Chương 103: Dạo phố
Đi ra khỏi cung, cùng một đám Đồng tiến sĩ ở bên ngoài gặp mặt chào hỏi nhau, toàn bộ tiến sĩ tại đây đều tránh không được dùng ánh mắt ước ao nhìn ba người bưng quan phục.
Nhất là Chiêm Mộc Xuân, càng là một bước vượt qua con đường mà rất nhiều người phải dùng rất nhiều năm mới có thể đi đến.
Tất cả mọi người tại đây, trên cơ bản chỉ có một mình Chiêm Mộc Xuân được trao cho thực thiếu.
Tân khoa tiến sĩ nhập chức, trên cơ bản đều có một quá trình học tập rồi đến lịch lãm, Chiêm Mộc Xuân thì nhận được thiên ân, trực tiếp một bước bước vào giai đoạn lịch lãm, một Huyền chủ sổ, còn là một Huyền chủ sổ tại kinh thành, không biết khiến bao nhiêu người ước ao muốn chết.
Nơi này vị trí địa vực rất phức tạp, xác thực rất có tính trải nghiệm cho mọi người.
Mà Dữu Khánh và một vị Bảng Nhãn khác nhận chức thì rõ ràng là thuộc về giai đoạn học tập, học tập không có sâu cạn, có thể để ngươi học một hai năm, cũng có thể khiến ngươi học bảy tám năm, lúc nào có thể tiến giai phải nhìn tạo hóa của từng người.
Lúc này, có thành viên Lục bộ đi tới, gọi to báo cho đám tiến sĩ, dặn dò đám Nhị giáp tiến sĩ đến chiều chạy tới Lại bộ báo danh, đồng tiến sĩ Tam giáp cũng cần đến Lại bộ lưu lại địa chỉ để đề phòng có thể liên hệ bất cứ lúc nào.
Dữu Khánh đang suy nghĩ nên đi đến đâu báo danh, để tìm hiểu một chút con đường từ quan, cũng không thể chạy đến Hoàng cung để từ quan đi?
Hắn chợt thấy cách đây không xa, có một gã quan to mặt trắng mặc tử bào tam phẩm khuôn mặt có vẻ nghiêm túc đang ngoắc tay về phía bên này, rất lạ mặt, chưa thấy qua. Dữu Khánh nhìn Chiêm Mộc Xuân, lại nhìn Bảng Nhãn Ân Cát Chân, phát hiện hai người đều không nhìn về phía đó, vị quan to kia là đang ngoắc tay với người nào đã thể hiện rõ ràng rồi.
Dữu Khánh chỉ chỉ vào mình, vị quan to mặc tử bào kia gật đầu, Dữu Khánh lập tức đi tới.
Nhìn mọi người, lão thái giám lập tức cất giọng âm dương quái khí quở trách: “Chạy loạn làm gì? Trong cung là nơi ngươi có thể chạy loạn sao? Trở về chỗ đứng đi!”
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú về phía Dữu Khánh.
Trong lòng Hứa Phí than một tiếng, tên này quả nhiên là nhiều chuyện a, chạy tới đâu cũng không thể yên tĩnh, lại muốn làm gì?
Dữu Khánh không có cách nào, đành phải duỗi ra một ngón tay chỉ chỉ vị quan to mặc tử bào kia.
Lão thái giám nhìn tới, quan to mặc tử bào kia hơi gật đầu chào hỏi, lão thái giám nhanh chóng cúi đầu khom lưng một cái, rồi nhanh chóng đổi sang khuôn mặt tươi cười với Dữu Khánh, “Đã là Mai thượng thư tìm ngài, Thám Hoa lang ngài đi mau đi, ta tại nơi này chờ ngài là được rồi.”
Mai thượng thư? Dữu Khánh lẩm nhẩm trong lòng, cảm thấy lai lịch tên ‘A Sĩ Hành’ này quả thực rất phức tạp, phía sau e rằng không biết dây dưa với bao nhiêu người, sáng sớm mới cùng lão đại của Ngự Sử đài tiếp cận một chút, lúc này lại toát ra một Thượng Thư đại nhân.
Mặc dù hắn không hiểu những sự việc trong triều đình, nhưng không có ngốc, biết rõ những người này tiếp cận mình khẳng định đều có liên quan với lai lịch ‘A Sĩ Hành’, nếu không đám quan to tam phẩm này làm sao có thời giờ rỗi rãi quan tâm tới ngươi.
Hắn không còn cách nào, vẫn phải thành thành thật thật đi tới.
Trong mắt một đám tiến sĩ lại toát ra ngọn lửa ao ước, tên này hơi chút liền tiếp cận với quan to tam phẩm, là đầu heo cũng nhìn ra được A Sĩ Hành phía sau có quan hệ. Hứa Phí thì sửng sốt.
Dữu Khánh chạy đến trước mặt Mai thượng thư gì gì đó, bưng khay khom người nói: “Hạ quan bái kiến đại nhân.”
Được ban thưởng quan bào, thụ phẩm cấp, liền có thể xưng quan rồi.
Trên khuôn mặt cứng đờ của Mai Tang Hải khó có được mà hiện ra nét tươi cười, “Ta là đương kim Công bộ thượng thư Mai Tang Hải, phụ thân ngươi có từng nhắc qua về ta cho ngươi biết không?”
Dữu Khánh lập tức đau đầu, không biết mức độ quan hệ giữa vị này và A Tiết Chương, không tiện trả lời, chỉ có thể hàm hồ nói: “Tục danh của Đại nhân nghe quen tai, nhưng mà bình thường cha ta cũng không thường nói với ta những điều này.”
“Phải không?” Giọng điệu Mai Tang Hải cũng không biết là tin hay là không tin, tiếp tục cười nói: “Năm đó khi phụ thân ngươi chấp chưởng Ngu bộ thì ta là thủ hạ thân tín của phụ thân ngươi, ta thường đến nhà ngươi, khi ngươi còn bé ta còn thường bế ngươi nữa nha, chỉ chớp mắt đã lớn như vậy rồi.”
“Ách…” Dữu Khánh hiện tại có thể tưởng tượng được hoàn cảnh sinh hoạt của A Sĩ Hành năm đó, giả bộ xấu hổ nói: “Việc này, hạ quan xác thực không nhớ rõ.”
Mai Tang Hải: “Khi đó ngươi còn nhỏ, không nhớ rõ cũng bình thường. Mới rồi ở trên triều đường nghe được, ngươi sẽ đến Ngự Sử đài, nơi miệng lưỡi chi địa như vậy chưa nói tới việc không thích hợp với ngươi, phụ thân ngươi xuất từ Công bộ, bây giờ Công bộ do ta chấp chưởng, về tình về lí ta đều sẽ chăm sóc ngươi một chút, có muốn tới Công bộ hay không? Chỉ cần chính ngươi nguyện ý, ta có thể sắp xếp cho ngươi.”
Một tiếng cười nhạt từ bên cạnh truyền đến, “Ngươi nói điều động là điều động được sao? Việc này sợ rằng không thể tùy vào lời của một mình ngươi nha, muốn người của Ngự Sử đài ta, trước tiên phải được Ngự Sử đài ta đồng ý đã nhé!”
Dữu Khánh nhìn lại, chính là vị Ngự Sử Trung Thừa Bùi Thanh Thành kia, hắn nhận thấy vị này thường xuyên xuất hiện từ bên cạnh, khiến cho người khác có cảm giác như mình luôn bị theo dõi.
Nhưng hắn có thể làm được gì? Chức quan nhỏ, lại không quen thuộc nhân sinh, tại trước mặt những đại lão thực quyền này, hắn chỉ có thể bưng khay khom mình hành lễ.
“Bùi đại nhân.” Nét tươi cười trên khuôn mặt Mai Tang Hải biến mất, “Tự nhiên là phải được ngươi đồng ý, nhưng cũng phải cân nhắc ý nguyện của quan lại phía dưới a, nếu như quan lại phía dưới thật sự không muốn làm, cưỡng ép lưu lại làm không tốt công việc, vậy thì cũng không có đạo lý.”
Bùi Thanh Thành lập tức quay đầu nhìn về phía Dữu Khánh, lạnh lùng hỏi: “Ngươi có nguyện ý không?”
“Ách…” Dữu Khánh không nói gì, trong lòng lại một phen tính toán.
Theo hắn, Mai thượng thư này là rất giảng đạo lý, chí ít thoạt nhìn so với Bùi Thanh Thành càng giảng đạo lý hơn.
Lại thêm nghe nói là thân tín của phụ thân A Sĩ Hành, trong lòng hắn đã thiên hướng về Mai thượng thư.
Nhưng mà hắn lại không thể không cân nhắc đến một điểm, tiến vào làm thủ hạ của thân tín của phụ thân A Sĩ Hành, nếu mình muốn từ quan sợ rằng sẽ có ngăn cản, so sánh mà nói hẳn nên đến một nơi tương đối nghiêm khắc với mình một chút càng tốt hơn.
Trong lòng hắn đã đưa ra lựa chọn.
Nhưng mà không dám nói ra miệng, hai gã quan to mặc tử bào bộc lộ rõ khí phách ra ngoài, hắn chỉ là một con tôm nhỏ không dám xen loạn, sợ bị chấn động ra nội thương.
Không hé răng cũng tính là một loại thái độ, Bùi Thanh Thành lúc này không để ý tới nữa, “Còn suy nghĩ cái gì, gọi một tên khác tới, đi theo ta.”
Một tên khác? Tên nào khác? Dữu Khánh thoáng sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng lại, hẳn là chỉ tên Bảng Nhãn cùng được phân công đến Ngự Sử đài làm Giáo thư lang, lúc này mới cất bước rời đi, nhưng đi không được mấy bước hắn lại nhớ ra mình quên một việc, vội quay đầu hướng Mai thượng thư khom người từ biệt, người sau mỉm cười gật đầu.
Dữu Khánh chạy về trước mặt đồng khoa, hướng Bảng Nhãn gọi: “Ân Cát Chân, đi theo ta, đi mau.”
Đồng dạng bưng khay, Ân Cát Chân nhanh chóng rời bước, lão thái giám lập tức the thé hỏi với theo: “Làm gì vậy?”
Dữu Khánh vội chìa ngón tay chỉ tới Bùi Thanh Thành, “Bùi đại nhân bảo chúng ta đi theo ông ấy.”
Lão thái giám quay nhìn lại, kết quả phát hiện thấy Bùi Thanh Thành đang giương đôi mắt lạnh nhìn lão, lão ta lập tức bị hù dọa cho run rẩy, kẻ này chính là người dám trách oán cả bệ hạ, số lượng thái giám bị hắn làm hại phải ăn gậy đến chết khẳng định dùng một tay là đếm không hết.
Đắc tội người nào cũng không thể đắc tội vị này, nếu như bị vị đại lão này theo dõi, vậy thì thật sự nguy đến tính mạng.
Bùi Thanh Thành tự mình đòi người, lão thái giám không dám không cho, nhanh chóng đồng ý: “Đi thôi đi thôi.”
Vì vậy hai gia hỏa bưng khay không cần tiếp tục đứng xếp hàng chờ ra cung như các đồng khoa nữa, mà theo sau Bùi Thanh Thành cùng rời đi. Việc này lập tức lại rước lấy một loạt ánh mắt ao ước.
Sau khi đi ra khỏi cung, trông thấy ngoài cung tập hợp rất nhiều ngựa, Bùi Thanh Thành ngẩn người, mới ý thức được không phù hợp, mình nhất tâm suy nghĩ tới hành động của Mai Tang Hải, nghĩ rằng thuận tiện đưa người về Ngự Sử đài, nhưng đã quên các Tân khoa tiến sĩ còn phải cưỡi ngựa diễu phố, thời điểm này mình lôi Bảng Nhãn và Thám Hoa rời khỏi, vậy thì nhóm diễu phố thiếu mất hai vị này, vậy sao được?
Ông ta quay đầu lại nhìn về phía trong cung, phát hiện lão quan hoạn kia vậy mà lại không nhắc nhở mình tiếng nào, đây là có ý định khiến mình trở thành trò cười hay sao?
Ông ta dự định sau này phải trừng trị lão thái giám kia một trận, lúc này thì cất tiếng ho khan, xoay người nói với hai người đang đi theo: “Đã quên, các ngươi còn phải cưỡi ngựa diễu phố. Trước hết các ngươi quay lại đi đã, buổi chiều hãy đến Ngự Sử đài báo danh.”
“…” Dữu Khánh và Ân Cát Chân đều không nói nên lời, lại cùng quay đầu lại nhìn về phía cửa cung, rồi chỉ có thể cát tiếng vâng dạ.
Bùi Thanh Thành lại phất tay gọi thủ vệ cửa cung tới đây, giúp hai người thông báo tình huống một chút, nếu không hai người đã ra cung là không thể quay vào.
Đã dàn xếp xong, Bùi Thanh Thành liền ném hai người lại, rời đi.
Xoay người đối diện cửa cung, hai người Dữu Khánh và Ân Cát Chân quay mặt nhìn nhau, đều không nghĩ đến mình còn có thể lại tiến cung một lần nữa.
Không còn cách nào, hai người đành phải bưng khay ngoan ngoãn trở lại chỗ của mình.
Chỉ là tình cảnh chạy đi lại quay trở về này khiến người khác cảm thấy thật kỳ quái.
Bảng Nhãn và Thám Hoa cũng không nghĩ tới mình có thể gặp phải chuyện như vậy, trước ánh mắt công chúng hai người có cảm giác rất mất mặt.
Dữu Khánh càng thêm cảm thấy Bùi Thanh Thành này rất không đáng tin cậy, so sánh với nhau, hắn cảm thấy Mai thượng thư càng tin hơn.
Dữu Khánh vừa đi vừa nói chuyện, xui khiến Ân Cát Chân đến giải thích.
Vì vậy sau khi trở lại bên cạnh lão thái giám, đối diện vẻ mặt hoài nghi của lão thái giám, Ân Cát Chân nói: “Bùi đại nhân bảo diễu phố xong mới đi tìm ông ấy.”
Trong đám người, vểnh tai nghe, Hứa Phí vui vẻ, nhận thấy vị Sĩ Hành huynh quả nhiên là nhiều chuyện, đi đến đâu cũng có thể xảy ra chuyện.
Lão thái giám nghẹn lời không biết nói gì, nhưng cũng không nói gì nữa, sau đó một gã tiểu thái giám dẫn ba người Nhất giáp đi thay y phục.
Khi ba người lộ diện trở lại thì trên người Trạng Nguyên lang là quan phục xanh đậm được đo may riêng, hai vị khác thì màu xanh nhạt.
Khi đi trở về tới nơi, Dữu Khánh thỉnh thoảng cúi đầu nhìn xem quan bào trên người, sờ sờ mũ mão của mình, trong lòng than thở, phỏng chừng trong lịch đại đệ tử Linh Lung quan thì mình là một người duy nhất.
Một đám tân khoa tiến sĩ nhìn thấy ba người đã mặc quan bào vào trước rồi, tự nhiên lại là một trận ước ao.
Khi thời giờ đã đến, lão thái giám dẫn mọi người xếp thành hàng đi ra cửa cung, ở bên ngoài ngựa cũng đã được sắp xếp xong, mọi người cứ theo thứ tự lên ngựa là được.
Trống vang, tiên vang, bắt đầu khua chiêng gõ trống, đội ngũ diễu phố chính thức xuất phát.
Đường phố trước đó đã được dẹp trống, hai bên sớm đã chật ních người, một đường vang rền âm thanh hò reo chào đón.
Ba người cưỡi tại phía trước nhất nhìn rất rõ ràng, chỉ có ba người mặc quan phục, vừa nhìn đã biết là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn và Thám Hoa.
Nhân hoặc Yêu khắp tứ phương tập hợp ở kinh thành đều đang nhìn xem thịnh hội này.
Mọi người muốn nhìn xem Trạng Nguyên là một chuyện, có rất nhiều người muốn nhìn chính là Hội nguyên đầy điểm là người nào, nhân vật trăm năm khó gặp trong truyền thuyết a!
Tiếng chiêng tiếng trống chấn động vang trời, tiếng người ồn ào, tiếng pháo đùng đoàng liên miên không dứt.
Càng có không ít nữ tử quăng hoa ra, hoa tươi và tơ lụa, muốn gây sự chú ý.
Còn có âm thanh kiều mị, Trạng Nguyên lang nhìn nơi này, Thám Hoa lang nhìn nơi đây các loại.
Cảnh tượng vạn chúng chú mục như thế, phong quang như thế, không biết khiến bao nhiêu là sĩ tử thi rớt nuốt hận, hận mình không phải là một thành viên trên lưng ngựa phất tay rêu rao.
Cũng làm rất nhiều học sinh kiên định chí hướng, nam nhi phải là như thế!
Bốn người Tô Ứng Thao, Phan Văn Thanh, Phòng Văn Hiển, Trương Mãn Cừ cũng tại trong đám người hai bên đường phố, mắt mở trừng trừng nhìn những người quen thuộc cưỡi ngựa dạo phố đi qua, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp và ước ao.
“Thám Hoa lang, bắt lấy!”
Chợt vang lên tiếng nữ tử giòn giã kêu to.
Một bó hoa kết tơ kết lụa đập vào trước ngực Dữu Khánh, hắn thuận tay chụp lấy, nhìn, phát hiện phía trên vậy mà có viết các thông tin như tên và địa chỉ của nữ nhân nào đó.
Hắn nhìn lại, phát hiện nữ tử đang vẫy vẫy tay với mình kia nhìn cũng bình thường, cũng không biết từ đâu có dũng khí và tự tin lớn như vậy, tiện tay liền đem bó hoa ném ra phía sau, ai muốn lấy người đó bắt đi.
Nói chung hắn không có nét tươi cười nào, trong lòng chỉ có phiền muộn, thì ra diễu phố là như vậy, đường đường Linh Lung quan Chưởng môn vậy mà đang phải làm loại chuyện này.
Hắn lo lắng chính là, qua một chuyến này, sợ rằng đã có không biết bao nhiêu là người nhận biết mình.
Suy nghĩ tới lúc trước trên đường vào kinh thành thì một mực giữ kín tiếng, lúc này phát hiện giống như là trò cười.