Chương 35: Thư hùng kiêm cố
Hứa Phí cũng nhìn sửng sốt, dù sao gã có tập võ, coi như có chút nhãn lực, chí ít biết rõ một ít về việc phân chia thực lực tu vi, vừa nhìn thấy Dữu Khánh có thể tại mặt nước mượn lực tung người lên liền biết, tu vi vị Sĩ Hành huynh này tối thiểu đã đến Thượng Võ cảnh giới, ít nhất tu vi Sơ Võ là không đạt được loại cảnh giới giá ngự nội lực này.
Gã cũng thích vung đao múa gậy, là người thượng võ, nhìn thấy Dữu Khánh có thể Thủy thượng phi thì có thể nói vô cùng ước ao.
Đương nhiên, gã cũng biết như vậy còn chưa phải là chân chính Thủy thượng phi, Thủy thượng phi thực sự sẽ không mất công như thế, cũng sẽ không có bọt nước văng khắp nơi như vậy.
Có một loại cảnh giới Thủy thượng phi gọi là Lăng Ba Vi Bộ, mà Lăng Ba Vi Bộ, thân nhẹ như yến, đạp tuyết vô ngân chính là tiêu chí bước vào cánh cửa Huyền cấp.
Gã biết rõ, loại người luyện ngoại gia công phu như mình là rất khó đạt được Huyền cấp cảnh giới. Đương nhiên, không phải không có ngoại gia công phu tiến vào Huyền cấp cảnh giới, chỉ là vô cùng ít ỏi, hơn nữa tiêu chuẩn xác định tiến vào Huyền cấp cảnh giới cũng không giống nhau, nói ngoại công cao thủ chơi đùa cái gì mà Thủy Thượng phi không phải là làm khó người sao.
Đến được trên sườn núi, Dữu Khánh nhìn nhìn khắp nơi, bỗng nhiên chạy vụt đi.
Hứa Phí lập tức khẩn trương, nhưng không dám cao giọng gọi, hoảng hốt thốt lên, “Xong rồi, Sĩ Hành huynh là định bỏ bọn ta mà đi sao?”
Việc lên bờ có lẽ không cần quá mức lo lắng, hai bên con sông này không có khả năng một mực là vách núi đá, luôn sẽ có chỗ nào đó nước cạn. Then chốt là một mực trôi nhanh tại trong sông ngầm nửa ngày, bây giờ quỷ mới biết rõ mình đang ở vị trí nào trong Cổ Trủng hoang địa, tám chín phần mười đã tự tiện xông đến Yêu giới rồi, một khi Dữu Khánh bỏ chạy đi, hắn là không có chút nào nắm chắc còn sống ly khai.
Trùng nhi lại khẳng định: “Công tử yên tâm, sẽ không, Sĩ Hành công tử là người tốt, sẽ không ném chúng ta lại mà không quản tới.”
Nghe giọng điệu của hắn, Hứa Phí có phần sửng sốt, không biết vì sao thư đồng của mình chắc chắn như thế về nhân phẩm của vị Sĩ Hành huynh này. Thời điểm này gã cũng không muốn nói sau lưng người ta cái gì, chỉ có thể cảm thán tiểu tử Trùng nhi này vô tri, vị kia là vì tiền ngay cả mạng còn không cần, chân chính xem tài như mạng, loại người này cái gì mà ném không được?
Ánh mắt Trùng nhi nhìn chằm chằm Dữu Khánh, khóe miệng đã hiện ra nét mỉm cười, chỉ thấy Dữu Khánh đã dừng tại trên vách đá, ở bên cạnh hài cốt cự nhân, rõ ràng là đang nghĩ cách cứu bọn họ.
Hứa Phí không nói gì, cũng đã nhìn thấy, cũng nhận ra được, còn hình như thật sự bị Trùng nhi nói trúng rồi.
Dữu Khánh dùng chân đạp đạp vào hài cốt, lên bờ trước chính là vì thử xem cái hài cốt này có bền chắc hay không, dù sao không biết đã hứng gió phơi nắng bao nhiêu năm rồi, kết quả phát hiện còn rất rắn chắc, giống như đã hóa đá vậy.
Chạy đến trên thân hài cốt, nhảy lui nhảy tới một hồi, xác nhận bền chắc, lại lập tức nhảy lên bờ, chạy ngược lại, tới gần cây đại thụ đang xuôi dòng đến, chạy lấy đà rồi nhảy ra, người từ chỗ cao nghiêng nghiêng lướt về phía chỗ thấp, bỗng lăng không xoay người, nhẹ nhàng đáp xuống trên cây.
Xoay người lại, hỏi Hứa Phí: “Theo khoảng cách tới phía dưới cự nhân, ngươi có thể nhảy lên tới không?”
Hứa Phí nhìn nhìn ước lượng khoảng cách, khó xử nói: “Có phần hơi cao, nếu như tại đất bằng thì ta có thể, nhưng thân cây nổi trên mặt nước, chân khó mượn lực, ta có khả năng không nhảy đến được cao như vậy.”
Dữu Khánh: “Đã biết. Ta sẽ trợ giúp ngươi một tay, đợi chút nữa ta đem ngươi ném lên, ngươi phải nhớ kỹ chụp lấy phía trên.”
“Được, việc này không thành vấn đề.” Hứa Phí miệng đầy đảm bảo. Dù sao mình cũng là người luyện võ, điểm nắm chặt này vẫn phải có.
Nói xong không bao lâu, đại thụ đã phập phềnh trôi đến phía dưới bóng đổ của cự nhân hài cốt.
Trên thân cây, Dữu Khánh bước ra hai bước, một tay kéo Trùng nhi đứng lên, đưa tay ôm lấy eo hắn ta kẹp lại, người thuận thế đi qua kéo cánh tay Hứa Phí, phát lực một cái, mạnh mẽ đem lưng hùm vai gấu Hứa Phí vứt lên không trung.
Thân cây chìm xuống một đầu rồi lại trồi lên, đã chếch khỏi vị trí bộ xương cự nhân, mang theo người, Dữu Khánh theo thân cây chạy ngược lại hướng dòng nước, chạy đến vị trí thích hợp, bỗng nhiên nhún chân nhảy lên một trượng cao, khua cánh tay móc vào xương sườn của cự nhân phía trên, thuận thế nhẹ nhàng lật người, lại mang theo Trùng nhi tại trên hài cốt bay nhảy, nhảy lên rơi xuống đã lên được bờ.
Được bỏ xuống đất, Trùng nhi hàm răng cắn môi, lặng lẽ liếc Dữu Khánh một cái.
Dữu Khánh đã xoay người đi đến một bên rồi, ngồi xổm xuống đất, trước tiên cởi chiếc túi vác trên người xuống, đổ Linh Mễ ra kiểm tra, lo lắng bị ngâm nước hỏng rồi, kết quả phát hiện đồ vật quý trọng này được đóng gói rất tốt, túi nhỏ được chống thấm phòng ẩm không tệ, chưa bị vào nước.
Đương nhiên, cũng là hắn bảo hộ tốt, chiếc túi chứa Linh Mễ kỳ thực cũng chỉ có hai lần vào nước là lúc ngâm mình trong nước, thời gian còn lại đều được cõng tốt tại trên lưng hắn, không bị ngâm lâu trong nước, nếu không thì lại là chuyện khác.
Linh Mễ không có việc gì, tiếp đó lại lấy ra mấy trăm lượng ngân phiếu trên người, ngân phiếu vốn là giấy dầu, là chất liệu chống thấm phòng ẩm, ngân phiếu không bị gì.
Sờ soạng khắp cả người, xác thực tìm không được mấy lượng bạc vụn rồi, hẳn là bị mất khi rơi xuống thác nước.
Nửa bức thư họa kia cũng không có vấn đề gì, ống kim loại lưu giữ hẳn phải được suy nghĩ kĩ càng, phong rất kín.
Hắn đem đồ vật mang theo trên người đều kiểm tra qua một lần, lúc này Hứa Phí mới chậm rãi leo lên bờ.
Hứa Phí không có gan lớn như Dữu Khánh vậy, không dám chạy nhảy trên hài cốt, giống như xiếc đi dây, gã cẩn thận mà đi, sau khi nhảy lên bờ mới như trút được gánh nặng, đặt mông ngồi xuống mặt đất, rên rỉ nói: “Rất thích cảm giác chân đạp lên mặt đất này.”
Cây đại thụ chở ba người một đường dài kia đã bỏ đi được gánh nặng, nhanh chóng theo sóng trôi đi xa.
Đồng dạng cảm thấy thoải mái, Trùng nhi ngẩng đầu nhìn bầu trời hoàng hôn ửng tím trên nền xanh, cất tiếng tán thưởng từ đáy lòng, “Đẹp quá.”
Đứng dậy đi tới, Dữu Khánh liếc hắn ta một cái, chợt sửng sốt.
Ba người đều đã tóc tai bù xù, khi từ thác nước rớt xuống thì tóc đã bị tung ra rồi, trong bóng tối nhìn không thấy mà thôi.
Lúc này Trùng nhi xõa tóc, mặt cũng được nước rửa sạch sẽ rồi.
Khuôn mặt tươi tắn sạch sẽ, đôi mắt sáng ngời to tròn chăm chú nhìn hoàng hôn, nụ cười nhàn nhạt lại có sự tao nhã quyến rũ, xác thực khiến Dữu Khánh nhìn ngây người.
Trùng nhi rất nhanh nhận thấy được không đúng, quay lại nhìn, nhận thấy ánh mắt khác thường kia của hắn, lập tức tâm hoảng ý loạn nhanh chóng dời ánh mắt né tránh.
Dữu Khánh một tay vỗ lên đầu vai Trùng nhi lay động hắn, miệng thì sách sách nói, “Hứa huynh, ngươi có phát hiện thấy hay không, Trùng nhi kiểu này thật giống nữ nhân.”
Trùng nhi không biết nên nói cái gì cho phải, liên tục xua tay với hắn, thể hiện là không phải.
Ngồi dưới đất, Hứa Phí chỉ quay đầu lại nhìn một cái, liền nhịn không được cười ha hả vui vẻ, “Không cần Sĩ Hành huynh nhắc nhở, hắn tới nhà của ta cũng đã có ba năm rồi, ta đã phát hiện từ lâu rồi.”
“Ba năm?” Dữu Khánh bất ngờ, “Không phải từ nhỏ lớn lên ở nhà ngươi?” Theo lý thuyết, thư đồng đều là bắt đầu làm từ nhỏ, nếu không làm sao có thể gắn với một chữ ‘Đồng’ được chứ.
Hứa Phí: “Hắn mười ba tuổi mới đến nhà ta. Ta vốn có một thư đồng, về sau bởi tay chân không sạch sẽ, trộm tài vật nhà ta bỏ chạy rồi. Nuôi dưỡng một người khác từ nhỏ đã không còn kịp nữa, nếu quá nhỏ thì không có sức gánh nặng, không cõng nổi đồ vật thì làm thế nào bồi ta vào kinh thành đi thi? Về sau khi trong nhà tìm người thì Trùng nhi tìm tới cửa, tự nguyện bán mình làm nô. Nhớ kỹ lúc đó hắn đói không biết thành dạng gì, nhìn chính là một tên ăn mày, gầy trơ da bọc xương. Cha mẹ ta thấy hắn vậy mà lại biết chữ, là người từng được giáo dưỡng, rất thích hợp bồi ta, cho nên mới mua hắn.”
Nói đến đoạn chuyện cũ này, Trùng nhi buồn bã cúi đầu.
“Mẹ ta nói, hắn có khuôn mặt Thư hùng kiêm cố, nói loại tướng mạo này không quản là nam hay nữ đều dễ coi, nếu là nữ nhân thì nhất định là đại mỹ nhân. Mẹ ta kể, chờ hắn lớn lên, trưởng thành, khẳng định là một tiểu tử tuấn tú, chắc chắn khiến thật nhiều nữ nhân mê đổ.”
“A ha.” Dữu Khánh vui vẻ, đưa tay nhéo mặt Trùng nhi một cái, kéo kéo lắc lắc, “Nhìn làn da thịt trơn nhẵn mềm mại này đi, tương lai phải câu dẫn biết bao nhiêu cô nương, ta không phải đã cứu một tên hoa tâm tặc đi?”
Trong giọng nói giống như có phần ước ao.
Trùng nhi bị nhéo mặt dở khóc dở cười, thần tình ngẩn ngơ, ấp úng lắc đầu.
Hứa Phí bò đứng lên, rất nghiêm túc nói với Dữu Khánh: “Sĩ Hành huynh, Trùng nhi chân tình cũng không tệ lắm. Đương nhiên, cũng có tật xấu, chính là không thích sạch sẽ, hơi dơ chút, trên mặt thường dính bẩn, cái khác nữa chính là phơi nắng da hơi đen. Trong sự không thuận mắt lại có sự sống động, thư đồng trước của ta vốn thích lười biếng, nhưng Trùng nhi thì không, có hắn tại bên cạnh, công việc lặt vặt gì đều được làm rất tốt, ngươi cũng không cần phải lo lắng gì.”
Trùng nhi trố mắt nhìn về phía gã, tên này đang nói cái gì vậy?
Dữu Khánh cũng sửng sốt, rõ ràng đã nghe ra chủ đề câu chuyện không thích hợp, hoài nghi hỏi:
“Hứa huynh, trong đầu ngươi bị nước vào rồi, nói với ta những thứ này làm gì?”
Hứa Phí nghiêm túc nói: “Sĩ Hành huynh, nếu là không ghét bỏ, ta sẽ đưa Trùng nhi làm thư đồng của ngươi. Nơi đây không có giấy bút, yên tâm, đợi khi tìm được giấy bút, ta liền lập ra bằng chứng, chuyển tặng Trùng nhi cho ngươi, tuyệt không hối hận.”
Lời này vừa nói ra, Trùng nhi kinh nghi bất định, vả lại có phần bối rối, trong mắt hiện lên vẻ khó chịu.
Không quản có phải là thân phận nô bộc hay không, dù sao cũng là một người sống, bị người xem như đồ vật đưa tới đưa lui, bất cứ ai cũng sẽ khó chịu.
Dữu Khánh liếc mắt nhìn gã trên dưới một cái, nhàn nhạt đáp một câu, “Miễn đi, không đáng.”
Hứa Phí chắp tay thỉnh cầu: “Sĩ Hành huynh có ân cứu mạng hai chủ tớ ta, xin vui lòng tiếp nhận cho.”
Thư đồng? Mình đang rất tốt, nuôi cái thư đồng làm gì? Ăn uống sinh hoạt không phải dùng tiền sao? Đối với việc này Dữu Khánh không có hứng thú, hơn nữa, một số điều về lai lịch mình cũng không tiện để ngoại nhân biết rõ. Hắn cũng lười lý luận, cũng đã nhìn ra được tâm tư của Hứa Phí, thế nhưng mình không thể dành cho bất cứ đảm bảo gì, liền thuận miệng nói: “Hảo ý của Hứa huynh, ta tâm lĩnh rồi, ta đã quen độc thân một mình, bây giờ cho ta một thư đồng gì gì đó ta cũng không dùng được. Chờ kinh thí xong đi. Nếu ta có thể đề danh Bảng Vàng, cần có người trợ thủ hỗ trợ tiếp đãi khách nhân thì tiếp nhận hảo ý của ngươi cũng không trễ.”
Kỳ thực chính là từ chối khéo, không nói đến việc học vấn văn chương của mình không đủ, dù cho đủ, mình vào kinh thành cũng sẽ cố ý thi không đậu, thế nào có khả năng đề danh Bảng Vàng?
Thấy hắn cự tuyệt, Hứa Phí cũng không tiện cưỡng ép, đành phải khúm núm miễn cưỡng vui cười đồng ý ước hẹn sau khi ‘Đề danh Bảng Vàng’.
Trùng nhi không có bất cứ quyền lên tiếng nào, buồn bã cúi đầu không nói.
“Trời sắp tối rồi, trước tiên tìm một chỗ qua đêm đi.” Quan sát xung quanh xong, Dữu Khánh ném lại một câu rồi cất bước đi trước.
Hứa Phí chờ cho hắn đi xa một chút, mới dẫn theo Trùng nhi đồng hành, nhỏ giọng thầm thì với Trùng nhi: “Trùng nhi, đừng oán ta, chúng ta tám chín phần mười đã tiến vào Yêu giới, muốn bình an vô sự rời đi, phỏng chừng rất không có khả năng. Trong tình cảnh như thế, bản thân ta khó thể bảo toàn, càng không phải nói tới việc bảo đảm cho ngươi. Hắn là người dứt khoát, cũng có bản lĩnh hơn hẳn chúng ta, chỉ có hắn nguyện ý tận lực bảo hộ ngươi, ngươi mới có thể nhiều thêm chút hi vọng sống rời đi nơi này.”
Gã sợ trên đường trở về gặp phải nguy hiểm thì Dữu Khánh sẽ ném bọn họ không quản tới.
Gã là đã chứng kiến đức hạnh của Dữu Khánh, đó chính là một kẻ giết người không chớp mắt, cho dù giết chính là Yêu, nhưng có thể khẳng định thời khắc mấu chốt là người có thể thực hiện thủ đoạn độc ác.