Chương 36: Dò xét
Trùng nhi lã chã rơi lệ, đã hiểu ý của gã, nghẹn ngào nói: “Công tử, Sĩ Hành công tử là người tốt, sẽ không vứt bỏ chúng ta lại không quản tới.”
Hứa Phí không nói gì, nghĩ thầm, ngươi đối với hắn biết rõ bao nhiêu? Ngươi chẳng biết gì!
Nhưng lúc này cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Ở phía trước, Dữu Khánh vừa đi vừa cởi bỏ y phục quan binh trên người, hét to, “Hứa huynh, không thể tiếp tục mặc thứ này trên người nữa.” Nhưng vì sao không thể mặc thì không nói ra. Hắn từ y phục xé ra một dải vải, tùy tiện đem đầu tóc buộc lại thành cái đuôi ngựa.
Hứa Phí nghe theo, cũng cởi y phục buộc cái đuôi ngựa, chỉ là hai tay trống trơn, đao của hắn đã mất khi rơi vào trong thác nước.
Trùng nhi là ngoại lệ, tìm một đoạn cành cây thích hợp, rồi xử lý để dùng làm trâm gài tóc, đem tóc cuộn lên gọn gàng, hắn ta quen với việc trang điểm như nam nhân bình thường.
Tới chân một ngọn núi, Dữu Khánh bảo hai người chờ một chút, hắn leo lên đỉnh núi, leo lên cao đưa mắt quan sát khắp nơi.
Căn cứ theo hướng mặt trời lặn, hắn suy ra các hướng Đông Tây Nam Bắc, nhưng vẻn vẹn chỉ biết rõ loại phương hướng như vậy là vô ích, cứ nhằm theo một phương hướng để đi tới tất nhiên có thể đi ra Cổ Trủng hoang địa, nhưng không có khả năng tại trong Cổ Trủng hoang địa hoành hành không cố kỵ, quá nguy hiểm.
Hắn hi vọng có thể tìm được vị trí đám cháy bao trùm khói mù, nhằm giảm bớt đoạn đường mạo hiểm.
Hắn nhớ rõ khu vực bị tập kích đã bùng lên cháy rừng rất lớn, phỏng chừng nửa ngày thời gian là rất khó dập tắt, huống hồ trong tình huống đó, đề phòng là chuyện ưu tiên hàng đầu, trong một khoảng thời gian sẽ không ai dám phân chia lực lượng ra để đi cứu hỏa, cho nên, trên không khu vực đó nhất định sẽ có mảng lớn khói mù bao phủ, chỉ cần tìm được phía đó là có thể có phương hướng trở về.
Không quản xảy ra chuyện gì, chuyện của A Sĩ Hành làm trọng, hắn cần phải hoàn thành việc vào kinh thành đi thi.
Nhưng mà nhìn không thấy, liên tục tra xét chân trời bốn phía, không nhìn ra bất cứ địa phương nào có dấu hiệu bốc cháy lớn.
Tiêu rồi! Dữu Khánh biết phiền phức rồi, trôi nổi theo sông ngầm hơn nửa ngày, cũng không biết đã bị dòng nước xiết đưa đến nơi nào rồi, nhìn tình hình này hẳn đã cách xa khu vực kịch chiến, e rằng còn không chỉ xa một cách bình thường, dù cho có thể tìm được phương hướng đó, chờ khi bọn họ chạy tới nơi, chỉ sợ đội ngũ đi thi đã sớm rời xa, không có khả năng một mực dừng lại chờ ba người bọn hắn.
Khẳng định đã cách quan đạo không chỉ năm mươi dặm rồi, khẳng định đã tiến nhập địa bàn Yêu giới.
Không tuân Năm Mươi Dặm chi ước, tự tiện xông vào Yêu giới, đây mới là đại phiền toái thực sự, bây giờ cần phải tránh né không phải là đám Yêu nghiệt tập kích đội ngũ đi thi, mà là toàn bộ yêu quái trong Cổ Trủng hoang địa.
Hối hận rồi, Dữu Khánh đã hối hận không nên tham tài, bằng không làm sao có thể lưu lạc đến đây.
Việc đã đến nước này, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, hối hận sốt ruột cũng không có tác dụng, hắn hướng chân núi phất phất tay, ra hiệu cho Hứa Phí và Trùng nhi lên núi.
Vừa rồi, trên đường lên núi, hắn phát hiện có một cái sơn động, có thể cho bọn họ dung thân, trời đã sắp tối đen, trước tiên sống qua đêm nay chờ hừng đông rồi nói tiếp.
Đến khi ba người trải xong chút cỏ khô tại bên trong sơn động làm chỗ an thân, trời đã triệt để tối đen, bầu trời ngoài động đầy sao lấp lánh.
Dữu Khánh và Hứa Phí đã ước định xong thay phiên canh gác tại cửa động, Dữu Khánh chịu trách nhiệm trước nửa đêm, Hứa Phí nửa đêm còn lại, Trùng nhi canh gác cũng chỉ là bày biện, nên miễn rồi,
Hứa Phí nằm xuống không bao lâu, liền cất tiếng ngáy rung trời.
Trùng nhi cũng tại trong tạp âm rất nhanh thiếp đi, cũng cất tiếng ngáy khe khẽ.
Dữu Khánh ngồi ở ngoài động, tựa vào một tảng đá nhìn sao trời lốm đốm, suy nghĩ làm thế nào rời đi nơi này, tại trong tình cảnh không biết gì hiện nay, nếu có thể có được một bức bản đồ Cổ Trủng hoang địa thì tốt rồi.
Tại lúc tâm tư hắn đang suy nghĩ đủ điều, chợt thấy phía chân trời có một “Đốm sao” chớp lên, không khỏi sửng sốt, tập trung nhìn, phát hiện không phải là đốm sao, hẳn phải là đống lửa.
Hắn chậm rãi đứng lên ngưng mắt nhìn, cũng không biết kẻ đốt lửa là người hay là yêu, nhìn theo phương vị thì hẳn là tại một chỗ trong núi ở bên kia bờ sông.
Sau khi suy nghĩ, hắn quyết định đi đến đó dò xét. Hắn xoay người đi vào sơn động, vỗ vỗ Hứa Phí đang khò khò ngủ say.
Hứa Phí không có phản ứng, Dữu Khánh nhìn nhìn đống lửa, tại nơi như thế này mà vẫn có thể an tâm ngủ say đến mức độ như vậy, hắn lập tức đưa tay bịt kín miệng mũi Hứa Phí.
Chờ một chút, Hứa Phí tỉnh dậy, trừng lớn hai mắt giãy giụa.
Dữu Khánh thả mũi ra cho gã thở, chỉ che lại miệng, nhỏ giọng nói: “Bên kia bờ sông hình như có người, ta đi qua đó dò xét xem sao, ngươi ở lại thủ cửa động.”
Hứa Phí gật gật đầu.
Hai người trước sau đi ra động, Hứa Phí thấp giọng hỏi một câu, “Ở đâu?”
Dữu Khánh chỉ phía ánh lửa, Hứa Phí nhìn kĩ, lo lắng nói: “Ngươi cẩn thận một chút.”
Dữu Khánh ừ một tiếng, vừa định cất bước rời đi.
Hứa Phí bỗng đưa tay kéo lấy cánh tay Dữu Khánh, “Sĩ Hành huynh, ngươi nhất định phải bảo trọng, chỉ cần lần này ta và Trùng nhi có thể an toàn đến được kinh thành, ta nguyện ra bốn ngàn lượng bạc đưa cho Sĩ Hành huynh làm thù lao.”
Lời này trước lúc lên bờ thì hắn đã muốn nói rồi, nhưng mà lo lắng nói ra có hiềm nghi làm nhục người, cho nên một mực xấu hổ không thể nói ra miệng, người đọc sách mà.
Bây giờ thấy Dữu Khánh sắp đơn độc rời đi, hắn rất lo lắng Dữu Khánh sẽ đi không về.
Suy bụng ta ra bụng người, trong hoàn cảnh này dẫn theo hai cái gánh nặng, với người nào đều cảm thấy phiền phức, cho nên không thể không nói ra bảng giá ‘Làm nhục người’.
Hai mươi cân Linh Mễ kia không phải giá trị hai nghìn lượng sao, vì hai nghìn lượng bạc đều có thể liều mạng, Hứa Phí cảm thấy mình đưa ra gấp đôi, bốn ngàn lượng hẳn có thể đả động đối phương.
Quả nhiên, vừa nghe thấy có thể được bốn ngàn lượng bạc, hai mắt Dữu Khánh lập tức tỏa sáng, trong nháy mắt cảm thấy chuyến đi này không tệ, trong suy nghĩ hắn mức độ nguy hiểm tại đây đã rất nhanh giảm xuống, chẳng qua ngoài miệng lại khách khí nói: “Hứa huynh, quan hệ giữa chúng ta đã đến mức nào rồi, thảo luận tiền bạc không khỏi có nhục văn nhã…” Đề tài lại đột nhiên xoay chuyển, “Lại nói, ngươi lấy đâu ra bốn ngàn lượng bạc, ngay cả hành lý cũng mất rồi, hiện tại chỉ sợ là trên người ngươi không xu nào đi?”
Hứa Phí vừa nghe liền biết có hi vọng, biết được mình phán đoán không sai, đối với tên này, trực tiếp đưa ‘Tiền’ vẫn là hữu hiệu nhất, lập tức tinh thần tỉnh táo, cũng lười cùng hắn đánh rắm cái gì mà nhã nhặn, nói thẳng: “Hiện tại ta là thân không xu, nhưng một khi đến kinh thành thì sẽ có tiền. Cậu ta kinh doanh buôn bán ở kinh thành, tuy chỉ là làm buôn bán nhỏ, nhưng vẫn có thể lấy ra bốn ngàn lượng bạc, dựa vào tư cách cử nhân hiện tại của ta, tìm cậu mượn bốn ngàn lượng bạc là không có vấn đề, điểm ấy Sĩ Hành huynh đừng lo.”
Dữu Khánh nhấc tay vuốt vuốt đuôi ngựa của mình, hắc hắc cười gượng, “Thuận miệng nói mấy câu, nghe một chút là được, sao có thể cho là thật, khi trở về ngươi không đưa ta, ta cũng không làm gì được ngươi.”
Hứa Phí nghiêm mặt nói: “Ta có thể viết giấy nhận nợ đưa ngươi. Thế nhưng hiện tại không có giấy bút, chỉ cần tìm được giấy bút, ta lập tức viết giấy nhận nợ để làm chứng.”
Dữu Khánh lập tức quay đầu lại nhìn về phía ánh lửa, trong lòng thầm nghĩ, xem ra không mượn giấy bút tới còn là không được rồi.
Hắn vốn không dự định thấy chết mà không cứu, nếu không phải không còn cách nào thì sẽ không dễ dàng buông bỏ hai người, vốn là việc tiện tay, không nghĩ tới vậy mà còn có tiền để kiếm.
Xấu hổ cũng phải đối diện hiện thực, không phải sao? Hắn biết rõ sau khi mình vào kinh thành một chuyến, hoàn thành nhiệm vụ xong liền sẽ phản hồi Linh Lung quan ẩn cư tu hành, lần ở ẩn này không biết kéo dài bao lâu, nếu có thể tiện thể kiếm một khoản thì không thể khách khí.
Trong lòng nói không khách khí, trên miệng vẫn là khách khí nói: “Hứa huynh, ngươi làm vậy thật khiến ta khó xử. Ai, ta cũng biết ngươi đang lo lắng cái gì, nếu là ta không đồng ý, chỉ sợ ngươi sẽ thấp thỏm khó an. Cũng được, ngươi đem tâm đặt ở trong bụng, ta trước tiên tạm thời đồng ý với ngươi là được, nhất định toàn lực bảo hộ ngươi chu toàn.”
Thấy hắn còn thể hiện ra dáng vẻ bị buộc bất đắc dĩ, Hứa Phí âm thầm ‘Phì’ một tiếng, lại vẫn là chắp tay cảm tạ, “Tạ Sĩ Hành huynh, làm phiền rồi.”
Dữu Khánh vỗ vỗ vai gã, rồi xoay người rất nhanh xuống núi.
Một đường tiềm hành đến bờ sông, nhảy vào trong nước, dựa vào một thân tu vi nhanh chóng qua sông, sau khi lên bờ liền một mạch thẳng tắp lẻn tới chỗ ánh sáng.
Ước chừng tiềm hành khoảng bốn năm dặm đường, leo lên một ngọn núi, lặng lẽ tìm đến vị trí giữa sườn núi, cũng là nơi phát ra ánh lửa, nằm úp sấp trên một thân cây bí mật dò xét.
Giữa sườn núi này cũng có một cái sơn động, ngoài sơn động có một mảnh đất bằng, đốt một đống lửa, trên đống lửa treo một cái nồi, hai nam một nữ vây quanh đống lửa nấu đồ ăn.
Hai lão già và một bà già không khiến Dữu Khánh chú ý, trái lại một nữ nhân vừa đúng lúc từ trong sơn động đi ra lại khiến ánh mắt Dữu Khánh khó thể dời khỏi.
Là một nữ nhân đội nón, thân khoác một chiếc áo choàng màu xanh lam, khuôn mặt dưới nón có che một cái khăn lụa màu xanh, chỉ lộ ra phân nửa khuôn mặt, khiến người nhìn không rõ khuôn mặt.
Khi đi qua bên cạnh đống lửa thì nửa khuôn mặt dưới nón được ánh lửa chiếu sáng, dựa vào thị lực của Dữu Khánh liền thấy rõ được nửa khuôn mặt kia.
Da trắng nõn nà, mi tâm nổi bật một điểm chu sa, đôi mắt sáng trong như nước, lông mi dài cong cong, con mắt rất đẹp. Trọng điểm là trong khi nữ nhân này chầm chậm bước đi, phong cách cử chỉ hiện ra nét đẹp dịu dàng, toát ra một loại khí chất hấp dẫn ánh mắt Dữu Khánh.
Cho dù chỉ nhìn được nửa khuôn mặt, cho dù vẫn chưa nhìn thấy rõ toàn bộ khuôn mặt đối phương, trong lòng Dữu Khánh vô ý thức đã đưa ra nhận định đây là một đại mỹ nhân.
Khi nữ nhân này đi tới mép núi, đứng yên ngửa đầu ngóng nhìn tinh không thì đống lửa ở phía sau nàng. Dưới ánh sáng chiếu rọi, cơ thể ẩn ẩn hiện hiện lên mờ ảo sau lớp áo choàng, duyên dáng thướt tha. Sự thướt tha phong tình của cơ thể ẩn hiện dưới ánh sáng kia khiến tâm tình trẻ tuổi của Dữu Khánh nảy sinh dao động.
Thời gian Dữu Khánh lăn lộn trong thế tục còn chưa lâu dài, vẫn chưa chính thức tiếp xúc với nữ nhân, tại phương diện này còn là non nớt, nhận biết về nữ nhân trên cơ bản đều đến từ lời tiểu sư thúc kể lại, bởi vì tiểu sư thúc hình như rất lý giải nữ nhân.
Người đến lúc thiếu niên liền có những mong ước về nữ nhân, hắn từng có các loại tưởng tượng tốt đẹp, nhưng tiểu sư thúc nói nữ nhân dưới núi như con cọp, giội cho hắn thật nhiều thùng nước lạnh.
Giờ khắc này, Dữu Khánh cảm giác khao khát nữ nhân trong lòng mình lại bị phong thái yểu điệu của nữ tử trước mắt khơi gợi lên, là một khát khao về thứ gì đó tốt đẹp mà trước đây chưa từng có.
Nữ nhân đứng lặng im tại mép núi một lúc, khe khẽ than thở một tiếng rồi quay người.
Tại chớp mắt xoay người, đôi mắt Dữu Khánh bị một luồng sáng u ám thoáng rọi vào mắt, ánh mắt theo bản năng nhìn chăm chú vào đó.
Là một móc khóa tròn treo bên hông nữ nhân kia, màu đen, lớn cỡ đồng tiền, khi ánh lửa rọi vào thì cảm giác có ánh sáng u lãnh dao động trên đó.
Vừa nhìn thấy hình thức của khóa sắt này, Dữu Khánh lập tức biết được nữ nhân này là người nào, những người ở trước mắt hẳn đều là thương nhân đến từ U Giác phụ.
Thiết bài tên là ‘U Cư bài’, là thứ mà chỉ có người đạt được tư cách ở lại U Giác phụ mới có thể có được, một mặt điêu khắc hoa văn U Nhai, một mặt điêu khắc tên hiệu cửa hàng tại U Giác phụ, là do U Nhai, thế lực kiểm soát quy tắc U Giác phụ phát ra, cũng là thứ dùng để chứng minh thân phận thương gia của U Giác phụ.
Vật này khó mà giả mạo, cũng không biết U Nhai dùng thủ đoạn gì để luyện chế ra, giống như u quang mà Dữu Khánh nhìn thấy, chỉ khi ‘U Cư bài ‘ tại trên người chủ nhân thực sự thì nó mới sẽ phản chiếu ra ánh sáng như vậy, chỉ cần rời khỏi chủ nhân thì lập tức sẽ không còn phản quang, có chút thần kỳ.