Chương 14: Hợp tác
Hứa Phí vỗ vỗ lưng hắn, ra hiệu tiếp tục đi tới, vừa đi vừa nói chuyện: “Không có, nhưng cũng không thể ngay cả thử cũng không thử, vạn nhất lại đụng đại vận thì sao chứ?”
Tên này không chừng đúng là người có vận may tốt! Dữu Khánh thầm nghĩ, miệng thì gằn từng chữ: “Ta giúp Hứa huynh bắt lấy danh đệ nhất này, được không?”
“Ách…” Hứa Phí dừng bước, thoáng sửng sốt, rồi bỗng mỉm cười tiếp tục cất bước, “Đừng làm loạn, nhanh trở về lấy văn phòng phẩm đi.”
Ý tứ rất đơn giản, nếu ngươi có thể lấy được đệ nhất còn cần giúp ta sao? Tự mình cầm lấy đệ nhất không phải là được rồi.
Dữu Khánh theo sát không bỏ, “Hứa huynh, ta không đùa giỡn với ngươi, ta cố tình thành toàn cho ngươi.” Nhìn thấy đối phương tiếp tục đi tới, lắc đầu có vẻ không tin, hắn không chỉ không buông tha, trái lại còn thuận thế nói tiếp, “Không bằng như vậy, chúng ta đánh cuộc, nếu ta có thể giúp ngươi lấy được đệ nhất, danh tiếng đệ nhất quy ngươi, toàn bộ phần thưởng quy ta, như thế nào?”
Hứa Phí dừng lại, cau mày nhìn hắn, “Sĩ Hành huynh, ngươi rốt cuộc là có ý gì?”
Dữu Khánh còn có thể có ý gì, chính là vì tiền, vì phần thưởng, nhưng ngoài miệng lại thốt lời khác, “Không dối gạt ngươi, ta rất am hiểu giải đoán đố chữ, nhưng ta lại không cần chỗ tốt từ danh đệ nhất mà ngươi nói. Ta không muốn kiếm một chức vị tại Liệt châu, nếu không thể liệt tên Bảng vàng, ta sẽ một mực đi thi tiếp, cho dù thi đến chết cũng thi.”
“…” Hứa Phí á khẩu không trả lời được, vì thi đỗ Tiến sĩ, một mực đi thi, người đi thi đến bạc đầu không phải là không có, gã cũng từng nghe nói tới, không nghĩ tới hôm nay liền gặp được loại người thề quyết chí không thay đổi này. Nhưng có một số việc thật sự là phải nhìn xem thiên phú, cho dù có kiên trì đến đâu đi nữa cũng chưa chắc đã hữu dụng. Ví dụ như người thi không đậu Trạng Nguyên, dù ngươi có thi một vạn lần cũng không thể trở thành Trạng Nguyên.
Gã rất muốn khuyên nhủ, nhưng nghĩ đến người này là lần đầu tiên vào kinh đi thi, nếu nói tới việc thi không đậu gì đó thì có phần không hay, người đi học đều kiêng kị điều này, gã đành phải ngừng lại, một số lời gã dự định để đến sau khi thi xong mới tiếp tục khuyên.“Sĩ Hành huynh, có thể đề tên Bảng vàng hay không, không liên quan đến việc này. Nếu như ngươi thật sự có thể lấy được đệ nhất ngay tại trước mặt Châu Mục đại nhân cũng không phải là chuyện xấu, không cần cân nhắc cho ta.”
Dữu Khánh không chịu bỏ qua, “Lời ấy sai rồi, cũng không phải chỉ là cân nhắc cho ngươi, cũng là đang cân nhắc cho chính bản thân ta. Lần này ta vào kinh, nếu có thể đề tên Bảng vàng, trở thành Tiến sĩ lưỡng bảng, vậy thì hiện tại có lấy được đệ nhất hay không còn trọng yếu sao? Nhưng nếu điều này hữu dụng với Hứa huynh, vậy thì không bằng thành toàn cho Hứa huynh. Nếu như việc giành được đệ nhất lần này thật sự có thể trợ giúp Hứa huynh trong tương lai, nếu có thể giúp Hứa huynh thuận lợi làm quan, Hứa huynh tất nhiên vẫn làm quan tại Liệt châu cảnh nội này, trong tương lai có lẽ ta còn có thể trông cậy vào Hứa huynh một chút.”
Hình như cũng có lý, Hứa Phí đã hiểu rồi, do dự, muốn nói gì đó.
Dữu Khánh lại nắm lấy cổ tay của gã giơ lên, tiếp tục gia tăng mức độ khuyên bảo, “Ta xuất thân bần hàn, không tài không thế, cũng không có bối cảnh chỗ dựa. Muốn kiếm phần thưởng trước mắt là vì kế lâu dài, lỡ như thi rớt, trên tay cũng có chút tiền tài để ta chuyên tâm học tập, tránh rơi vào cảnh không có gì ăn, để đợi vươn mình dậy trong khóa tới. Nếu như con đường Tiến sĩ càng chiến càng bại, một ngày nào đó lỡ có nản lòng thoái chí muốn kiếm một công việc để an thân, Hứa huynh chính là đường lui cho người không có bối cảnh ta đây. Sau khi Hứa huynh quen đường thuộc lộ, huynh lại vì ta dẫn tiến đường vào. Đổi là người khác, ta không dám có lời tâm huyết này, nhưng qua nhiều ngày tiếp xúc qua lại vừa rồi, ta thấy Hứa huynh là chân trượng phu, cố lấy dũng khí ái mộ kết giao, mong rằng Hứa huynh thành toàn!”
Thì ra là thế! Hứa Phí bừng tỉnh đại ngộ, con mắt cũng sáng lên, ánh mắt nhìn Dữu Khánh không còn giống trước nữa, chỉ trong khoảnh khắc liền có thể mưu tính chuyện lâu dài, loại người này cho dù không thể đề danh Bảng vàng, tương lai nhất định cũng không phải hạng người tầm thường vô vi.
Chỉ qua lần trò chuyện này, Hứa Phí đã nguyện kết giao cùng hắn, gã cảm khái rồi chần chừ hỏi: “Nếu Sĩ Hành huynh có thể trợ giúp ta, ta nhất định không phụ lòng. Chỉ là… Đối với việc nắm bắt đệ nhất, huynh thật sự nắm chắc được mấy phần?”
Dữu Khánh vỗ nhẹ mu bàn tay gã, “Lo lắng nhiều, cứ việc thử một lần, thử xem cũng không việc gì phải ngại.”
Hứa Phí suy nghĩ thấy cũng đúng, không có tổn hại gì, lập tức cười nói: “Được, quyết định như vậy đi.”
Sự việc đã được xác định, hai người cười to đi tới.
Nghe được tiếng cười, thư đồng Trùng nhi ở tại cửa vào thò đầu quan sát bên bên ngoài, nhìn thấy hai người kề vai sát cánh đi trở về, hắn rất kinh ngạc, không nghĩ tới ‘A Sĩ Hành ‘ lại đột nhiên giống như thay đổi thành một người khác, đã thân cận với công tử nhà mình đến mức độ đó rồi.
Sau khi hai người đi đến, Trùng nhi khách khí chào: “Công tử, A Công tử.”
Hứa Phí: “Lấy bút mực của ta tới đây.”
Cùng theo đến nơi đây, Dữu Khánh chen vào một câu, “À, nếu có nhiều bộ bút mực, không ngại cho ta mượn một bộ.”
Đôi mắt Trùng nhi vụt sáng, không biết có ý gì, không khỏi nhìn xem thái độ công tử nhà mình.
Hứa Phí nói: “Bút mực không thiếu, nghiên mực thì không có nhiều, trái lại Trùng nhi có một bộ mà hắn dùng để luyện chữ, chỉ sợ ngươi dùng không quen. Vẫn nên dùng đồ của mình đi, chỉ cần đi lên lầu, Sĩ Hành huynh không ngại về phòng lấy chứ, của mình dùng quen càng thuận tay.”
Nói đến việc này, Dữu Khánh có chút lúng túng nói: “Việc này, đi thi vội vội vàng vàng, không mang theo giấy và bút mực.”
Hứa Phí và Trùng nhi đồng thời lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, một thư sinh vào kinh đi thi, vậy mà lại không mang theo giấy và bút mực, nói giỡn chơi sao?
Dữu Khánh vội bồi thêm một câu, “Đều do người hộ tống, không biết làm cái quỷ gì, đều ném hết đồ dùng của ta đi rồi, trên đường còn bảo ta ngụy trang. Nói chung chính là phải giả trang để không giống như là người đi thi.” Đồ vật kỳ thực chính là bản thân hắn ném đi, lúc này toàn bộ đẩy đến trên đầu Ti Nam phủ.” Không sao, viết mấy chữ mà thôi, mượn của Trùng nhi dùng tạm cũng được.”
Thì ra là thế, Hứa Phí đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, lập tức nói Trùng nhi đi hỗ trợ lấy đồ ra.
Không bao lâu sau, hai người mỗi người xách một bộ đồ bút mực rời đi. Trùng Nhi đứng ở cửa vào nhìn theo, vò đầu không hiểu được, nhưng ngay trước mặt Dữu Khánh lại không tiện hỏi nhiều.
Khi hai người quay trở lại nơi giải tán lúc trước thì đa số người đã đến rồi, lục tục còn có người tới, không đợi thêm bao lâu thì toàn bộ mọi người đều đến đủ, sau đó tập thể xuất phát.
Một đường được người dẫn đến Dục Tú viên, một khu vườn cây cảnh đẹp, rồi được đưa đến một nơi đại đường, đi vào nhìn, bên trong bố trí một cái bàn tương ứng một cái bồ đoàn, và còn đang trong quá trình sắp xếp giãn cách.
Hiển nhiên số lượng bàn có sẵn không đủ, tạm thời chuyển một ít từ nơi khác tới đây.
Hơn ba trăm bộ bàn đồng thời đặt trong đại đường này, nhìn hơi có vẻ chật chội, chỉ vì giảng bài bình thường trong đại đường này cũng không ngồi nhiều người như vậy. Trong Dục Tú viên phân chia ra mấy cái học đường, bởi vì học sinh trong học viện phân chia theo niên cấp. Nơi rộng rãi thực sự chính là tại Tao Nhã điện, nơi đó có thể chứa được toàn bộ học sinh của học viện, nhưng hiện tại rõ ràng không cần phải dùng tới nơi rộng lớn như thế, khiêng mấy trăm bộ bàn ghế tới tới lui lui cũng phiền phức.
Sau khi đến nơi, thí sinh đứng chờ một chút, đợi sắp đặt điều chỉnh xong hết rồi mới có quan viên lớn tiếng nói: “Mọi người tự tìm chỗ ngồi xuống.”
Mọi người lập tức hỗn loạn, đi tìm kiếm chỗ ngồi cho mình.
Dữu Khánh trước tiên quan sát một chút luồng không khí, thầm hô không tốt, không biết có phải bởi vì lúc trước đại đường này đóng kín quá hay không, bây giờ cửa sổ bốn phía đều mở ra cho thông thoáng, lại thêm sức gió lúc này hơi mạnh, khiến khí lưu bên trong phòng có chút hỗn loạn.
Hắn sở dĩ có suy nghĩ lấy phần thưởng đệ nhất, ngoại trừ khen thưởng phong phú ra, việc khác chính là bởi nghe Ngư Kỳ đặt ra thời gian khảo hạch “Một nén nhang” nên khiến hắn đặt quyết tâm kiếm một khoản.
Nếu đã nói thời gian là “Một nén nhang”, hẳn là dùng thắp hương để tính thời gian.
“Quan Tự quyết” và “Âm Tự quyết” dung hợp làm một, chính là tuyệt học Quan Thế Âm của Linh Lung quan.
Người bình thường lỗ tai nghe được chính là âm thanh, Âm Tự quyết nghe chính là “Thanh thế”.
Người bình thường con mắt nhìn chính là vật, Quan Tự quyết nhìn chính là “Khí tượng”.
Người đi qua bụi bặm bay lên, gió thổi khói tan, trời quang mây tạnh, sương mù bụi bặm trôi nổi trong thiên địa, cây cỏ sinh trưởng khô héo tại xuân thu, mưa thuận gió hòa tại bốn mùa vân vân, đều là “Khí tượng” có thể xem có thể tra.
Quan Tự quyết có ba đại cảnh giới, lần lượt là: Tiểu Tượng, Đại Tượng, Vô Tượng. Ở đây Tượng nghĩa là trạng thái.
Cảnh giới Tiểu Tượng, lấy tiểu xem tiểu, có thể dựa vào khí tượng có thể xem xét được xung quanh mà suy đoán ra động tĩnh trong một phạm vi nhất định.
Cảnh giới Đại Tượng, lấy tiểu xem tiểu, lấy tiểu xem đại, lấy đại xem tiểu, có thể đem khí tượng gần xa to to nhỏ nhỏ biến hóa dung hợp tại tâm, có thể suy đoán ra động tĩnh to to nhỏ nhỏ trong phạm vi càng rộng lớn.
Về phần cảnh giới Vô Tướng thì đã gần như là trong thần thoại.
Theo công pháp ghi chép, người tu luyện Quan Tự quyết đến cảnh giới Vô Tướng, xem xét động tĩnh trong phạm vi thị lực có thể nhìn thấy chỉ là tiểu đạo.
Ngẩng đầu thoáng nhìn thiên tượng, liền biết chỗ nào trời quang chỗ nào mưa, chỗ nào có gió to chỗ nào có sóng lớn, bao lâu trời mưa bao lâu mưa tạnh càng là chuyện dễ dàng biết được. Bấm ngón tay tính toán, có thể biết họa phúc hung cát, biết chỗ nào núi lở con đường bị cản trở không thích hợp xuất hành vân vân, thậm chí có thể biết người nào đó ở ngoài vạn dặm đang làm cái gì.
Dữu Khánh từng hỏi qua sư phụ của mình, trong các đời tiên sư Linh Lung quan, đã từng có người nào tu luyện đến cảnh giới thứ ba hay không, nhưng mà sư phụ cũng không biết rõ, chỉ nói rằng tổ sư gia có thể khai sáng môn công pháp này hẳn đã đạt đến cảnh giới thứ ba. Nếu không thì làm sao lại biết đệ tam cảnh giới?
Ngay cả chính sư phụ tu luyện nhiều năm cũng không thể chân chính bước vào đệ nhị cảnh giới, chỉ có thể nói là đặt tốt nền tảng để tiến vào đệ nhị cảnh giới, đã chạm đến cánh cửa đệ nhị cảnh giới.
Với Tiểu Tượng cảnh giới của sư phụ hắn, nếu muốn biết động tĩnh xung quanh, đã không cần phải tỉ mỉ quan sát biến hóa của khí tượng quanh người, Tiểu Tượng cảnh giới của sư phụ đã tu hành đến tình trạng phản xạ có điều kiện, hoặc nói là kinh nghiệm đã tích lũy đến mức độ nhất định, chỉ cần quét mắt nhìn, động tĩnh trong phạm vi nhất định ở xung quanh liền đã sáng tỏ tại tâm.
Tu hành đến tình trạng này, đối với Tiểu Tượng cảnh giới tự nhiên là đường quen xe nhanh, thoải mái tự nhiên, thi triển không vất vả.
Không giống như Dữu Khánh, tu hành còn thấp, phải căn cứ vào những biến hóa vi diệu từ khí tượng rồi vắt hết óc để suy tính, tương đối tiêu hao tinh thần.
Dựa vào cảnh giới Quan Tự quyết của Dữu Khánh hiện nay, nếu như hiện tại không có hương khói để có thể trực tiếp quan sát, xem xét biến hóa từ nó thì hắn rất khó đầu cơ trục lợi.
Có sự can thiệp từ sức gió bên ngoài, trạng thái biến hóa của hương khói càng thêm hỗn loạn, sẽ gia tăng độ khó trong việc dùng Quan Tự quyết để suy tính.
Nếu chỉ nhìn chăm chú động tĩnh của một thí sinh thì không sao, có chút gió quấy rầy cũng không có gì, vấn đề là bây giờ hắn cần phải đồng thời lưu tâm động tĩnh của toàn bộ thí sinh.
Sau khi quan sát hoàn cảnh bên trong đại đường, Dữu Khánh dùng ánh mắt ra hiệu với Hứa Phí, Hứa Phí lập tức đi theo hắn, cùng ngồi song song trong một góc ở phía sau cùng.
Dữu Khánh chọn ngồi tại vị trí này, tự nhiên là vì để dễ dàng quan sát toàn trường. Hứa Phí có phần không thể hiểu được, nhưng vẫn phối hợp hành động dựa theo kế hoạch đã trao đổi trên đường đến đây.
Về phần có thắp hương tính thời gian hay không, có xuất hiện khí tượng thích hợp để quan sát hay không, Dữu Khánh không dám xác định, nhưng lúc trước xúi giục Hứa Phí cùng nhau dự mưu sẵn cũng sẽ không tổn thất cái gì.
Lục khôi thi Hương theo lẽ đương nhiên sếp hàng ngồi tại trước nhất, không người nào tranh với bọn họ.
Mọi người lục tục ngồi xuống, Hứa Phí phát hiện thấy Dữu Khánh dường như có phần không tập trung, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm quan sát ngoài cửa sổ ở một bên, ánh mắt liên tục chuyển qua chuyển lại bên ngoài cửa sổ đến trong đại đường, khi có gió nhẹ thổi vào tới còn sẽ lặng lẽ vươn ngón tay ra chấm nước để cảm nhận và quan sát, không biết đang làm cái gì.