Bán Tiên

Chương 100: Thám Hoa

Chương 100: Thám Hoa

Khổng Thận hơi suy nghĩ, đã hiểu rõ liền gật đầu, trán giãn ra, rồi lại có chút chần chừ, “Nếu như biết năm đó A Tiết Chương rời kinh gặp phải huyết tẩy, e rằng bệ hạ là người đầu tiên hoài nghi tới lão gia ngài.”
Mai Tang Hải: “Con trai của A Tiết Chương đã vào kinh, nếu đã có lưu lại người sống, ngươi cảm thấy còn giấu giếm được sao? Đối với bệ hạ mà nói, những chuyện cũ năm xưa này đều không còn quan trọng nữa, quan trọng là lập trường của ta! Có lẽ bệ hạ càng thích ta có chút nhược điểm bị hắn nắm được.”
Khổng Thận bừng tỉnh hiểu ra, nhưng vẫn nhắc nhở: “Lão gia, đã định ra Trạng Nguyên, e rằng bệ hạ không tiện lật lọng.”
Mai Tang Hải: “Có hàng trăm thí sinh, để đánh giá xếp hạng Tam giáp không thể nhanh như vậy, còn chưa đóng ấn tỳ xuống là vẫn còn đang thương thảo, vẫn kịp.”
Khổng Thận lại tiếp tục nhắc nhở: “Lão gia, khi chưa rọc phách bài thi đã có thể được khâm điểm là Trạng Nguyên, văn chương tất nhiên xuất sắc, sau này công khai bài thi ra ngoài, bệ hạ làm sao có thể không nghĩ tới miệng lưỡi thế nhân?”
Mai Tang Hải: “Ngươi lo lắng nhiều rồi, quyết sách ở chỗ trung tâm. Ngươi cho rằng cấu trúc triều đình có một đống người múa văn chơi chữ là để làm gì, thứ gì cho dù tốt đến mấy cũng có thể đốt trứng gà moi ra xương, sẽ có một đám người hi vọng có người đi ra phê phán, bệ hạ nói ai là Trạng Nguyên, người đó tự nhiên chính là Trạng Nguyên. Đây chỉ là việc nhỏ, không cần lo lắng, nhanh đi làm đi.”
“Vâng.” Khổng Thận tuân lệnh cáo lui.
Đoàn tụ sum vầy, là tâm tình của bốn người Chung gia vào lúc này.
Một nhà bốn người tụ tập trong nội trạch ngắm trăng, đề tài thảo luận vẫn xoay quanh ‘A Sĩ Hành’, sau đó không thể tránh khỏi bàn tới việc hôn sự của Chung Nhược Thần.
Bàn bạc xem, sau khi thành thân sẽ ở lại nơi này, hay là mua nhà cửa khác bên ngoài để ở, cần bao nhiêu của hồi môn, cần bao nhiêu hạ nhân hầu hạ, có nhiều vấn đề khác nhau, làm trưởng bối cũng cần hỏi xem ý kiến của đương sự, là người nữ nhi này.
Chung Nhược Thần nào có ý kiến gì, từ đầu tới cuối chỉ biết xấu hổ, hỏi đến việc gì đều chỉ đáp một câu ‘Toàn bộ do cha mẹ làm chủ’ .
Phụ mẫu thỏa mãn về nhà trai, nàng đối với nhà trai cũng cực kỳ thỏa mãn, quả thực cũng không có yêu cầu gì nhiều, duy chỉ đợi gả mà thôi.
Chỉ có Văn Nhược Vị là líu ríu ở một bên chen mồm vào, giống như một đầu ngón tay có thể chém thành hai ngón vậy, xen vào việc này chen vào việc kia, dường như rất sợ người khác không biết nàng có tồn tại, giống như một con chim sẻ trong đêm không ngủ được.
Tại thời điểm người một nhà đang hòa thuận vui vẻ, Lý quản gia xuất hiện tại ngoài Nguyệt môn gọi to, “Viên ngoại.”
Chung Túc đứng dậy đi tới, sau khi đi ra ngoài cổng, hỏi: “Chuyện gì?”
Lý quản gia vẻ mặt tươi cười, hạ thấp giọng nói: “Chúc mừng Viên ngoại, không ngoài Viên ngoại dự liệu, với thực lực của công tử, quả thực có người đến báo hỉ, xếp hạng Bảng Vàng, không có gì bất ngờ, bệ hạ đã cất kim khẩu khâm điểm công tử là tân khoa Trạng Nguyên, chỉ đợi ngày mai công bố Bảng Vàng ra công chúng mà thôi!”
“Tốt!” Chung Túc nhẹ nhàng vỗ tay cất một tiếng hoan nghênh, miệng cười toe toét, “Tiểu tử này không phụ sự mong đợi của mọi người, chung quy vẫn là nhất cử dẫn đầu đoạt lấy danh hiệu Trạng Nguyên! Mọi người đều nói một con rể tính nửa con ruột, nửa đứa con này của ta lại thắng vô số con cái nhà người ta, có thể an ủi sự luyến tiếc không con trai của Chung Túc ta rồi!” Nghĩ đến những lợi ích có được khi liên tục nhận được vinh quang, ông ta cười càng thêm hài lòng.
Song phương nói xong thì tách ra, Chung Túc trở lại bên nhóm người một nhà, ngồi xuống, đã có phần ngồi không yên.
Ba nữ nhân trong nhà tự nhiên đã nhận ra sự khác thường, Văn Giản Tuệ đá chân trượng phu một cái, hỏi: “Hiếm thấy ông thất thố như thế, cười ngây ngô cái gì vậy chứ?”
Có một số việc Chung Túc vốn không muốn sớm tiết lộ, nhưng việc này quả thực đáng giá vui mừng, lại thêm không có người ngoài, trong lúc tâm tình rất tốt nhỏ giọng nói ra: “Có một số việc các ngươi biết rõ là được, vạn lần không thể lộ ra cho người ngoài biết trước. Mới nghe được tin tức, A Sĩ Hành đã có thành tích thi Đình rồi.”
Ánh mắt tam nữ lập tức sáng lên, nhìn thần sắc Chung Túc liền biết thành tích không đơn giản.
Văn Giản Tuệ còn sốt ruột hơn cả hai nữ nhi của mình, vội đoạt trước hỏi: “Thành tích thế nào?”
Chung Túc lập tức dựng thẳng ngón tay lên môi đối với bà ta, ra hiệu im lặng, “Gào lên làm gì vậy? Việc này mặc dù không phải là bí mật gì, nhưng dù sao cũng là tin tức trong cung lọt ra ngoài, sự việc có thể lớn có thể nhỏ, bà có phải là ngại cuộc sống quá thoải mái rồi hay không?”
Văn Giản Tuệ vội vỗ vỗ miệng mình biểu thị áy náy, tiếp đó lại thấp giọng hỏi: “Thành tích thế nào?”
Chung Túc nhìn nhìn ánh mắt mong đợi của ba nữ nhân, ngón trỏ hướng lên bầu trời chỉ chỉ, hạ thấp giọng nói: “Bệ hạ kim khẩu khâm điểm, tân khoa Trạng Nguyên!”
“Ai nha!” Văn Giản Tuệ lập tức hai tay bịt kín miệng, cười như một đóa hoa, tâm tình lúc này, đẹp, quá đẹp rồi, thật sự cảm giác quá hoàn mỹ rồi.
Chung Nhược Thần cùng có quang vinh, khó kìm nổi lòng xấu hổ và tràn đầy vui mừng, trong lòng cũng có vô tận ý nghĩ lan xa, ánh mắt vô thức nhìn về phía Đông Viện, không biết người kia có đang cùng thưởng thức một vầng trăng sáng này với mình hay không, đã không biết bao nhiêu lần nàng mơ ước tới ngày đó cùng phu quân dắt tay dạo bước ngắm hoa dưới ánh trăng.
Vẻ mặt hơi ngưng đọng, Văn Nhược Vị đột nhiên bùng phát, giang hai tay ra nhảy dựng lên cất tiếng kinh ngạc, “Oa!”
Không chỉ giọng lớn, còn nhảy liên tục không ngừng, liên tục khua tay nhằm phát tiết sự phấn khích trong lòng mình.
Chung Nhược Thần vội kéo nàng lại, nhưng không thể giữ được.
Vì vậy Văn Giản Tuệ đúng lúc xuất thủ, một tay xách quạt tròn lên, tiến lên một tay nhéo tai Văn Nhược Vị, quạt tròn trong tay đổ ập xuống một trận bồm bộp đau đớn, vừa đánh vừa nhỏ giọng mắng, “Nói nhỏ giọng, ngươi sợ người khác nghe không được phải không? Ngươi định đem chuyện tốt biến thành chuyện xấu phải không? Suốt ngày giống như ăn thuốc chuột vậy…”
Văn Nhược Vị không dám hoàn thủ, bị đánh thì chỉ có thể liên tục “Ui ui” cầu xin tha thứ.
Trong nháy mắt, tính cách tà tính và cuồng dã của Văn Nhược Vị đã bị mẫu thân trấn áp xuống, như một con dã cẩu lùi về liếm Vết thương, lùi về trên ghế, vẻ mặt u oán, cảm thấy trong nhóm người một nhà này mình vĩnh viễn thuộc về người không may nhất.
Thường nói ba nữ nhân là một cái chợ, Chung Túc tay bóp trán, quả thực cảm thấy đau đầu.
Nhưng không cần bao lâu, Văn Nhược Vị liền quên đi vết sẹo quên đi đau đớn.
Đến đêm, nàng không chịu về phòng của mình ngủ, chui vào phòng tỷ tỷ, cứ muốn ngủ chung với tỷ tỷ.
Tại trên giường, chưa nói tới việc cứ lật qua lật lại, có khi thì ôm tỷ tỷ như một con mèo gọi xuân, “A, Trạng Nguyên, Trạng Nguyên, Trạng Nguyên a, tỷ tỷ của ta sắp gả cho Trạng Nguyên a. Tranh thủ cho ta ôm nhiều chút a, về sau ôm tỷ như vậy chính là Trạng Nguyên rồi.”
“Nha đầu chết tiệt, nếu không ngậm miệng thì đi ra đi!” Bị nói cho ngượng ngùng khó nhịn, Chung Nhược Thần hung hăng nhéo muội muội một cái.
Trời còn chưa sáng, Mai phủ, Mai thượng thư đã thức dậy, sắp tới giờ tảo triều.
Đợi lão rửa mặt xong, quản gia Khổng Thận lại gạt lui hạ nhân, tự mình ra tay giúp Mai Tang Hải mặc quan bào vào.
Nương theo cơ hội này, Khổng Thận bẩm báo: “Lão gia, danh sách thi Đình Tam giáp đã đưa ra rồi, Nhất giáp ba người, Nhị giáp năm mươi bảy người, Tam giáp một trăm năm mươi bảy người, A Sĩ Hành không ra Nhất giáp, sau khi bệ hạ thay đổi thái độ liền đem hắn biếm thành thứ ba.”
Giang hai tay ra để cho y tùy ý chỉnh đốn y phục, Mai Tang Hải trầm mặc rồi than thở: “Xem ra là Hội nguyên đầy điểm ảnh hưởng quá lớn, bệ hạ muốn đè xuống cũng đè không được, ngay cả Nhất giáp cũng đá không ra, chỉ có thể ấn xuống vị trí sau cùng trong Nhất giáp.”
Khổng Thận: “Đúng vậy! Lão gia đoán không sai chút nào. Sau khi Bệ hạ thay đổi thái độ, ban đầu là muốn đem A Sĩ Hành đá xuống Tam giáp, một đám triều thần tham gia xác định Bảng Vàng không làm, muốn bệ hạ đưa ra giải thích hợp lý, thậm chí trực tiếp làm ầm làm ĩ với bệ hạ tại Ngự thư phòng.
Có người ngay mặt cường ngạnh, nói A Sĩ Hành là Hội nguyên đầy điểm, thực lực rõ ràng bày ra tại đó, nếu bệ hạ làm như vậy, sau khi công bố Bảng Vàng, bảo người Cẩm quốc trên dưới phải lý giải như thế nào, hỏi bệ hạ có thể lấp kín được miệng chúng nhân nói này nói nọ hay không, sau này triều đình chọn sĩ còn làm sao nói được chuyện công bằng.
Còn có người nói bệ hạ dung túng Ti Nam phủ tác loạn, dẫn đến sĩ tử Liệt Châu trên đường đi thi bởi vì sự cố mà tử thương đông đảo, triều đình mới cho Liệt Châu năm cái danh ngạch Cống bảng, bây giờ lại đánh rớt người ta một cái Trạng Nguyên, chẳng lẽ cho rằng Liệt Châu đều là người chết, cho rằng Liệt Châu sĩ tử dễ bắt nạt không dám giận sao?”
Mai Tang Hải nghe vậy cười nhạt, “Xem ra là số người muốn bảo đảm cho A Sĩ Hành còn không ít!”
Khổng Thận: “Việc này ở trình độ nào đó là bệ hạ đuối lý, là bệ hạ đang lật lọng, nhưng lão gia đã biết rõ tính cách Bệ hạ rồi đó, nếu đã quyết định muốn làm, cũng sẽ không dễ dàng nhượng bộ trước áp lực, nói chung là chết sống không để cho A Sĩ Hành làm Trạng Nguyên. Nhưng mà ít nhiều cũng có nhượng bộ, quả thực cũng không có cách nào không nhượng bộ, nếu sự tình nháo lớn hơn, chỉ sợ áp lực sẽ càng lớn, cho nên vẫn giữ A Sĩ Hành lại trong nhóm Nhất giáp.
Chỉ là, một Cống sĩ Liệt Châu khác, tên là Chiêm Mộc Xuân được dính quang vinh trong chuyện A Sĩ Hành lần này. Nghe nói Chiêm Mộc Xuân vốn là Giải Nguyên lang của Liệt Châu, thành tích thi Hội và thi Đình lần này tại trong đám thí sinh Liệt Châu đều chỉ xếp phía sau A Sĩ Hành, trong tổng xếp hạng thi Đình lần này gã vốn xếp hạng thứ bảy, nhưng bởi vì bệ hạ muốn lấp kín miệng bên phía Liệt Châu, vậy mà lại trực tiếp đem gã từ Nhị giáp thăng chức trở thành đứng đầu Nhất giáp, Trạng Nguyên!”
Mặc xong y phục, Mai Tang Hải phẩy phẩy hai tay áo, “Có thể làm cho bệ hạ nhượng bộ là chuyện hay sao? Trò hay vừa mới bắt đầu, ta trái lại muốn nhìn xem con trai của A Tiết Chương làm thế nào đứng vững được gót chân tại kinh thành.” Dứt lời rộng rộng cổ áo sải bước mà đi.
Giữa trưa, toàn bộ Chung phủ đều chìm đắm tại trong một bầu không khí khác lạ.
Lần này, Chung Túc cùng trưởng nữ ở chính sảnh nội trạch ngồi yên lặng lẽ chờ đợi, Văn Giản Tuệ và thứ nữ tại dưới mái hiên đi tới đi lui.
“Đã qua nửa buổi sáng rồi, người đi xem bảng làm sao còn chưa có tin tức?” Tới tới lui lui, Văn Giản Tuệ thỉnh thoảng lải nhải mấy câu.
Hễ bên ngoài viện có người nào đi qua, Văn Nhược Vị đều sẽ vươn đầu nhìn một chút.
Chờ quanh chờ quất, cuối cùng thân ảnh Lý quản gia đã xuất hiện từ phía cửa vào viện.
Văn Nhược Vị lập tức xông tới, vòng vòng quanh Lý quản gia, hỏi không ngừng: “Thế nào, thế nào, kết quả thi thế nào?”
Lý quản gia ấn tay ra hiệu cho nàng ta bình tĩnh - đừng nóng, đợi hắn đi tới dưới mái hiên, Chung Túc và trưởng nữ cũng đi ra rồi.
Chung Túc nhìn ra được sắc mặt Lý quản gia không đúng, hỏi: “Thế nào, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì bất ngờ?”
Lý quản gia cười gượng ép, nói: “Bảng Vàng đã công bố rồi, thành tích công tử cũng không tệ lắm, danh liệt Thám Hoa xếp hạng ba trong Nhất giáp! Ta đã tự mình chạy đi xác định rồi, không có sai.”
Chung Túc kinh ngạc, “Thứ ba?”
Văn Giản Tuệ: “Thám Hoa?”
Văn Nhược Vị kinh hô, “Không phải đầu danh Trạng Nguyên sao?”
Vẻ mặt Chung Nhược Thần cũng là rất bất ngờ.
Chung Túc chần chừ, “Vậy tối hôm qua…”
Lý quản gia cười khổ, “Ta vừa rồi đi xác nhận thì có cố ý tìm tới người tối hôm qua báo hỉ để hỏi thăm xem là chuyện gì xảy ra, hắn nói ban đầu là như vậy, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, về sau Bệ hạ lại thay đổi chủ ý, đối phương nói đây là lần đầu gặp phải chuyện như vậy.”
Chung Túc trầm mặc một hồi, cuối cùng cất tiếng than thở, nhìn chằm chằm Lý quản gia nói: “E rằng đã bị phụ thân hắn ảnh hưởng.”
Lý quản gia gật đầu, “Ta cũng nghĩ vậy.”
Người một nhà ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không thể nói vui vẻ, cũng không thể nói không vui vẻ.
Kỳ thực kết quả thi rất không tệ, nhưng vốn là Trạng Nguyên xếp thứ nhất, đột nhiên biến thành Thám Hoa xếp thứ ba.
Ít nhiều cũng có chút mất mát, chỉ vì đã có sự chênh lệch so với mong đợi ban đầu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất