cuối cùng bỏ bê Phương Thốn, ngược lại trở nên thân thiết hơn với hai vợ chồng già, làm cho Phương Thốn bất đắc dĩ thở dài ai oán:
-Tiểu thiếu gia trẻ tuổi hào hoa phong lưu cũng không có mị lực bằng cơm no áo ấm. Haiz...
Hai ngày sau, thời thế thay đổi, Phương Thốn lẻ loi đối diện với chiếc bàn tròn ăn cơm một mình, nhìn hai vợ chồng già ở một bên đút cho tiểu hồ ly ăn đùi gà, cuối cùng hắn cũng đã nhận ra mình hoàn toàn thất sủng.
-Hai người hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút!
Hắn bồi hồi một lúc rồi chuẩn bị quay trở về phòng, phân phó nói:
-Đêm nay nếu không có việc gì thì đừng ra ngoài!
Phương lão gia tử cũng không ngẩng đầu lên nói:
-Ở trong nhà của mình, sao lại không được ra ngoài?
Phương Thốn cười nói:
-Đêm nay con muốn hàng yêu phục ma, được không?
Phương lão gia tử mắng:
-Ngươi hàng yêu phục ma nghiện rồi, trong nhà thì trừ yêu quái khỉ gì?
Phương Thốn cười hì hì liếc mắt nhìn tiểu hồ ly một cái, Phương phu nhân lập tức dang tay bảo vệ tiểu hồ ly, giáo huấn:
-Bao lớn rồi, còn đi hù dọa tiểu nha đầu...
Phương Thốn cười hì hì, cũng không giải thích mà đi ra khỏi thính đường, khoác tay đi dạo trong hoa viên, Tiểu Thanh Liễu đã sớm đợi sẵn ở bên ngoài, vừa thấy hắn ra liền tiến đến trước mặt nói:
-Thiếu gia kêu ta hỏi thăm, ta đi kiểm tra cẩn thận thì thấy động tĩnh trong thành không quá lớn, không có nhiều người biết chuyện phát sinh ở trong núi, nhưng ở ngoài phủ thành thủ thì khác, Tập Yêu ty gần đây rất bận rộn, chạy ngược chạy xuôi...
Phương Thốn gật đầu, cười nói:
-Cũng không khác biệt lắm, ba ngày còn không thấy manh mối thì trông cậy cái gì?
Tiểu Thanh Liễu gật đầu, nói:
-Nhưng ta thấy bọn họ có vẻ rất căng thẳng...
Phương Thốn cười nói:
-Căng thẳng là một chuyện, còn tìm được hung thủ hay không lại là một chuyện khác!
Đêm nay là một đêm không trăng cũng không sao, âm u tịch mịch, hắn nhíu mắt, có chút bồi hồi nói với Tiểu Thanh Liễu:
-Thôi, chuyện này nằm trong dự kiến cả rồi, đêm nay ngươi cũng ngủ sớm một chút đi, nghe thấy động tĩnh gì cũng đừng ra ngoài...
Tiểu Thanh Liễu nghe hắn nói vậy, có chút lo lắng, quét mắt quan sát xung quanh vài lần rồi mới gật đầu.
-Yêu họa!
-Nạn trộm cướp!
-Nhân tiêu!
Phương Thốn đứng thẳng, xoay người hướng về phía hoa viên, lẳng lặng suy tư một lúc lâu rồi mới đi ra ngoài, cái gọi là công lao nho nhỏ ở thư viện giúp hắn kiếm lời bốn năm ngàn công đức, nhưng so sánh với ba nhiệm vụ mà Thiên Đạo công đức phổ phân cho mình thì bốn năm ngàn công đức cũng chẳng đáng nói, chỉ là tam đại công đức như ba hòn núi lớn, công đức càng cao thì sao có thể dễ dàng kiếm như vậy được?
Theo lý thuyết, người sử dụng người để luyện đan bị thư viện thành thủ coi trọng, lẽ ra phải bắt một cách dễ dàng nhất mới phải.
Nhưng hiện tại, đã hai ngày trôi qua rồi còn không thấy hắn, liệu có hy vọng bắt được hắn không?
Dù gì thì bắt không được cũng không hẳn là chuyện xấu...
... Đêm nay thời tiết tốt, có lẽ sẽ có cách kiếm được một vạn công đức!
...
...
Đêm dài, yên tĩnh!
Trăng lên cao, từng đợt gió lạnh thổi qua…
Đêm đến, vào lúc canh ba, cả tòa thành Liễu Hồ đều lâm vào giấc ngủ say, chỉ còn người gõ mõ cầm theo đèn lồng mờ nhạt, thong thả đi qua những con hẻm sâu thăm thẳm, ngẫu nhiên lại la lên rồi gõ một chút, âm thanh vang vọng:
-Cẩn thận củi lửa!
Trong màn đêm yên tĩnh chợt có một cỗ tử khí yêu ma phảng phất từ trong núi bay đến đây.
Lẫn bên trong làn gió khẽ lay, có một bóng người mặc đồ đen, thoắt ẩn thoắt hiện, từ sâu trong núi đi đến, xẹt qua, đi tới thành Liễu Hồ rồi mới thu lại yêu khí, xoay hai vòng rồi dừng chân lại ở trong thành, tựa như một linh hồn, xuyên qua ngõ ngách phố phường, sau đó lập tức bay vút về phía con hẻm của Phương trạch...
Tường bao quanh đại viện Phương trạch được xây rất cao, người thường khó có thể vượt qua, nhưng độ cao lại không làm khó được nó, nó nhún người, nhẹ nhàng nhảy một cái đã xuất hiện ở giữa không trung...
Sau đó...
-Bang!
...
...
Lúc này, Phương Thốn đang ngồi ở phòng ngủ, được hai tiểu nha hoàn hầu hạ tắm rửa chải đầu, hai người này đều là những người đã theo Phương Thốn từ nhỏ đến giờ, công việc quen thuộc, bọn họ lanh tay nhẹ chân, động tác mềm mại, tinh xảo, thỉnh thoảng xoa bóp huyệt da đầu khiến hắn cực kỳ thoải mái.