Bán Tiên

Chương 104: Trừ ngươi ra không còn có thể là ai khác

Chương 104: Trừ ngươi ra không còn có thể là ai khác

Trên đường, Dữu Khánh nhìn thấy được người quen, thấy được Chung Viên ngoại ở ven đường, trong Chung phủ có không ít người tới, tụ tập với nhau rất dễ nhận thấy.
Hắn cũng không biết đám phụ nhân đi theo lão nương Văn Giản Tuệ kia đang chỉ trỏ mình là có ý gì.
Hắn cũng không nhìn thấy trong một chiếc xe ngựa của Chung phủ có giấu hai nữ tử.
Với thời khắc phong quang chỉ có một lần trong đời này, tại tiểu nữ nhi cầu xin, Chung Túc đồng ý cho hai nữ nhi đến xem, nhưng không thể lộ diện.
Hai nữ trốn ở trong xe, đẩy mành ra len lén nhìn.
“Tỷ phu tới rồi, tỷ phu tới rồi, mau nhìn, ở bên phải tại hàng phía trước nhất.”
“A? Tên tiện nhân ném hoa tới tỷ phu kia đừng để cho ta gặp phải, ta sẽ xé nát mặt cô ta ra, đạp nát ngón tay cô ta.”
Văn Nhược Vị nhìn xem hưng phấn ồn ào, hai chân khi thì đạp loạn đạp không ngừng.
Chung Nhược Thần thì hai mắt ẩn tình nhìn chăm chú, người diễu phố đông đảo, trong mắt nàng thì chỉ có duy nhất phu quân tương lai của mình.
Nàng có thể nhìn ra được, toàn bộ tiến sĩ diễu phố đều rất phấn chấn, duy độc phu quân tương lai của mình là nhất quán bình tĩnh ung dung, không hổ là tài tử độc nhất vô nhị.
Tại trong mắt nàng, phu quân tương lai của mình mới là chân chính Trạng Nguyên danh xứng với thực, những người khác đều không thể so cùng!
Cho dù là Chung Túc nhìn xem, cũng nhịn không được quay sang Lý quản gia bên cạnh mình khen một câu, “Người này không quan tâm hơn thua, tâm tính rất tốt, giống như một người có thể làm đại sự!”
Một đường rầm rĩ âm thanh, một đường phong quang vô hạn, tại trong mắt và trong tai Dữu Khánh chỉ giống như một tràng ầm ĩ.
Cũng may, chỉ đi một vòng quanh đường phố chính, liền kết thúc.
Nhưng diễu phố xấp xỉ hai canh giờ đã khiến một số người đói meo, bụng hóp đụng đến sau lưng luôn rồi, còn có một số người buồn tiêu buồn tiểu phải nín nhịn khó chịu vô cùng.
Sau khi giải tán, một đám tiến sĩ lập tức chật vật phân tán rời đi.
Lần phân tán này, từ đây về sau mỗi người sẽ có tương lai của riêng mỗi người, cũng là tuyên bố khoa thi kinh lần này đã chính thức kết thúc.
Dữu Khánh nhìn thấy thời gian đã sắp nửa buổi chiều, vị Bùi đại nhân kia bảo buổi chiều đến Ngự Sử đài báo danh, thời gian đã không đủ, Dữu Khánh cũng không có về Chung phủ, cùng với Ân Cát Chân có cùng ý nghĩ tụ lại, người sau mời khách, bảo xa phu mua chút đồ ăn tới tụ tập ăn một bữa.
Hai người là tiến sĩ cùng khoa, sau này mọi người chính là đồng liêu tại Ngự Sử đài, lại thêm Dữu Khánh nổi danh thi Hội đầy điểm, Ân Cát Chân không dám tự đại trước mặt Dữu Khánh, phong thái thả tương đối thấp, dáng vẻ là thành tâm kết giao.
Dữu Khánh không cho là quan trọng, dù sao cũng không cần tiếp tục giấu giếm lai lịch rồi, vui vẻ ứng phó, hai người tính là đã quen thuộc nhau.
Lấp lấp bao tử xong, hai người lại cùng cưỡi một chiếc xe ngựa đến Ngự Sử đài, xe ngựa và hộ vệ của Chung gia theo ở phía sau.
Vẫn mặc quan bào, vừa đến Ngự Sử đài, hai người phát hiện thấy có người đang chờ mình, thái độ tương đối nhiệt tình, nhất là đối với Dữu Khánh.
Khi gặp mặt thượng quan phân công nơi chốn làm việc, Ân Cát Chân mới biết sự thật, Giáo thư lang gã chính là được sắp xếp theo lệ cũ, mà A Sĩ Hành thì được bố trí đặc biệt, hắn trực tiếp được bố trí đến bên cạnh Ngự Sử Trung Thừa đại nhân làm Giáo thư lang.
Nói trắng ra là, chính là văn thư bên cạnh Ngự Sử Trung Thừa đại nhân.
Tuy rằng mọi người đều là Giáo thư lang, phẩm cấp và bổng lộc đãi ngộ cũng giống nhau, nhưng địa vị hai người trong nháy mắt liền biến thành một trời một vực.
Nghĩ cũng có thể nghĩ ra được, làm văn thư bên cạnh quan to triều đình đó là phát triển theo hướng thân tín bên người, là người có thể thường xuyên tại bên cạnh quan to chuyển lời cấp trên, nhất là tại bên cạnh Ngự Sử Trung Thừa đại nhân, người làm chức trách Giám sát bách quan.
Công việc này chỉ cần làm cho một mình Ngự Sử Trung Thừa đại nhân hài lòng là được, dù sao lời của Trung Thừa đại nhân có tính quyết định, làm tốt phỏng chừng cũng không mất mấy năm liền có thể lăn lộn đến thất phẩm.
Nhưng mà Dữu Khánh lại không nghĩ như vậy, vừa nghe nói là làm văn thư cho vị Bùi đại nhân kia, rõ ràng là phải làm công việc đụng tới văn chương, trong nháy mắt trái tim liền đập đến cổ họng, lập tức quay sang thượng quan đề xuất ý kiến, “Đại nhân, hạ quan cảm thấy Ân Cát Chân càng thích hợp làm Giáo thư lang bên người Bùi đại nhân, không bằng để cho hạ quan và Ân Cát Chân thay đổi.”
Vị thượng quan kia và Ân Cát Chân đồng thời há hốc mồm sửng sốt.
May là Hứa Phí không tại bên cạnh, bằng không lại phải phát ra tiếng than thở nhất quán của mình.
Ân Cát Chân không biết vị huynh đài này nói là thực hay là giả, xem ra không giống nói giả, theo lý thuyết cũng không cần phải nói ra loại lời nói dối này, trong lúc nhất thời không khỏi bội phục lòng dạ Dữu Khánh.
Đối diện sự khiêm nhượng như thế, gã thật sự không biết nên nói cái gì cho phải, cơ hội tốt như vậy, nếu từ chối thì ngay cả chính gã cũng không thuyết phục được mình, nhưng bị làm cho á khẩu không trả lời được, lòng tràn đầy thấp thỏm nhìn lén phản ứng của thượng quan.
Vị thượng quan kia thiếu một chút hoài nghi mình đã nghe lầm, bao nhiêu người nằm mơ đều cầu không được cơ hội như vậy, tiểu tử này không phải ăn nhầm thuốc rồi đi?
Hơn nữa, chuyện xếp người vào bên cạnh Trung Thừa đại nhân nào phải việc mà y có thể làm chủ, Việc này cần phải được Trung Thừa đại nhân đồng ý mới được.
Nói trắng ra chính là Trung Thừa đại nhân đã nói rõ ràng, hắn chính là người mà Trung Thừa đại nhân chỉ đích danh muốn có.
Sắc mặt thượng quan lập tức trầm xuống, “A Sĩ Hành, ngươi cho rằng việc này là chuyện có thể cò kè mặc cả như mua đồ ăn sao? Sắp xếp ngươi làm việc gì, ngươi nghiêm túc làm tốt là được, đừng nói lời vô dụng!”
Dữu Khánh bất đắc dĩ, nghĩ lại một chút, được rồi, dù sao lão tử lập tức sẽ từ quan rời đi.
Sự tình cứ như vậy kết thúc.
Đột nhiên tới một cái cơ hội ngàn năm khó gặp, rồi lại bị mất đi, nỗi lòng Ân Cát Chân rất phiền muộn, không khỏi ước ao với xuất thân, bối cảnh của Dữu Khánh.
Một ít lời đồn gã cũng đã nghe được, dùng cái mông để nghĩ cũng có thể biết là nhờ quan hệ với đồng liêu cũ trước đây của cha hắn mà có tác dụng nâng đỡ.
Nhưng mà không ai tiện nói cái gì, thực lực của ‘A Sĩ Hành’ đặt tại đó, Hội Nguyên bốn khoa đầy điểm, trăm năm khó gặp, thuận thế mà ban cho trọng dụng cũng không quá, chỉ sợ Tân khoa Trạng Nguyên cũng không có dũng khí tại trước mặt ‘A Sĩ Hành’ nói mình càng tốt hơn.
Lúc này hai người được người dẫn đi, dẫn đến nơi làm việc của mỗi người.
Người dẫn dắt Dữu Khánh trên đường đi nói cho hắn biết ở tại bên cạnh Trung Thừa đại nhân cần phải làm những việc gì, không thể tránh được chuyện viết một số thứ, còn có thu nhận công văn, hoặc truyền đạt, hoặc đưa đi, còn kiêm một ít việc đón tiếp, đưa tiễn gì gì đó.
Đương nhiên, bên cạnh Trung Thừa đại nhân cũng không chỉ có một mình Dữu Khánh, còn có những người khác cấp bậc cao hơn, mỗi người xử lý cấp độ công việc cũng không giống nhau.
Lại nhắc nhở hắn một ít việc phải chú ý, bảo hắn sau này không hiểu thì tới hỏi.
Cứ như thế tùy tiện nghe, Dữu Khánh nghe được quả nhiên cần phải viết lách thì đầu liền đau rồi.
Sau nhiều lần rẽ qua rẽ lại trong khu lầu các Ngự Sử đài, cuối cùng người dẫn đường đưa Dữu Khánh đến nơi Ngự Sử Trung Thừa xử lý công vụ.
“Đại nhân, A Sĩ Hành đã đến.” Người dẫn đường cất tiếng thông báo.
Đang ngồi trước án phê duyệt công văn, Bùi Thanh Thành ngước ngước mắt, ừ một tiếng rồi thôi, liền tiếp tục làm việc của mình.
Thời điểm người dẫn đường lui ra ngoài, im lặng ra hiệu cho Dữu Khánh chờ tại nguyên chỗ.
Dữu Khánh lặng lẽ quan sát bố trí bên trong phòng, nhận thấy không gian phòng ốc và hành lang liên thông bên ngoài còn lớn hơn cả phòng ở của mình tại Đông Viện.
Phê duyệt xong một phần công văn, Bùi Thanh Thành đặt bút xuống, ngước mắt nhìn, đối diện với ánh mắt Dữu Khánh.
Dữu Khánh nhanh chóng hành lễ, “Bái kiến đại nhân.”
Bùi Thanh Thành khoát tay áo, ra hiệu không cần đa lễ, mở miệng liền trực tiếp hỏi: “Đã xem qua bản khai lí lịch tham gia thi cử của ngươi, chỉ ngắn ngủi mười mấy năm mà thôi, phụ mẫu người nhà của ngươi vì sao đều đã qua đời? Trong chuyện này có phải có nguyên nhân gì đó không người biết phải không?”
Dữu Khánh suy nghĩ một chút, cũng không giấu giếm quá nhiều, “Phụ thân tạ thế năm ngoái, những người khác tại thời điểm rời kinh năm đó đã gặp phải một trận chặn giết…” Hắn kể lại tình huống đại khái mà mình biết, cái gì có thể nói, cái gì phải cần che giấu tất nhiên là có mức độ.
Nghe đến việc khi A gia rời kinh thì thiếu chút nữa bị diệt môn, A Tiết Chương may mắn chạy thoát cũng rơi vào tình cảnh khuyết tật cả đời rồi tạ thế, song quyền Bùi Thanh Thành đặt ở trên án nắm chặt, hai mắt như muốn nứt ra, khí tức trầm trọng, sau khi nghe xong trầm giọng hỏi: “Hung thủ là ai?”
Dữu Khánh quan sát thấy phản ứng của ông ta, cũng không biết tâm tình biến hóa của đối phương là thật hay là giả, lắc đầu nói: “Không biết, phụ thân có thử đi thăm dò, kết quả phát hiện những manh mối liên quan không phải bị diệt khẩu thì bị người chặt đứt, không biết chủ mưu phía sau màn là ai.”
Bùi Thanh Thành trầm mặc một hồi, mới từ từ nói: “Khó trách, thảo nào sau khi tao ngộ hạo kiếp như thế phụ thân ngươi cũng không có liên hệ cùng chúng ta, căn bản không biết hung phạm phía sau màn là ai, bởi vì ai đều có khả năng. Thảo nào nhiều năm như vậy cũng tìm không được tung tích phụ thân ngươi!”
Dữu Khánh nghe ra được ý tứ trong lời này, vị này và phụ thân của A Sĩ Hành là một tốp.
Đương nhiên, cũng chỉ là nghe mà thôi, nếu như chính bản thân đối phương nói ra, bất cứ người nào có liên quan với A Tiết Chương đều có thể là hung phạm phía sau màn năm đó.
Song quyền nắm chặt chậm rãi thả ra, Bùi Thanh Thành than thở: “Việc này sẽ có người đi điều tra, ta không tin sự thật có thể vĩnh viễn bị ẩn giấu, sớm muộn sẽ cho nhà ngươi một cái công đạo. Trước mắt, việc quan trọng của ngươi là làm tốt công việc của mình. Ngươi phải biết rằng, hiện tại có không ít người đang nhìn chằm chằm vào ngươi. Cần làm việc gì, đã có người hướng dẫn ngươi rồi phải không?”
Dữu Khánh: “Nói rồi, chỉ là hạ quan ngu muội, sợ rằng làm không tốt.”
Bùi Thanh Thành: “Chậm rãi mà làm, không có người nào ngay từ đầu liền biết tất cả, không hiểu thì hỏi, sẽ có người chỉ cho ngươi, không nên mù quáng làm xằng làm bậy. Có chuyện gì ngươi tùy thời có thể trực tiếp tới tìm ta. Đúng rồi, trước mắt, có một việc thích hợp ngươi làm, và trừ ngươi ra cũng không còn có thể là ai khác.”
Dữu Khánh lòng ớn lạnh, cũng không hỏi là chuyện gì, liền trực tiếp từ chối: “Hạ quan tuổi còn trẻ ngây thơ, năng lực hữu hạn, cho phép hạ quan tiếp tục học tập một thời gian.”
Bùi Thanh Thành đứng lên, cười nói: “Việc này không cần ngươi học, mọi người sợ rằng đều phải hướng ngươi lãnh giáo mới đúng.”
Dữu Khánh bỗng thấy không ổn, “Việc gì?”
Bùi Thanh Thành đi vòng ra trường án, chắp tay đi tới: “Ngươi cuộc sống quá mơ hồ rồi sao? Không nhìn thấy khắp các nơi kinh thành đang dọn dẹp làm các loại chuẩn bị sao? Hơn nửa tháng nữa, chính là Quốc khánh sáu trăm năm khai sáng Cẩm Quốc ta!”
Đối với việc này Dữu Khánh thật đúng là không có quan tâm tới, hắn vô cùng lo sợ hỏi: “Cùng hạ quan có liên quan gì chứ?”
Bùi Thanh Thành bị lời hắn nói làm cho choáng váng, trên dưới quan sát hắn một chút, “Tiểu tử ngươi nghĩ cái gì vậy chứ? Nếu là Quốc khánh, mỗi Bộ trong Triều đình làm sao có thể không dâng tặng lễ vật? Mỗi bộ không thể toàn bộ hiến vàng bạc châu bảo đi? Hiến lên ưu mỹ từ phú tự nhiên là thượng giai!”
Dữu Khánh nghĩa chính ngôn từ nói: “Nên thỉnh hạng người đức cao vọng trọng phú từ!”
Bùi Thanh Thành xua tay, “Việc này ngươi không có gì để từ chối, cần chính là từ phú tốt nhất, không liên quan gì đến đức cao vọng trọng. Mỗi bộ dâng tặng lễ vật, Ngự Sử đài ta tự nhiên không thể thiếu. Đây là Quốc khánh sáu trăm năm Cẩm Quốc, các phương thế lực thiên hạ đều sẽ tới, kể cả Yêu giới. Hôm nay ngươi diễu phố nếu chú ý quan sát thì hẳn có thể nhìn thấy, đã có không ít nhân vật Yêu giới đã chạy tới đây.
Cho nên từ phú của mỗi bộ là cần hiến lên ngay tại trước mặt các phương thế lực thiên hạ. Ta tránh không được cũng phải nâng từ phú của Ngự Sử đài đứng ra lớn tiếng đọc, từ phú sơ sài không khỏi khiến cho thiên hạ các phương cười nhạo. Sự việc liên quan tới Quốc thể, cho nên lần này cần phá lệ thận trọng. Lúc trước, khi thương lượng cùng các đồng liêu, bọn ta vẫn đang bối rối không biết nên giao cho ai viết mới thích hợp, nào ngờ đột nhiên ngươi toát ra, nhân tuyển mà mọi người công nhận lập tức được xác định.
Ngươi nguồn gốc rõ ràng, thứ thiên phú này có khi là thật sự không có cách nào so, ngươi là ngút trời chi tư, lần này trừ ngươi ra không còn có thể là ai khác.
Không chỉ là chấp bút từ phú thay cho Ngự Sử đài, tại thời điểm Quốc khánh sáu trăm năm Cẩm Quốc, xuất hiện một Hội Nguyên bốn khoa đầy điểm, ngươi đã là danh dương thiên hạ. Tại ngày Quốc khánh đó, các phương khách tới há có thể không kiến thức được một chút tài hoa của ngươi? Các phương tất nhiên sẽ có người điểm danh gọi ngươi đi ra hiến tràng, các loại chuyện như ra đề để ngươi làm thơ trợ hứng e rằng không thể tránh khỏi, ngươi cần phải sớm chuẩn bị tâm lý.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất