Chương 13: Tâm tình nhộn nhạo
Dược hiệu của Điểm Yêu lộ căn cứ vào phẩm cấp cao thấp mà quyết định.
Võ cấp Điểm Yêu lộ, các loại khác nhau thì có tác dụng với các loại hình Yêu khác nhau.
Mà Huyền cấp Điểm Yêu lộ thì không giống, có thể bức cho đại đa số Yêu tu hiện hình.
Nếu uy lực hiệu quả càng mạnh, vậy thì giá trị tự nhiên cũng càng cao.
Huyền cấp Điểm Yêu lộ, giá thị trường, số lượng một chén nho nhỏ như vậy liền giá trị vạn lượng bạc!
Lại là một phần thưởng khác giá trị vạn lượng, lẽ nào đây là chỗ tốt của việc thi đạt công danh sao?
Vì sao? Dữu Khánh đột nhiên cảm thấy nỗi lòng của mình thật là khó chịu, loại cảm giác nhìn thấy được lại ăn không được này khiến nội tâm rất không cam lòng.
Thế nhưng là không có cách nào, bất kể hắn có thể giải được đố chữ hay không, hắn đều không thể làm ra danh tiếng đi lấy phần thưởng này. Làm như vậy, nếu để các quan viên tại đây có ấn tượng khắc sâu với dáng vẻ của ‘A Sĩ Hành ‘ giả này, về sau A Sĩ Hành chữa lành cánh tay, A Sĩ Hành làm sao có thể vào kinh thành đi thi khóa tiếp theo nữa chứ?
Cho dù hắn không cam lòng, nhưng vẫn là câu nói kia, nguyên tắc trong chuyến đi này của hắn chính là phải làm việc kín tiếng, không lưu lại ấn tượng cho người khác.
Ngư Kỳ cơ bản xuất ra tặng vật đồng giá với Địch Tàng.
Tặng thưởng giá trị hai vạn lượng bạc, đối với những thí sinh này mà nói không thể gọi là không hậu hĩnh.
“Tốt!” Lư Cát Ngỗi tương đối cao hứng, ngay trước mặt mọi người tuyên bố: “Hai vị tiên sinh ưu ái tài tử Liệt châu như thế, bản tọa há có thể không có chút biểu hiện, như vậy đi, Châu phủ cho mỗi một vị thí sinh phát mười lượng bạc, dùng để chi tiêu tại kinh thành.” Một câu nói, quan phủ liền chi ra hơn ba nghìn lượng bạc.
Ở một bên lập tức có quan viên dùng khuỷu cánh tay thúc thúc Chiêm Mộc Xuân, lúc này Giải Nguyên mới kịp phản ứng, đi đầu chắp tay cúi đầu nói: “Tạ Châu Mục đại nhân, tạ hai vị đại sư.”
“Tạ Châu Mục đại nhân, tạ hai vị đại sư.”
Một đám thí sinh cùng cất lời cảm tạ theo, cho dù hai vị đại sư xuất ra khen thưởng càng nhiều hơn, nhưng mọi người vẫn là cảm tạ Châu Mục đại nhân trước.
Lư Cát Ngỗi phất tay ra hiệu miễn lễ, rồi quay sang bên cạnh hỏi chủ quan phụ trách nơi đây, “Có nơi nào ngồi viết cho mấy trăm người không?”
Chủ quan vội vàng đáp: “Có, Dục Tú viên ở gần đây có mấy cái đại học đường có thể dùng được.”
Lư Cát Ngỗi tựa hồ cũng nảy sinh hứng thú, “Được, dẫn đường.”
Chủ quan lập tức ra dấu cho chúng thí sinh tránh ra một con đường, mời đám người Lư Cát Ngỗi đi ở phía trước, đồng thời đuổi theo tại bên cạnh Lư Cát Ngỗi nhỏ giọng thì thầm mấy câu.
Lư Cát Ngỗi gật đầu ừ một tiếng, nói với hai người Địch, Ngư: “Chúng ta trước tiên đi chuẩn bị đố chữ đi.”
Đã được cho phép, chủ quan mới dừng chân lại, vẫy tay gọi một tên thủ hạ tới dặn dò mấy câu, đó sau mới đuổi theo Lư Cát Ngỗi rời đi.
Tên thủ hạ được dặn dò kia lập tức xoay người, cất cao giọng nói với chúng thí sinh đang định đuổi theo: “Chư vị tài tử ngừng bước, phía bên Dục Tú viên có không ít bàn, ghế, giấy vở, chỉ là trong lúc nhất thời khó có thể gom góp đủ mấy trăm bộ bút mực, e rằng đi chuẩn bị sẽ khiến Châu Mục đại nhân đợi lâu, mà mấy thứ này hẳn là mọi người đều có mang theo, cho nên làm phiền chư vị nhanh chóng về phòng của mình lấy một bộ đồ dùng học tập, ta ở chỗ này chờ chư vị tập trung lại.”
“Được.” Chiêm Mộc Xuân trước tiên đáp lại, sau đó chắp tay đi đầu trở về phòng.
Một đám thí sinh dồn dập đáp lời rồi đều cất bước rời đi.
Dữu Khánh nhìn trái nhìn phải, có thể làm sao bây giờ? Hắn làm bộ làm tịch cũng đi trở về, trong lòng vẫn còn đang thổn thức với phần thưởng hai vạn lượng bạc kia.
Đi chưa được bao xa, hắn giương mắt nhìn thấy một thân ảnh lưng hùm vai gấu đi ở phía trước, nhận ra đó chính là Hứa Phí đang vội vàng trở về phòng, hắn vô thức đưa tay vuốt vuốt đuôi ngựa phía sau đầu, nhưng sờ hụt vào khoảng không, đành phải dừng tay.
Đi theo phía sau Hứa Phí, ánh mắt hắn lấp lóe một hồi, cắn cắn răng, cuối cùng giống như đã có quyết định gì đó, Dữu Khánh đột nhiên cất bước nhanh hơn, chạy đuổi theo, khi đuổi kịp, hắn đi sóng vai với Hứa Phí rồi nhiệt tình bắt chuyện, “Hứa huynh.”
Hứa Phí quay đầu, nhìn thấy là hắn, bỗng nhiên thấy kinh ngạc, tên gia hỏa bất cận nhân tình này vậy mà chủ động bắt chuyện với mình, hơn nữa giọng điệu chào hỏi còn nhiệt tình như vậy, mặt trời quả thực đã mọc từ phía Tây rồi.
Lời chào hỏi bắt chuyện nhiệt tình này tới quá bất ngờ, gã không kịp đề phòng, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Sĩ Hành huynh, có chuyện gì vậy?”
Dữu Khánh nhìn nhìn xung quanh, đưa tay lôi kéo cánh tay gã, kéo chậm tốc độ của gã lại. Hai người từ chạy chậm chuyển thành bước đi bình thường, “Còn có người ở phía sau cùng, ở xa hơn cả chúng ta, chúng ta không cần gấp gáp chạy đi như vậy.”
Hứa Phí càng thêm kinh dị, một câu nói với mình vậy mà nói nhiều từ như vậy, hỏi: “Sĩ Hành huynh thế nhưng là có gì phân phó?”
Dữu Khánh cuối cùng nở nụ cười đối với gã, cười hắc hắc hỏi: “Dám hỏi một câu, tại trong thi Hương khóa này Hứa huynh đạt được hạng mấy?”
Hứa Phí nghi vấn, không biết thời điểm này hắn hỏi chuyện đó làm gì, trả lời: “Thứ một trăm ba mươi mốt, đã khiến Sĩ Hành huynh chê cười.”
“Nào có nào có, rất không tệ.” Dữu Khánh ngoài miệng khách khí, nụ cười trên mặt lại có phần thả lỏng, nửa lông mày hơi nhướng lên, ánh mắt có chút không đúng, trong lòng đang suy nghĩ, thứ một trăm ba mươi mốt, về cơ bản là không có hi vọng đề danh trên Bảng vàng rồi.
Nói cách khác, thư sinh mặt đen Hứa Phí này nếu là thi không đậu, nếu là khóa tiếp theo không tiếp tục vào kinh thành thi lại thì rất không có khả năng chạm mặt với A Sĩ Hành.
Vị này thần tình có chút cổ quái, chẳng lẽ là đang chế nhạo ta hay sao? Hứa Phí thử hỏi ngược lại: “Không biết Sĩ Hành huynh thi Hương xếp hạng như thế nào?”
Dữu Khánh cố ý thở dài, khiêm tốn một câu, “Thi cũng không tốt, cũng chỉ xếp hạng sau một trăm, một trăm lẻ sáu.”
“So với ta cao hơn hai mươi hạng, tốt hơn ta nhiều, Sĩ Hành huynh khiêm tốn rồi.”
“Ôi, Hứa huynh khách khí, ngươi ta đều xếp hạng sau một trăm, không khác nhau lắm, đều không khác nhau lắm.”
“Sĩ Hành huynh, ta thật sự không phải khách khí. Lần này có thể thông qua thi Hương, không nói tới bản thân ta, ngay cả trong nhà ta đều cảm thấy bất ngờ, đều coi như là phần mộ tổ tiên bốc lên khói xanh rồi. Không nói gạt ngươi, lần này ta là trúng tủ, nếu không thì sẽ không có khả năng thi đậu. Ta thuần túy là nhờ vận may, thật sự không giống Sĩ Hành huynh là thực học.”
Loại chuyện học tủ này, Dữu Khánh cũng nghe nói qua, có một số người sẽ căn cứ vào một vài yếu tố như phong cách, sở thích văn chương của nhân viên ra đề để dự đoán khả năng sẽ ra dạng đề gì, sau đó tập trung vào đó mà ‘Học tập’, một khi dự đoán chuẩn xác, cũng có nghĩa là ‘trúng tủ’, kết quả không cần nói cũng biết.
Việc này không tính là gian lận, nhưng ở mức độ nào đó cũng là một loại biến tướng của gian lận, chí ít không phải nhà người bình thường có thể làm được. Nhà người bình thường dù cho có thể biết được người ra đề là ai cũng chưa chắc có thể biết các loại sở thích, văn phong của họ, sinh mà làm người có khi cần phải chấp nhận kiểu bất công của vận mệnh như vậy, không ai có thể làm gì.
Lúc này, Dữu Khánh quan sát vị này từ trên xuống dưới, ý thức được gia cảnh vị này hẳn là cũng được, chẳng qua điều này không phải là chuyện hắn quan tâm vào lúc này, hắn tiếp tục khách khí nói: “Hứa huynh khiêm tốn như thế khiến người khâm phục.” Không cho phép đối phương biện giải, lại vội vàng chặn lời, “Hứa huynh, dựa vào xếp hạng thi Hương của ta và ngươi, thi Kinh sợ là quá sức. Nếu là thi rớt, khóa tới Hứa huynh có đi thi lại không?”
Hứa Phí cười ha hả, dứt khoát nói: “Không thi nữa. Sao có thể luôn có vận may tốt như vậy, nhưng mà không thử thời vận lại không thể nào nói nổi, dù sao đã vượt qua thi Hương, nếu không thử xem thì trong nhà cũng sẽ không đồng ý. Cho nên, lần này vốn là thử xem vận khí. Nếu thi không đậu, trong nhà cũng sẽ không trông chờ về sau nữa, thành thành thật thật tìm kiếm một vị trí viên chức tại Liệt châu mới là chính đạo. Kỳ thực ta không muốn làm quan, thế đạo này… Ta càng nguyện phóng ngựa giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, ha ha, cũng chỉ có thể là nghĩ nghĩ mà thôi, trong nhà sẽ không đồng ý.”
Không muốn làm quan, Dữu Khánh trái lại có điểm tin tưởng vị này nói là thật, dù sao tình trạng vị này phơi nắng đen thui múa đại đao không phải để diễn.
Những chuyện này cũng không trọng yếu, Dữu Khánh coi trọng và hài lòng chính là xác nhận được vị này sẽ không tiếp tục tham gia kỳ thi kinh khóa tới.
Thi không đậu khóa này, về sau sẽ không tiếp tục tham gia, khả năng chạm mặt A Sĩ Hành là không lớn, hắn liền yên tâm.
Nói trắng ra là, vốn có ý định kín tiếng nhưng giờ hắn không an phận rồi, bị một khoản tiền khen thưởng lớn khuấy đảo trái tim, tâm tình nhộn nhạo, thật sự là không kìm nén lại được.
Kỳ thực hắn cũng rõ ràng, để phòng ngựa vạn nhất, tốt nhất là đừng cho Hứa Phí có ấn tượng khắc sâu về mình.
Nhưng trong nội tâm, một bản thân khác của hắn lại đang tự thuyết phục mình rằng, hiện tại ngươi là chưởng môn Linh Lung quan, phải tích góp chút tiền tài tiêu dùng cho Linh Lung quan, đây là chức trách của ngươi.
Hiện tại không còn nhiều lo lắng, nỗi lòng Dữu Khánh liền như ngựa hoang thoát cương, không còn kiên nhẫn nói chuyện dài dòng nữa, hắn trực tiếp nói vào chính đề, “Hứa huynh cảm thấy những phần thưởng mà Châu Mục đại nhân nói tới đó sẽ được phân chia thế nào?”
Hứa Phí nhún vai, “Làm sao biết được, chẳng qua khẳng định là người xuất sắc lấy được càng nhiều phần thưởng hơn.”
Dữu Khánh: “Cũng giống như ta nghĩ. Hứa huynh có muốn tranh đệ nhất không?”
Hai người đã từ đường chính quẹo vào con đường rợp bóng cây giữa hai tòa nhà, Hứa Phí nghe vậy dừng lại, vui vẻ, “Ai mà chẳng muốn chứ, cơ hội tốt như vậy cơ mà. Khen thưởng vật chất chỉ là thứ yếu, trọng yếu nhất chính là có thể lộ mặt tại trước mắt Châu Mục đại nhân .”
Dữu Khánh cũng dừng lại theo, có phần mờ mịt không lý giải được, “Lộ mặt trước mắt Châu Mục đại nhân còn trọng yếu hơn cả lấy được trọng thưởng sao?” Hắn nhìn đối phương từ trên xuống dưới, “Xem ra kẻ có tiền các ngươi quả nhiên truy cầu không giống như người nghèo chúng ta.”
Hứa Phí nghe hắn nói như vậy thì sửng sốt, “Sĩ Hành huynh, ngươi là thật sự không biết hay đang cố ý giả bộ hồ đồ? Chúng ta gian khổ học tập, khổ cực đường dài đi thi, tân tân khổ khổ làm vậy chính là vì cái gì, không phải là vì tiền đồ sao? Bây giờ có thêm một cơ hội đặt tại trước mặt chúng ta, có thể nào không quý trọng chứ?”
Dữu Khánh vẫn là vẻ mặt không lý giải được, “Lộ diện tại trước mắt Châu Mục đại nhân liền có thể có tiền đồ sao?”
Hứa Phí quét mắt nhìn bốn phía một cái, một cánh tay kéo vai Dữu Khánh, thấp giọng nói: “Sĩ Hành huynh, lần này đâu phải chỉ là một lần lộ diện bình thường? Không quản như thế nào, đây cũng là một cuộc thi do chính Châu Mục đại nhân chủ trì. Vị Ngư Kỳ tiên sinh kia cũng đã nói rồi, là đang kiểm tra sự nhanh trí của chúng ta. Nếu có thể lấy được đệ nhất cuộc thi này, tất nhiên sẽ trở thành câu chuyện cho mọi người ca tụng. Bất kể trong tương lai Châu Mục đại nhân còn có nhớ tới hay không, phía dưới sẽ có người nhắc cho Châu Mục đại nhân nhớ lại…
Ai, ta nói đơn giản một chút, xem như nhắc nhở ngươi đi, chỉ cần có thể đạt được đệ nhất lần này, dù cho thi Kinh không đậu cũng đã có đường lui. Khi trở về Liệt châu mưu cầu chức vị thì chỉ cần nói với người chủ sự ‘Ta chính là được đích thân Châu Mục đại nhân chỉ định đệ nhất lúc đó’, quản sự nào dám dây dưa kéo dài không sắp xếp công việc chứ? So với việc nhà chúng ta chạy gãy chân tìm mối quan hệ, việc này còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Ngươi nhìn xem mọi người vội vội vàng vàng, thật sự cho rằng chỉ là vì những phần thưởng đó hay sao?”
Dữu Khánh cũng không ngốc, chỉ là trước đây không tiếp xúc qua những điều này mà thôi, vừa được giải thích như thế thì lập tức hiểu rồi, cũng có phần bất ngờ, lúc trước thật đúng là không nhận ra được, tên ngốc Hứa Phí làn da đen thui này lại còn hiểu được luận điệu này.
Nói đi cũng phải nói lại, đối phương có thể nói cho mình nghe những điều này đã xem như thẳng thắn chân thành, Dữu Khánh liền càng thêm trực tiếp, hỏi: “Vậy Hứa huynh có nắm chặt bắt được đệ nhất không?”