Chương 3: Kinh hồn
A Sĩ Hành luôn luôn hiếu kỳ vì sao tại trong Linh Lung quan, xét về tuổi tác và bối phận hắn đều ở vị trí thấp nhất, nhưng lại được tiếp nhận chức vị Quan chủ.
Ngoại nhân không rõ, nhưng trong lòng bản thân Dữu Khánh rất rõ ràng, truyền thừa của Linh Lung quan giấu giếm bí ẩn, chỉ truyền cho đệ tử nội môn, cũng chính là đệ tử chân truyền trong miệng mọi người.
Sau khi Quan chủ sư phụ đi về cõi tiên, Linh Lung quan chỉ còn hai người nội môn đệ tử, một là Dữu Khánh hắn, một người khác thì là tiểu sư thúc luôn du lịch bên ngoài không về kia.
Điểm khác biệt để phân chia nội - ngoại trong Linh Lung quan là ở chỗ có tu luyện một bộ công pháp tên là 《 Quan Thế Âm 》hay không.
Công pháp chia ra làm hai loại phương thức tu luyện “Quan” và “Âm”. Hắn tu luyện là “Quan” tự quyết, tu luyện chính là nhãn lực.
Người đi qua, dưới chân sẽ kéo theo bụi.
Tay khua qua, có thể mang theo gió.
Gió thổi qua, có thể quyết định hình thái và phương hướng sương khói phiêu tán.
Thả một chén nước tại đất, trong tình huống không có gió, nếu mặt nước trong chén ngẫu nhiên có sóng dao động, nguyên nhân sinh ra có thể là do trọng vật gì đó tại gần đây rơi xuống, hoặc có người nào đi qua phụ cận gây ra chấn động mà tạo ra.
Quan Tự quyết chính là thông qua quan sát các điểm thay đổi rất nhỏ để giải đọc và suy đoán quan hệ nhân quả của một động tĩnh nào đó.
Âm Tự quyết thì tu luyện thính lực. Thí dụ như nằm sấp trên mặt đất nghe âm thanh truyền dẫn theo mặt đất liền có thể xác định một vị trí không nhìn thấy nào đó có mấy người đang đi qua.
Vị tiểu sư thúc đang du lịch bên ngoài kia chính là tu luyện Âm Tự quyết.
Nói cách khác, hắn chỉ cần quan sát những biến hóa vi diệu của làn khói đang phiêu đãng liền có thể suy đoán ra một số động tĩnh trong phạm vi đại khái.
Ví dụ như hiện tại, họng tiếp nước trên bếp có biến đổi rất nhỏ trong làn hơi nước phiêu đãng làm hắn nhận ra dị thường, có cái gì đó chưa rõ lẻn vào trong trạch viện này.
Cũng chính là bởi vì có phần năng lực này cho nên vốn là người bảo vệ A Sĩ Hành, hắn vẫn dám tách khỏi đối tượng được bảo vệ, ngồi trong phòng bếp nấu ăn.
Không có chậm trễ, Dữu Khánh bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh rời khỏi nhà bếp, đi thẳng đến thư phòng sáng lung linh một ngọn cô đăng, đứng tại cửa vào gõ cồm cộp một chút.
Đang lật sách đọc nhỏ dưới đèn, A Sĩ Hành ngẩng đầu, nét tươi cười mới hiện lên liền lập tức biến mất, từ trong thần sắc hờ hững khiến người có cảm giác tránh xa của Dữu Khánh, y đọc thấy được có dị thường.
Hai người là bạn nối khố, tại trong vùng Cửu Pha thôn kia, tuổi xấp xỉ và từ nhỏ đã có thể chơi đùa bình đẳng với nhau thì chỉ có hai người bọn họ, cho nên hai người đều vô cùng hiểu rõ một số phản ứng đặc thù của người kia thể hiện ý gì.
Dữu Khánh trực tiếp đi tới trước bàn học, bình tĩnh nói: “Đồ ăn đã nấu xong, có thể ăn rồi, đi, đi nếm thử đi.” Ánh mắt tận lực hếch hếch về phía thanh kiếm đặt ở trên bàn, kiếm là lúc trước hắn tiện tay đặt ở đó.
A Sĩ Hành thản nhiên cười, bỏ sách xuống, đứng dậy rời bàn, ra vẻ tiện tay nắm lấy cây kiếm, cùng Dữu Khánh sóng vai đi ra thư phòng.
Hai người đi đến phòng bếp, đứng tại bên cạnh nồi mở vung ra, Linh mễ đã hóa thành từng hạt căng tròn màu tím óng ánh trong sáng, như từng hạt pha lê tím, trông rất đẹp mắt, mùi hương vẫn là như có như không.
Nương theo âm thanh va chạm từ nồi và bếp, Dữu Khánh thấp giọng báo cho người bên cạnh biết, “Sợ cái gì tới cái đó. Thứ mà Bồ điển lại nói thật sự tới rồi.”
A Sĩ Hành hơi kinh, cũng nói nhỏ, “Không thể! Lặng lẽ vào thành dừng chân nơi này, không đến mức có người nhìn chằm chằm chúng ta không bỏ, có thể bị chuẩn xác tìm tới cửa, chẳng lẽ có người bán đứng?”
“Không có người bán đứng, lão tử có chút bối rối.” Dữu Khánh hơi nhếch cằm, mũi mấp máy, ra dấu về phía đồ vật trong nồi, đồng thời cầm lấy vá sạn sới Linh mễ đã nấu xong cho vào trong một cái bát.
A Sĩ Hành lập tức liền hiểu rồi, hẳn là dị vật tới đây tương đối nhạy cảm với hương vị tỏa ra thừ thứ ở trong nồi. Tên Dữu Khánh này lơ là sơ ý rồi, phỏng chừng là không nghĩ đến thật sự có yêu vật luồn lách lẻn vào trong thành, mùi vị nấu Linh mễ lại dẫn yêu vật tới đây.
Lúc đầu y có chút lo lắng, nhưng nhìn thấy đến lúc này Dữu Khánh vẫn còn quan tâm đến thứ trong nồi, không quá coi trọng vật đang tới, tức thì trở nên yên tâm.
Tuy nhiên vẫn là có chút khẩn trương, dù sao chưa thấy qua thứ gọi là yêu quái, bốn phía im ắng, cũng không biết Dữu Khánh làm thế nào biết có yêu quái đã tới, đang định quay nhìn xung quanh thử xem, nào ngờ Dữu Khánh thuận tay đưa vá sạn đến bên miệng y, dọc mép sạn có dính gạo cạo ra từ đáy nồi.
“Không nên ngẩng đầu.” Dữu Khánh nhỏ giọng cảnh cáo một câu, rồi thoải mái cất tiếng nói: “Nào, nếm thử xem mùi vị thế nào.”
A Sĩ Hành trong lòng kinh nghi, trong vô ý thức bởi vì lời nói của đối phương mà cảm giác được trên đỉnh đầu có thứ gì đó, tại thời điểm này đúng là Dữu Khánh nói cái gì làm cái đó, thành thành thật thật há mồm ngoạm hết những hạt Linh mễ dính trên vá sạn kia.
Trên đỉnh đầu y đích xác có đồ vật, xác thực mà nói là trên đỉnh đầu hai người có đồ vật.
Một con rắn không biết từ lúc nào đã bò vào phòng bếp, treo trên xà nhà, trong lúc chậm rãi thả mình xuống, nửa thân trên từ từ biến hình.
Phần nửa thân trên nhúc nhích uốn éo lồi ra hình dáng nửa người trên của một nữ nhân, đầu rắn hóa thành khuôn mặt nữ nhân, vảy rắn căng ra chưa biến mất, đồng tử dựng thẳng giữa tròng mắt, đống tóc xõa ra vặn vẹo như những con rắn nhỏ, trong miệng dần dần lộ răng nanh, lưỡi rắn đỏ lòm thò thụt thụt thò. Giữa đám vảy đen trên thân thể rải rác có những vảy vàng sậm phân bố bất quy tắc, hai bên thân thể dơ bẩn giống nửa thân người kia im ắng nhô ra hai cái cánh tay, móng tay nhọn vừa dần dần hình thành vừa lặng lẽ chộp về phía sau cổ A Sĩ Hành và Dữu Khánh.
Ngay khi hai trảo lập tức sẽ chạm đến sau đầu hai người, ngay cả A Sĩ Hành cũng đã mơ hồ ngửi thấy được một mùi vị tanh hôi thì Dữu Khánh đột nhiên lật cái khay trên bếp che đậy bát chứa Linh mễ lại, vá sạn trong tay đột nhiên vùn vụt hất ngược lên.
Phanh! Cán vá sạn đứt gãy, cái sạn mạnh mẽ đâm chìm vào trong óc xà yêu.
Thuận tay ném cán sạn đi, cùng lúc vung cánh tay kéo theo A Sĩ Hành ở bên người di hình đổi vị, dời khỏi vị trí cũ, tránh thoát chất lỏng từ phía trên nhỏ giọt xuống.
A Sĩ Hành còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, trong lúc thân thể còn đang chuyển động, bàn tay Dữu Khánh đã đặt tại vỏ kiếm trên tay A Sĩ Hành, búng ngón tay, đồng thời thuận tay chụp lấy cây kiếm vừa nhô lên rồi chém ngang vào không trung.
Phốc, máu tươi phun ra, một cái đầu dơ bẩn từ phía trên rơi xuống, vừa đúng rơi vào trong nồi nóng hầm hập, lăn loạn.
Nhìn thấy một cái đầu rơi xuống, A Sĩ Hành giật nảy mình, lại thấy được thân thể nửa hình người lơ lửng giãy giụa giữa không trung, giống như túi khí đang xì hơi rất nhanh, trong phút chốc liền teo tóp biến trở về thân thể vốn có của rắn, chỉ là không còn đầu, máu tươi tí tách.
Mà Dữu Khánh cùng kiếm trong tay thì đã rời khỏi A Sĩ Hành, hàn quang xoay tròn trên tay, một kiếm chém về phía vách tường bên cạnh bếp lò.
Rầm! Tường vỡ ra, đổ xuống một khối, khóe miệng A Sĩ Hành căng ra, nương theo ánh sáng trong phòng bếp nhìn thấy được vật phía sau bức tường vỡ, một con xà yêu nửa hình người đang đứng ngẩng đầu, có hình dạng một nam tử đầu trọc bẩn thỉu, tư thế hai trảo xòe ra như đang muốn phá tường tập kích, một đường vết máu nghiêng chéo từ vai xuống tới góc sườn bên kia người, nửa thân thể chậm rãi lệch khỏi vị trí.
Kiếm quang ở trong tay lật chuyển chưa dừng, Dữu Khánh phất tay một tiếng, “Đi!”
Một vệt hàn quang thoát tay bay lên trên, rầm rầm xuyên thủng nóc nhà, mấy tấm ngói ngói rơi xuống.
Sau một hồi yên tĩnh, A Sĩ Hành nhìn thấy từ nóc nhà lại có máu tươi tí tách nhỏ giọt xuống.
Rồi chợt vang lên hai tiếng rầm rầm liên tiếp, đầu tiên là xà yêu mặt sau bức tường vỡ biến thành hai đoạn đổ xuống đất, ngay sau đó nóc nhà bị đập thủng ra một cái lỗ, một con đại xà từ nóc nhà rơi xuống, nện lên mặt đất, chậm rãi giãy giụa, đầu rắn bị một cây kiếm xuyên qua.
Một tay bưng chén lớn, Dữu Khánh đi đến rút kiếm, rung văng máu tươi trên kiếm, tiện tay ném đi.
Keng! A Sĩ Hành cảm giác trên tay chấn động, cúi đầu nhìn, phát hiện kiếm đã trở vào bao, lại nhìn về phía Dữu Khánh đang cười hì hì nhìn mình, lại nhìn ba con đại xà kia, một con ngã lăn ngoài phòng, một con nửa treo trên xà nhà, một con nằm lăn trên mặt đất.
Bụi mù bốc lên, cổ họng A Sĩ Hành từng đợt rung động, lòng còn sợ hãi, mùi vị tanh hôi sặc mũi kia khiến y khó chịu muốn nôn.
“Hết rồi. Tạm thời hẳn chỉ có ba con này. Ta cũng không phải cố ý hù dọa ngươi, ta là muốn tốc chiến tốc thắng, tận lực tránh gây ra động tĩnh chiến đấu quá nhiều quá lớn, đề phòng quấy nhiễu dẫn tới những kẻ chú ý không nên có. Kỳ thực cũng không cần sợ, ba con xà yêu còn chưa thể hóa hình hoàn chỉnh mà thôi, thực lực hữu hạn, không có gì uy hiếp. Đi thôi, còn sững sờ ở đó làm gì?” Dữu Khánh một tay ra hiệu một tay nâng chén lớn chứa Linh mễ, ra vẻ đang nói, ngươi không phải muốn nếm thử sao? Có thể đi thưởng thức rồi.
A Sĩ Hành trái lại muốn chạy, nhưng bởi vì vừa trải qua cảnh tượng vừa rồi, xác thực đã bị hù dọa, hai chân có phần nhũn ra, cất bước không nổi, nhưng lại không muốn để cho Dữu Khánh tới dìu đi, y không muốn bị Dữu Khánh cười nhạo, còn muốn chút thể diện, liền nói: “Còn là lần đầu nhìn thấy xà yêu, khó có được cơ hội mở rộng tầm mắt.” Ý là muốn lưu lại nhìn xem.
“Vậy ngươi chậm rãi xem. Ta ra bên ngoài nhìn xem có kinh động người nào hay không, ăn xong còn phải tìm Bồ điển lại tới giải quyết tốt hậu quả.” Dữu Khánh ném lại mấy câu liền bưng bát rời đi.
Đi đến bên ngoài viện, thẳng đến cổng vào, đang định mở rộng cổng nhìn xem động tĩnh bên ngoài thì từ phòng bếp ở phía sau chợt vang lên tiếng ‘rầm’, tiếp đó là ầm ầm sụp đổ nửa gian phòng.
Vụt quay đầu lại, Dữu Khánh trợn mắt há mồm, nhìn thấy A Sĩ Hành vẫn còn chưa đi ra, thiếu một chút bị hù dọa hồn phi phách tán, lắc mình một cái lao đi.
Nhảy vào phòng bếp sụp đổ, trong đám bụi mù tràn ngập, Dữu Khánh vung tay áo, lại từ trong lò bếp rút ra một cây củi đang cháy để rọi sáng, đèn đuốc trong phòng đã bị dập tắt.
Rất nhanh, Dữu Khánh đứng sững tại chỗ, cái bát lớn vẫn luôn được một tay giữ vững không thả kia chợt lạch cạch rơi xuống đất vỡ tan, Linh mễ đã nấu chín tung tóe khắp nơi, tiếp đó hắn như bị điên hùng hục di dời đống sụp đổ, phía dưới có tiếng A Sĩ Hành đau đớn thở dồn dập.
Dọn xong đống đồ ngổn ngang, Dữu Khánh nửa chồm hổm tại bên cạnh A Sĩ Hành ngã nằm trên đất, run giọng nói: “Con mọt sách, ngươi cố nhịn một chút.”
Sắc mặt đau đớn, A Sĩ Hành cười thảm gật gật đầu, trên người phủ đầy một tầng bụi bặm, xà nhà sụp đổ xuống vừa đúng đè lên một cánh tay của y, có máu tươi chảy ra.
Theo A Sĩ Hành kêu rên một tiếng, xà nhà đè ép trên tay được dời đi. Trong mắt Dữu Khánh tràn đầy vẻ đau khổ, nhìn chằm chằm cánh tay bị đè ép kia, vị trí bị đập trúng chính là khuỷu cánh tay, đã bị đè móp rồi.
Nỗ lực hết sức để ổn định lại tinh thần, hắn nhanh chóng xuất thủ liên tục điểm các huyệt trên người A Sĩ Hành, đề phòng A Sĩ Hành mất máu quá nhiều, cũng tận lực giảm bớt cơn đau cho A Sĩ Hành. Lấy ra từ trên người một viên thuốc nhét vào trong miệng A Sĩ Hành. Sau khi giúp y nuốt xuống, lại từ trong đống gạch ngói sụp đổ tìm kiếm vật liệu, lấy ra hai tấm vật liệu kẹp lại đoạn tay gãy, cố định rồi buộc chắc chắn, lúc này mới cẩn thận ôm A Sĩ Hành lên, rời khỏi nơi tràn đầy máu này.
Dữu Khánh đã không có lòng dạ nào tiếp tục quan sát có kinh động tới cư dân xung quanh hay không, nơi đây không thể tiếp tục nán lại rồi, hắn vội vã đưa A Sĩ Hành đến nơi thích hợp để chữa trị, đi thẳng đến cổng trạch viện.
Gần như hữu khí vô lực, một tay A Sĩ Hành vẫn cứ cầm lấy kiếm của Dữu Khánh ở trước ngực, nhìn thấy Dữu Khánh muốn bỏ nơi này rời đi, chuôi kiếm đụng đụng vào lồng ngực Dữu Khánh, gian nan nói: “Cái gùi, có vật phẩm trọng yếu, không thể vứt bỏ.”
Dữu Khánh dừng lại, nhanh chóng trở lại, tiến vào thư phòng lấy cái gùi của A Sĩ Hành đeo tại trên lưng, kiếm cũng cắm vào trong cái gùi, phía sau cõng gùi, phía trước ôm người, chạy đến trước tường viện tung người trực tiếp nhảy ra ngoài…