Bán Tiên

Chương 101: Âm phong

Chương 101: Âm phong

Chung Túc phiền muộn nói: “Chuyện lo lắng nhất cuối cùng vẫn tới rồi.”
Lý quản gia yên lặng gật đầu.
Những người khác không hiểu, nhưng trong lòng hai người bọn họ đều minh bạch, thứ tự cao một chút hay thấp một chút cũng không phải quan trọng nhất, chỉ sợ Hoàng đế còn nhớ rõ chuyện năm đó, sợ sẽ ảnh hưởng tiền đồ của A Sĩ Hành.
Dự thính ở một bên, Chung Nhược Thần không ngốc, đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, nghe ra được thành tích Trạng Nguyên của vị hôn phu là bởi vì ân oán của người đời trước làm cho mất, nàng không khỏi lại lần nữa nhìn về phía Đông Viện, trong lòng bắt đầu trở nên lo lắng, không biết vị hôn phu sau khi biết chuyện này thì có thể chịu được sự đả kích đó hay không…
Không bao lâu sau, người triều đình phái người báo hỉ cũng tới nơi.
Chú rể mới thi đậu Thám Hoa Nhất giáp, đám gia phó của Chung phủ vô cùng vui vẻ, hoan hô nhảy nhót, dự đoán Chung phủ lại sắp phát tiền mừng cho mọi người rồi, nhưng thấy chủ nhà cười có vẻ gượng gạo.
Nếu ngay từ đầu không có kết quả mong chờ kia, có thể thi đậu Nhất giáp khẳng định sẽ rất vui mừng.
“Thứ ba Nhất giáp?”
Dữu Khánh kinh ngạc, nhận lấy cáo thiếp còn cố ý mở ra nhìn xem, không sai, vì vậy chính hắn cũng có phần bất ngờ, hắn cho rằng lại thi đậu Trạng Nguyên, không nghĩ tới lần này trái lại là thứ ba.
Hắn thì không có gì cao hứng hay không cao hứng, chỉ là cảm giác vị Minh tiên sinh kia phát huy có chút không bình thường, lần này có thể thi đậu bốn môn đầy điểm, lần khác lại chỉ có thể xếp hạng ba.
Hắn rất hi vọng xếp hạng thứ ba này rơi vào trong thi Hội, không có ảnh hưởng quá lớn hắn bỏ chạy cũng thuận lợi hơn chút.
Nha dịch báo hỉ nói: “Chúc mừng Thám Hoa lang, còn thỉnh Thám Hoa lang tuân theo thời gian trên thiếp, ngày mai tiến cung kiến giá.”
Còn phải tiến cung… Dữu Khánh nội tâm rất bất đắc dĩ, phất phất tay nói: “Được rồi, biết rồi.”
Vì vậy đám nha dịch báo hỉ cáo từ, Chung Túc phất tay ra hiệu một cái, Lý quản gia lập tức tiến lên phát tiền mừng cho đám nha dịch.
Đợi không còn có ngoại nhân, Chung Túc cất tiếng than thở, báo cho Dữu Khánh biết tình hình thực tế, “Thứ hạng trên Bảng Vàng này đã khiến ngươi bị uất ức rồi.”
“Uất ức?” Dữu Khánh không lý giải được, lại lật xem một chút xếp hạng trên cáo thiếp, chỉ vào nói ra: “Là ta đọc sách ít sao? Có thể thi đậu Nhất giáp không phải thành tích rất tốt rồi sao?”
Mọi người trong phòng đều kinh ngạc không nói gì, không biết vì sao hắn nói ra lời ấy, người nơi đây có ai tính người đó, ai dám nói ngươi đọc sách ít?
Chung Túc lắc đầu, “Kỳ thực tối hôm qua chúng ta nhận được tin tức, ngươi vốn là Trạng Nguyên xếp đầu Nhất giáp, là chính miệng bệ hạ khâm điểm, về sau bệ hạ đổi ý. Nói cách khác, ngươi vốn là Trạng Nguyên, đại khái là… bị phụ thân ngươi ảnh hưởng đi.”
Lý quản gia, Văn Giản Tuệ, Đỗ Phì đều là vẻ mặt tiếc nuối.
Lúc này Dữu Khánh mới hiểu được, thì ra là thế, cũng cuối cùng biết được là mình đã hiểu lầm Minh tiên sinh, Minh tiên sinh phát huy vẫn rất ổn định, vội xua tay nói: “Không uất ức, không uất ức, xếp thứ ba đã là rất tốt, thật sự rất tốt, các ngươi không cảm thấy ‘Thám Hoa’ so với ‘Trạng Nguyên’, ‘Bảng Nhãn’ gì đó đều nghe êm tai hơn sao?”
Hắn chỉ sợ dệt hoa trên gấm, liệt hỏa thêm dầu, có thể hạ nhiệt độ thật sự rất tốt.
Hắn không chỉ không cảm thấy uất ức, trái lại cảm thấy rất vui, nếu Hoàng đế đã là nhìn mình không vừa mắt, vậy thì mình từ quan rời đi còn không phải càng thuận lợi, càng dễ dàng sao?
Mấy người thấy hắn là thật sự không quan tâm, hoàn toàn không so đo sự được - mất đó, bỗng nhiên thấy kính phục, phát hiện không hổ là người được Lão đại nhân dạy bảo ra.
Nói chuyện với nhau một chút, tâm tình hơi tốt lên, Dữu Khánh lại trở về Đông viện.
Hắn vừa về đến, Trùng Nhi liền đưa cho hắn một phong thư, không phải thư của hắn, là có người gửi thư cho Trùng Nhi.
Nội dung trên thư chỉ có hai chữ: Tiểu chung.
Dữu Khánh vừa nhìn liền biết là thư ai gửi, hắn sai bảo Trùng Nhi đi pha trà, mình thì trở về thư phòng, lấy tiểu chuông ra lắc lắc kêu vang.
Rất nhanh, bên tai truyền đến giọng tiểu sư thúc: “Nói Trùng Nhi ra ngoài, có xe ngựa đang chờ nàng tại đầu ngõ ra đường chính, bảo nàng rời đi trước cùng với ta.”
Dữu Khánh hơi ngớ ra một chút, vội hỏi vào hư không: “Ngươi đi ngay bây giờ sao?”
Giọng nói của Tiểu sư thúc, “Ta dự định đi từ ngày hôm trước rồi, vì chuyện của ngươi mà kéo dài tới hôm nay, bây giờ xếp hạng Bảng Vàng cũng đã công bố, kế tiếp việc thụ quan hay từ quan gì gì đó có ta hay không có ta cũng không quan trọng. Nói vậy, việc ngươi trúng Hội nguyên sẽ rất nhanh truyền về tới Lương Đào huyện, A Sĩ Hành trốn ở Linh Lung quan sau khi nghe tin sẽ có phản ứng như thế nào? Còn có ba vị sư huynh kia của ngươi, nhìn thấy A Sĩ Hành rõ ràng ngay tại bên cạnh, lại có phản ứng gì? Ngươi tạm thời thoát thân không được, ta đây nhất định phải trước tiên chạy trở về xử lý cho tốt, để tránh làm phức tạp sự việc.
Về phần ngươi, sau khi từ quan tạm thời không nên trở về Linh Lung quan, trước tiên ở bên ngoài đi dạo một đoạn thời gian, tạo ra biểu hiện như là lưu lạc thiên nhai, sau này việc ‘A Sĩ Hành’ không tiếp tục xuất hiện tại Cửu Pha thôn trở thành chuyện bình thường. Sau khi ngươi từ quan, độc hành mới tương đối thuận lợi, dẫn Trùng Nhi theo sẽ là trói buộc, ta trước tiên dẫn nàng đi, trước trợ giúp nàng xây dựng tốt căn cơ nhập môn tu hành.”
Dữu Khánh: “Sư thúc, ngươi thật sự sẽ truyền công thụ pháp cho hắn sao?”
Âm thanh Tiểu sư thúc, “Có một số việc, về sau ngươi tự nhiên sẽ biết được. Đừng nên nói gì cho nàng biết, chỉ cần bảo nàng đi tới đầu ngõ ra đường chính là được.”
Dữu Khánh: “Được rồi.”
Sau khi hai người kết thúc trò chuyện, Dữu Khánh tuân theo lời dặn dò tìm đến Trùng Nhi, bảo hắn đi đến đầu ngõ tìm một chiếc xe ngựa để lấy đồ.
Trùng Nhi hỏi tìm người nào, lấy thứ gì.
Dữu Khánh một mực không nói, chỉ nói đến đó liền biết.
Trùng Nhi thoải mái đồng ý, chạy đi.
Đi ra cổng Chung phủ, một đường thoải mái, mang theo tâm tình vui sướng chạy tới đầu ngõ, quả nhiên nhìn thấy có một chiếc xe ngựa dừng ở đó.
Đang do dự đến gần, chợt một cái
quạt giấy đẩy ra màn che, một khuôn mặt quen thuộc lộ ra, Chu Tân Nguyên ở bên trong vẫy vẫy tay với hắn.
Trùng Nhi sửng sốt, nhanh chóng leo lên xe ngựa, chui vào bên trong xe, rụt rè chào một câu, “Sư phụ.”
Vẫn còn rất chưa quen, còn có cảm giác xa cách lạ lẫm.
Chu Tân Nguyên đưa quạt xếp chỉ chỉ chỗ ngồi, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, sau đó chiết phiến gõ vào thùng xe mấy tiếng đát đát thình thịch.
Xe ngựa lập tức di chuyển.
Co quắp bất an, Trùng Nhi đợi một lúc, cũng không biết đây là muốn đi đâu lấy đồ, lại không dám hỏi nhiều.
Đợi rất lâu, thẳng đến khi phát hiện kiểm tra ra cửa thành, Trùng Nhi mới biết sắp rời khỏi thành, nhịn không được hỏi một câu, “Sư phụ, chúng ta đây là đi đâu?”
Chu Tân Nguyên ý vị sâu xa cười nói: “Đi đến nơi ngươi muốn đi.”

“Chiêm Mộc Xuân này làm sao trở thành đầu danh Trạng Nguyên rồi?”
“Xem Phú luận của hắn, trình độ có vẻ kém hơn A Sĩ Hành một chút a!”
“Đúng vậy, Hội nguyên đầy điểm, kỳ tài trăm năm khó gặp, trình độ bài Phú luận thi Đình này của hắn rất tốt, quả thực vượt qua chúng nhân chi tư, sao chỉ là Nhất giáp thứ ba?”
“Việc này các ngươi chắc không biết đi? Nghe nói phụ thân của A Sĩ Hành là Ngu bộ Lang trung A Tiết Chương trước đây.”
“Thi không được Trạng Nguyên có liên quan gì đến việc phụ thân hắn là ai?”
“Phạm quan, hiểu hay không? Năm đó A Tiết Chương bị Bệ hạ bãi quan trục xuất kinh thành.”
“Việc này cùng bối cảnh phạm quan có liên quan gì chứ, trình độ của Chiêm Mộc Xuân cũng không thấp, là Giải Nguyên lang thi Hương của Liệt Châu, vốn là thi tốt hơn A Sĩ Hành.”
“Vốn là tốt hơn A Sĩ Hành? Thi Hội bốn đề công khai rõ ràng, ngươi bảo Chiêm Mộc Xuân làm lại một lần, nhìn xem hắn có thể làm ra một đề đầy điểm hay không!”
Bên cạnh khu công bố bài Thi Đình, một nhóm lớn người vây quanh nhìn xem, líu ríu thảo luận…
Đồng cỏ bên bờ hồ, Ngự Sử Trung Thừa Bùi Thanh Thành được người dẫn dắt tiến vào trong một đình nghỉ chân.
Hạ nhân dâng trà, Bùi Thanh Thành nhìn nhìn khắp nơi, hỏi: “Huyền Quốc công ở đâu?”
Hạ nhân chỉ về phía sườn dốc của đồng cỏ, còn chưa có lên tiếng liền nhìn thấy một con cự lang toàn thân lông đượm màu tím từ mặt sau sườn dốc bật nhảy ra, trên thân thể vạm vỡ to lớn như ngưu của cự lang có một lão già cánh tay trần đang cưỡi lên nó, nắm chặt lông sói, cúi sát người mà cưỡi, bất kể cự lang bật nhảy lên như thế nào, lão già đều vững vàng cưỡi ở phía trên.
Lão già này chính là Huyền Quốc công Ứng Tiểu Đường. Tên nghe có phần không phóng khoáng, và có chút cảm giác nữ nhân, nhưng vốn là nhân vật số một trong quân đội Cẩm Quốc, bây giờ mặc dù không còn nắm binh quyền, nhưng lực ảnh hưởng vẫn còn.
Có lẽ là trông thấy khách nhân đã tới, cự lang chợt chuyển hướng, lao nhanh về phía bên này, mắt thấy sẽ xông vào trong đình, một thân ảnh nhảy xuống, cự lang gầm một tiếng lướt qua phía trên đình.
Ứng Tiểu Đường vững vàng rơi xuống đất, chòm râu quai nón và tóc có chút ửng đỏ, giống như được nhuộm qua, bước đi vào trong đình.
Đứng trang nghiêm ở bên cạnh, một gã Huyền cấp Đại tiễn sư mặt không biểu tình, trên mỗi bên gò má có một vết sẹo khó coi, gã dâng lên y bào, Ứng Tiểu Đường thuận tay kéo một cái lấy tới, vẩy tung ra khoác lên trên người, hai tay xuyên qua tay áo, đai lưng buộc lại liền xong rồi.
“Hạ quan xin chào Quốc công.” Bùi Thanh Thành cung kính hành lễ.
Ứng Tiểu Đường cũng không ngồi xuống, đưa tay cầm nước trà ùng ục nốc hai ngụm, rồi mới phất tay ra dấu không cần đa lễ, tiếp đó hỏi: “Nghe nói A Sĩ Hành sắp làm thủ hạ của ngươi?”
Bùi Thanh Thành: “Vâng. Tạm thời quyết định như thế, không biết về sau có xảy ra biến cố gì hay không, dù sao ngay cả việc đã xác định Trạng Nguyên mà vẫn có thể thay đổi.”
Ứng Tiểu Đường: “Ta nghe nói kinh thành toát ra một luồng âm phong, vả lại cuồn cuộn rất nhanh, nói Trạng Nguyên không xứng làm Trạng Nguyên, còn đem gốc gác A Sĩ Hành moi ra, để minh oan cho A Sĩ Hành, có chuyện này đi?”
Bùi Thanh Thành gật đầu, “Ta cũng có nghe nói.”
Ở ngoài đình, cự lang vươn đầu lớn vào trong, đầu lưỡi đỏ tươi từ phía sau răng nanh lè ra liếm lên người Ứng Tiểu Đường một cái, Ứng Tiểu Đường tiện tay nắm lấy một cái đùi dê trên bàn khua tay vứt ra ngoài, đem cự lang dẫn dắt rời đi, sau đó tiếp tục nói: “Đó đâu phải là giúp A Sĩ Hành minh oan, rõ ràng là đang chỉ trích bệ hạ chọn sĩ bất công, rõ ràng là muốn làm cho bệ hạ ghét hắn. Một tiểu oa nhi vừa mới tiến kinh liền có người nhằm vào hắn tạo thế, ra tay đen tối như thế, muốn hãm hắn vào nghịch cảnh khó lật, cũng không biết là tà khí từ đâu toát ra, lại khẩn cấp như thế.”
Bùi Thanh Thành: “Tình hình có chút không thích hợp, hi vọng Bệ hạ có thể phân biệt rõ.”
Ứng Tiểu Đường: “Ta không quản hắn phân biệt rõ hay không phân biệt rõ, người đã đến làm thủ hạ của ngươi, ngươi phải bảo hộ tốt được người, nếu như tiểu tử này vừa vào kinh liến té ngã, không phải nói có lỗi với cha hắn, có vết xe đổ này, về sau sẽ không còn người nào dám đứng ra nói chuyện nữa!”
Bùi Thanh Thành hơi khom người, “Hạ quan biết rõ, Quốc công yên tâm. Nếu như Quốc công không có phân phó nào khác, hạ quan xin cáo lui trước.”
Ứng Tiểu Đường: “Không lưu lại ăn một bữa cơm.”
Bùi Thanh Thành cười khổ, “Còn là không được, hạ quan xin cáo lui.” Dứt lời cứ như vậy rời đi.
Khách nhân đi rồi, Ứng Tiểu Đường cũng ngồi xuống chậm rãi uống trà, “A Tiết Chương dạy bảo ra một nhi tử tốt a, Hội nguyên bốn khoa đầy điểm, nếu là gãy tại trong tay tiểu nhân thì không khỏi đáng tiếc. Ngươi phái mấy hảo thủ đi làm ám vệ, đề phòng vạn nhất, nếu như thật sự có người đi gây rối, có thể giết trước rồi báo cáo sau!”
Đứng trang nghiêm, Huyền cấp Đại tiễn sư mặt không biểu tình, đưa lưng về phía trong đình hỏi: “Nếu là người của Ti Nam phủ xuất thủ thì sao?”
Ứng Tiểu Đường thổi nước trà, “Giết không tha! Nếu bà nương kia có ý kiến, tự sẽ tìm đến ta lý luận, không cần ngươi phải lo lắng.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất