Chương 18: Phát tài rồi
Đứng trước sáu bài giải được công bố, sau khi mọi người tận mắt nhìn thấy kết quả, mới ý thức được chênh lệch với đệ nhất Hứa Phí lớn cỡ nào. Người ta dùng thời gian nửa nén hương phá giải hết toàn bộ ba mươi đề, ngay cả đệ nhị danh Giải Nguyên lang muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.
Có người cảm khái than thở, “Nửa nén hương thời gian phá giải toàn bộ câu đố, Hứa huynh quả thực rất nhanh trí a.”
“Ai da !” Chợt có người đứng tại trước bài giải của Hứa Phí giậm chân đấm ngực, ” Phạn’ cắt một phần chẳng phải chính là ‘Tháo’ sao? Đơn giản như thế, vì sao ta lại không thể nghĩ ra chứ? Chỉ kém một đề ta liền tiến vào sáu người đầu rồi!” Dáng vẻ gã vô cùng ảo não.
“Đáp án ‘Phạn’ này, ta vừa xem qua câu đố liền giải được ngay.” Có người cất tiếng.
Những lời nói như thế của những người không giành được thứ hạng đều bị mọi người xem như gió thoảng bên tai, nhiều nhất cũng chỉ coi như một âm thanh vang lên mà thôi. Không có ánh sáng tự nhiên sẽ không được nhìn đến, đó là bản chất con người, gã cũng không tiện nói thêm gì, dù sao thì gã không thể nộp bài thi trong thời gian một nén nhang.
“Vốn chỉ là một trò chơi giải đố do Ngư đại sư đưa ra mà thôi, giải đoán mấy câu đố chữ này không phải là học vấn chính thức, không thể đánh đồng với cuộc thi thực sự, mọi người không cần quá mức đặt nặng. Nếu bàn về bản lĩnh thật sự, vẫn phải nhìn vào kết quả lần thi Kinh này, núi non trùng điệp, vạn suối đua tranh, đó mới là nơi cho bọn ta thể hiện tài hoa chân chính.”
Có người dùng loại lời nói này an ủi mọi người, hoặc là đang tự an ủi mình, cũng có ý hạ thấp đi lần giải đố chữ này, nhưng không dám nói Châu Mục đại nhân, chỉ dám nói là đề nghị của Ngư đại sư.
Người tiếp lời này rất ít, bởi vì khởi xướng lần tỷ thí này vẫn là dính dáng tới Châu Mục đại nhân.
Giải Nguyên lang Chiêm Mộc Xuân không thốt tiếng nào, lặng lẽ xoay người rời đi, trong lòng phiền muộn không người nào để kể.
Sau khi giành vòng Nguyệt quế thi Hương, gã một mực được nâng lên mây xanh, trải qua lần này đã cảm nhận được cảm giác bị người đoạt lấy danh tiếng…
Không quan tâm những người khác tại bên trong học đường nghị luận thế nào, Dữu Khánh và Hứa Phí trước tiên chạy khỏi nơi này đã, ít nhất, Dữu Khánh là không quan tâm tới những thư sinh đó đánh giá thế nào, căn bản không phải người một đường, không tính đi cùng nhau, hắn chỉ quan tâm tới thứ mà Hứa Phí khiêng trên vai.
Dữu Khánh rất muốn giành lấy chúng, tự vác trên vai mình, nhưng cân nhắc đến vấn đề hiện thực, hắn không thể không kiềm chế, trong lòng khó chịu như bị mèo cào vậy.
Hai người song song đi mau, có cảm giác như dưới chân có gió.
Hứa Phí có tâm lý muốn thoát khỏi hiện trường gây án nhanh một chút, còn Dữu Khánh thì muốn nhanh chóng về phòng để ôm chầm lấy thu hoạch của mình, giá trị hơn một vạn lượng bạc a!
Dữu Khánh đời này còn chưa từng gặp được nhiều tiền như vậy, bất chợt phất nhanh, có thể tưởng tượng được tâm trạng thế nào.
Sau khi đã rời xa học đường, hai người theo bản năng nhìn quanh một vòng, không thấy người nào đuổi theo, xung quanh cũng không có ai, cả hai đồng thời quay đầu lại, giống như tâm hữu linh tê mắt đối mắt, gần như cùng lúc cất tiếng cười hắc hắc.
Ngay lập tức lại đồng loạt nín cười, vẫn là có tật giật mình.
Nhưng nhìn chung là đã dám nói chuyện rồi, Dữu Khánh nói: “Hứa huynh, để ngươi khiêng đồ giúp, ta thật xấu hổ. Không phải là ta muốn khiến ngươi mệt nhọc, mà ngay tại trước mắt công chúng dễ khiến người ta hoài nghi.” Hắn muốn đặc biệt nhắc nhở đối phương, đồ ngươi đang khiêng chính là của ta.
Hứa Phí: “Loại chuyện này cũng có thể nói đệ nhất liền đệ nhất, sự tự tin như vậy phải mạnh cỡ nào a? Sĩ Hành huynh, hiện tại ta đã phục ngươi rồi!” Trong giọng nói thể hiện rõ sự hưng phấn và kích động, hôm nay kiếm một khoản lớn, lần đầu tiên trong đời.
Dữu Khánh: “Giữa chúng ta không cần nói điều này, giúp đỡ cho nhau, theo như nhu cầu, ngươi lấy ‘Danh’, ta lấy ‘Lợi’.”
Hứa Phí biết rõ chỗ tốt mình nhận được không chỉ có như thế, đơn giản là phần thưởng lần này không phải của mình, kì thực gã vẫn là danh lợi cùng thu, đã có danh còn sợ không có lợi sao? Hiện tại gã nghĩ mà sợ là chuyện khác, “Sĩ Hành huynh, việc này nghìn vạn lần không thể tiết lộ ra ngoài nửa chữ nha. Lừa dối Châu Mục đại nhân không phải là trò đùa, sẽ chết người đó.”
Dữu Khánh vui vẻ, biết sợ là tốt, đây là kết quả hắn muốn, dù cho về sau nhìn thấy A Sĩ Hành thật sự, có lẽ vị này cũng không dám lộ ra cái gì, đỡ mất công hắn phải nhắc nhở và hù dọa. “Hứa huynh lo lắng nhiều, loại chuyện này ta nào dám lộ ra. Ta là đồng mưu của Hứa huynh. Nếu bởi vì vậy mà Hứa huynh gặp nạn, ta cũng khó thoát tội. Tiết lộ ra việc này chẳng khác gì tự mình cắt đứt tiền đồ của mình. Từ giờ trở đi, ta sẽ quên việc này.”
Đúng là lý lẽ này, Hứa Phí lập tức yên tâm không ít.
Hai người như cơn gió trở lại nơi ở, không để ý đến Trùng Nhi ra đón chào hỏi, cùng nhau chui vào trong phòng của Hứa Phí.
Đứng ở ngoài cửa, Trùng nhi kinh ngạc xoay người lại, trở vào trong phòng, nhìn thấy Hứa Phí ném một cái túi rầm xuống đất, kinh dị hỏi: “Công tử, ngài làm cái gì vậy?”
Hứa Phí không đáp, cũng không chờ Dữu Khánh mở miệng, trước hết đem bình Điểm Yêu lộ kia kín đáo đưa cho hắn.
Điểm Yêu lộ Huyền cấp giá trị vạn lượng cuối cùng đã tới tay, cuối cùng đã yên tâm, Dữu Khánh mặt mày rạng rỡ, vui vẻ giống như con chồn trộm được gà, hơi nhìn một chút rồi cất đồ vật vào trong người mình, vui mừng thở phù phù không ngừng.
Hứa Phí đá cái túi trên mặt đất một cái, “Thứ này không cần ta giữ giúp ngươi đi?”
Dữu Khánh ngừng cười, về vấn đề này, khi tại trường thi hắn đã có cân nhắc qua, lắc đầu nói: “Cứ đặt nó tại đây đi. Ta không có lí do hợp lý để lấy đi, dễ dàng khiến người ta suy nghĩ. Ta tin tưởng Hứa huynh, tạm thời cứ để chỗ ngươi là được rồi.”
Trùng nhi nhìn nhìn hai bên, kinh nghi bất định, nghe không hiểu hai người đang nói gì.
Hứa Phí gật đầu, nghĩ lại thấy cũng đúng, Linh Mễ giá trị mấy nghìn lượng không có khả năng tùy tiện tặng cho người, nếu đối phương lấy đi mà để người khác thấy được thì quả thực dễ bị rước lấy hoài nghi, gã liền cười nói: “Được, vậy thì đặt ở đây đi, khắp nơi đều có thủ vệ, chắc không ai dám ăn trộm. Nhưng mà, Sĩ Hành huynh, đây là thứ tốt, ngươi phải mời khách nha, phải nấu một nồi ăn thử?”
Hơn vạn lượng giấu tại trong ngực, sức lực mười phần, sau khi đã kiếm lớn, Dữu Khánh trở nên phóng khoáng, “Được, bao no!”
Không mời khách là nói không thông, mình kiếm được khoản tài này, đối phương vừa có công lao vừa có khổ lao, mời người ta ăn một bữa cũng nên.
Đối với người luyện võ mà nói, Linh Mễ là thứ tốt, Hứa Phí cũng không khỏi hưng phấn, “Vậy tối nay để Trùng nhi nấu ăn thử?”
“Được!” Dữu Khánh đáp, vỗ vỗ vai gã, “Một chút nữa Châu Mục đại nhân thiết yến, ta về trước thu dọn một chút. Ngươi xử lý một chút thứ này đi.” Hắn chỉ chỉ đống đồ cầm về đặt ở trên bàn, là đống giấy nháp đem về từ trường thi.
Hứa Phí trong lòng rùng mình, phát hiện thấy vị này làm loại chuyện này quả nhiên lưu loát, mình đã sơ sót, lúc này hiểu ý gật đầu.
Dữu Khánh cẩn thận mỗi bước đi, chính là vì Linh Mễ của mình.
Lên đến trên lầu, sau khi đã vào phòng mình, Dữu Khánh lập tức đóng cửa lại, móc bình Điểm Yêu lộ trong lòng ra, hai ba bước tung người nhào lên giường, ôm nó ở trong ngực lăn qua lăn lại, vô cùng sung sướng, thỉnh thoảng còn ôm bình nhỏ hôn lấy hôn để, hưng phấn đến nỗi mặt đỏ tới mang tai.
Quay đầu chuyển tay chính là một vạn lượng a, vừa ra núi liền phát một khoản tài lớn như vậy, đời này, đây là lần đầu tiên có được nhiều tiền như thế, thật sự quá hưng phấn, hứng phấn như trẻ nhỏ.
“Chuyến đi này không tệ a!”
Nghe tiếng đóng cửa, đang đem y phục đi phơi nắng, Trùng nhi quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Dữu Khánh xách theo cái bao và kiếm, nghênh ngang đi xuống lầu, rồi treo lên thẻ bài tên ‘A Sĩ Hành’ lên cửa căn phòng sát vách chủ tớ bọn họ, sau đó mở rộng cửa tiến vào, rõ ràng là muốn đổi phòng, xuống ở lại nơi này.
Trùng nhi vội chạy về phòng, mật báo cho công tử nhà mình biết.
Hứa Phí nghe tin, bước ra, đến phòng sát vách nhìn xem, hỏi lại hắn, thật đúng là dời đến phòng sát vách mình rồi.
Lí do của Dữu Khánh là để có thể quan tâm lẫn nhau.
Thực ra, nguyên nhân lớn nhất là vì Linh Mễ của mình đặt ở phòng sát vách, hắn cần thủ ở bên cạnh, nếu không cuộc sống hàng ngày khó an.
Lí do khác là, bây giờ hắn không cần phải lảng tránh Hứa Phí nữa, trốn cũng không có tác dụng, tiếp qua mấy năm, Hứa Phí vẫn có thể vừa gặp liền nhận ra được hắn, dĩ nhiên là ấn tượng đã khắc quá sâu rồi.
Và như thề này cũng có thể kiếm chút thuận lợi, về sau, một số công việc lặt vặt, ví dụ như giặt rửa y phục gì gì đó, hắn dự định đều ném hết cho thư đồng của Hứa Phí đi làm.
Giờ cơm cũng đến rồi, Châu Mục đại nhân thiết yến, hai người phải sớm chạy đến.
Khi ra cửa, Dữu Khánh không quên dặn dò, “Trùng nhi, ngươi ở trong phòng không nên đi ra ngoài, ta sẽ đem cơm về cho ngươi.”
Hắn rất sợ Linh Mễ của mình bị mất.
“Trùng nhi, trông nhà cho kỹ.” Hứa Phí cũng căn dặn một câu.
Trùng nhi chỉ có thể gật đầu đồng ý, nhìn theo hai vị công tử đi dự tiệc, trong lòng y nguyên kinh nghi.
Hứa Phí đã nói cho hắn biết, đồ vật trong túi đó là Linh Mễ, dù sao đến tối còn phải nói hắn nấu ăn.
Linh Mễ là thứ rất đắt tiền, huống hồ còn một lần lấy được nhiều như vậy, Trùng nhi tự nhiên sẽ hỏi từ đâu mà có, Hứa Phí nói hắn không nên hỏi nhiều, cũng không thể kể tình hình thực tế.
Đến Trầm Hương trai không bao lâu, Dữu Khánh liền tự giác rời khỏi Hứa Phí, một mình co tại một góc không thu hút.
Không còn cách nào, sau một trận trò chơi văn tự, nơi đây có ai mà không nhận biết Hoành Khâu Hứa Phí? Rất nhiều người chủ động muốn làm quen với Hứa Phí, đứng ở bên cạnh Hứa Phí quả thực quá mức dễ gây chú ý.
Khi tiệc chiêu đãi bắt đầu, Hứa Phí lại lần nữa nổi bật lên giữa mọi người, có quan viên tiến tới bắt chuyện, đã sắp xếp chỗ ngồi cho Hứa Phí ở phía trên, sắp xếp tại vị trí gần Châu Mục đại nhân, đối diện với Hứa Phí chính là Giải Nguyên lang Chiêm Mộc Xuân.
Mấy tài tử phong lưu, một trận thịnh yến cười nói, một trận hành động a dua hư tình giả ý.
Sau yến, đám người Lư Cát Ngỗi trực tiếp rời khỏi học viện, Liệt châu có rất nhiều quân chính yếu vụ phải xử lý, Châu Mục đại nhân có thể tốn non nửa ngày tại nơi đây đã là khai ân rồi.
Quay đầu trở về, dời đến ở lại phòng sát vách Hứa Phí, Dữu Khánh có chút bối rối, cũng có chút hối hận về việc này.
Lúc trước luôn luôn lạnh lùng vắng vẻ, ‘nhà’ Hứa Phí đột nhiên trở nên náo nhiệt, động tĩnh tiếp đãi tân khách bạn bè, chuyện trò vui vẻ rôm rả, thậm chí còn có người đánh đàn trợ hứng, đủ các loại âm thanh vang lên bên phòng sát vách, náo nhiệt đến mức Dữu Khánh trốn ở trong phòng cũng không được bình an.
Đang lúc buồn chán ôm đầu nằm ở trên giường, gác chân nhìn bóng cây loang lổ đung đưa trên giấy cửa sổ, ngoài cửa chợt vang lên giọng nói có chút quen tai, Dữu Khánh chậm rãi ngồi dậy.
“Di, A Sĩ Hành?”
“Thì ra dời đến ở lại phòng sát vách Hứa huynh rồi.”
“Nói vậy, là đã rất quen thuộc với Hứa huynh rồi.”
Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa thình thịch vang lên, có người gọi: “Sĩ Hành huynh.”
Dữu Khánh đại khái đã đoán được là ai, bất đắc dĩ đi ra mở cửa, tại cửa vào đứng bốn người, không đoán sai, chính là bốn vị lúc trước ép hắn nhường phòng cho Giải Nguyên lang, Tô Ứng Thao, Phòng Văn Hiển, Trương Mãn Cừ và Phan Văn Thanh.
Lúc này, Dữu Khánh cảm thấy buồn bực, thầm nghĩ, bốn tên cháu chắt này làm sao có vẻ quan hệ mật thiết như thế, đi đâu cũng có nhau, sẽ không phải là muốn gia gia ta nhường phòng nữa đi?
Sau khi song phương chào nhau xong, Dữu Khánh chặn tại cửa vào hỏi: “Có việc?”
Tô Ứng Thao cười ha hả nói: “Sĩ Hành huynh, không có việc gì thì không thể tới thăm ngươi sao?” Nói xong rồi không mời tự vào, nghiêng người bước vào trong phòng.
Cảm giác đó giống như là, có thể tới chủ động thăm, đã là rất cho ngươi mặt mũi.