Chương 6: Tiểu sinh
“Tín vật đính hôn, sính lễ cưới vợ?” Dữu Khánh trợn tròn đôi mắt, “Con mọt sách nhà ngươi đã sớm có lão bà định sẵn?”
A Sĩ Hành từ chối cho ý kiến, xem như đã thừa nhận rồi.
Dữu Khánh thể hiện ra nét mặt ước ao và đố kị, cũng trong vô thức hỏi ra vấn đề mà thanh niên nào cũng rất quan tâm, “Có xinh đẹp không?”
Trong mắt A Sĩ Hành cũng lộ ra mấy phần khát khao, “Không biết, tại thời điểm đính hôn hai người còn rất nhỏ, nói là đã gặp nhau nhưng ta không có bất kỳ ấn tượng gì. Mà này, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy chứ?”
Trên mặt Dữu Khánh hiện ra nét tươi cười hơi bỉ ổi, “Ha hả, ta giả mạo ngươi chạy đến nhà vị hôn thê của ngươi, có thích hợp không?”
A Sĩ Hành trừng mắt lạnh lẽo hỏi: “Ta nói ngươi giả mạo, ngươi muốn làm thật sao?”
“Như ngươi nói.” Dữu Khánh gượng cười ha hả hai tiếng. Hắn chỉ hỏi chơi vậy thôi, chớ có đánh chết hắn cũng sẽ không làm thật, hắn cũng phải có được điểm giới hạn đó. Sau đó hắn lại nhận thức được một vấn đề khác, “Ý của ngươi là, không nói cho cho nhà vị hôn thê của ngươi biết việc giả mạo ngươi sao?”
A Sĩ Hành nghiêng đầu nhìn nhìn cánh tay bị thương, trong ánh mắt toát ra sự bi thương, “Trước tiên không nên nói, tránh để Chung gia suy nghĩ nhiều, tận lực ngăn ngừa xảy ra thêm chuyện phiền phức. Trước tiên cứ gạt Chung gia cái đã. Mượn lực Chung gia để đối phó xong xuôi chuyện dự thi mới là trọng yếu nhất. Chuyện nữ nhân tình trường trước tiên dẹp sang một bên đi, chờ tới cơ hội thích hợp mới giải thích cho Chung gia. Chung gia có thể tiếp nhận thì thôi, nếu không thể tiếp nhận, ta cũng sẽ không miễn cưỡng.”
Dữu Khánh có thể đọc hiểu sự bi ai trong mắt gã, vạn nhất cánh tay không chữa trị được, không thể tiếp tục đi con đường làm quan, Chung gia có còn gả nữ nhi cho gã hay không đúng là chuyện không dễ nói, gã một đứa con gái tốt lành cho một tên nhà quê khuyết tật không có tiền đồ, đổi thành đôi cha mẹ nào khác cũng sẽ suy nghĩ.
Hơn nữa, giở trò lừa dối trong chuyện thi Hội như vậy chính là trọng tội!
Hắn vội an ủi: “Dù sao nhà của ngươi cũng đã suy sụp rồi, dựa vào một bức tranh tầm thường, nếu như vị phú thương họ Chung tại kinh thành đó còn có thể thừa nhận tình xưa để hỗ trợ thì đã không tệ rồi.”
Nhìn thấy hắn dùng lời tốt đẹp để khuyên nhủ, A Sĩ Hành mỉm cười, nhận thấy được trong lòng Dữu Khánh có áy náy.
Lòng gã rất rõ ràng, thực tế thì Dữu Khánh đã tận lực làm tròn chức trách bảo vệ, đã giải quyết được nguy hiểm lúc đó, chỉ bởi vì mình muốn giữ sĩ diện trước mặt Dữu Khánh nên mới dẫn đến chuyện bất ngờ.
Nhưng gã sẽ không nói ra sự thật đó, bởi vì gã biết rõ Dữu Khánh là người không dễ bị kiểm soát, chỉ có khiến cho Dữu Khánh tiếp tục cảm thấy áy náy thì mới sẽ tận lực đi hoàn thành những việc gã dặn dò.
Nghĩ đến tình trạng bị thương của mình, gã gần như lẩm bẩm tự hỏi, “Khi nào Tiểu sư thúc mới có thể trở về?”
Dữu Khánh biết gã đặt hi vọng ký thác lên người tiểu sư thúc, “Không có thời điểm cụ thể, thường thì một năm trở về một lần, đã rời đi nửa năm rồi.”
“Nửa năm…” A Sĩ Hành lẩm bẩm, trong lòng bối rối.
Với vị tiểu sư thúc Linh Lung quan kia, ấn tượng của gã dừng lại tại năm đó, đó là một người thích cầm gương soi mình soi tới soi lui, như kiểu một sợi tóc cũng có thể loay hoay soi nhìn thật lâu, luôn giống như có cảm giác mình có dung nhan tuyệt thế vậy, là một nam nhân tiêu sái thích đẹp, đương nhiên cũng là một đạo sĩ vô cùng thích chưng diện.
Sở dĩ nói ấn tượng năm đó là bởi vì đã gần mười năm rồi gã gần như không có gặp lại vị tiểu sư thúc kia, nói là đã ra ngoài tu hành lịch lãm rồi, ngẫu nhiên trở về một lần thì người ta cũng không cần phải cố ý đi bái phỏng A Sĩ Hành gã. Mỗi lần đều là về sau nghe được người trong Linh Lung quan nhắc tới rồi mới biết được vị tiểu sư thúc kia từng có trở về…
Hai ngày sau, trong một căn nhà dân cư bình thường gần cửa thành, Dữu Khánh cõng bọc hành lý thành thành thật thật đứng ở trong chính đường.
Kiểu tóc không thể tiếp tục để tùy hứng nữa, ngoan ngoãn cuộn lên, chút râu ria lưa thưa thật vất vả mới nuôi dưỡng ra được để làm ra vẻ trưởng thành cũng bị đã cạo đi sạch sẽ, chiếc áo trắng giặt đến bạc màu mặc trên người cũng chính là của A Sĩ Hành, vóc dáng hai người không khác biệt lắm nên cũng bớt được việc tìm y phục để thay đổi.
Đạo bào trong túi xách của hắn được ném cho A Sĩ Hành, dù sao A Sĩ Hành cần lập tức về trong Linh Lung quan nên cũng có thể dùng tới.
Kiếm thì không đưa, vẫn còn treo tại bên hông, thời buổi này văn sĩ đeo bội kiếm cũng là chuyện rất bình thường, cầm kiếm đem theo là một chuyện tao nhã.
Bên trong phòng khách còn có hai người thông minh lanh lợi mặc trang phục sai nha, cũng là người phụ trách đưa tiễn lần này.
Bồ điển lại ở bên ngoài tiểu viện đi tới đi lui, đang chờ người, trước đó cũng đã âm thầm thông tin cho Dữu Khánh, A Sĩ Hành dự liệu không sai, người của Ti Nam phủ quả nhiên tham gia việc hộ tống, đã đến ngày hôm qua, có hai người, bây giờ chính là đang chờ bọn họ.
Khi sương mù buổi sáng gần như tan hết thì từ bên ngoài tiểu viện truyền tới tiếng gõ cửa, Bồ điển lại bước nhanh đi ra mở cửa.
Một nam một nữ khoảng ba mươi tuổi tiến vào trong viện. Nam diện mạo đoan chính, nữ dáng vẻ tiểu thư đài các, trong ánh mắt lộ ra anh khí, trang phục đều chỉ là phổ thông.
Hai người vừa vào cửa, ánh mắt lập tức nhìn quét khắp nơi, rõ ràng cũng không quá để Bồ điển lại vào mắt.
Bồ điển lại dẫn hai người vào cửa, lập tức giả bộ giới thiệu: “A Sĩ Hành, hai vị này cũng là sai nha tham gia hộ tống, đợi chút nữa sẽ cùng khởi hành đi chung với ngươi.” Nhưng không báo ra tên của hai người, là do chính hai người yêu cầu.
Kỳ thực trước đó Dữu Khánh đã biết rõ tên của hai người, nam chính là Từ Giác Ninh, nữ là Đường Bố Lan.
Dữu Khánh lập tức mô phỏng theo dáng vẻ nhã nhặn của A Sĩ Hành, chắp tay hành lễ, “Làm phiền nhị vị.”
Còn có sai dịch hộ tống? Hai vị sai dịch đang ở trong phòng khách nhìn nhau, vẻ mặt nghi hoặc, trước đó hai người không biết việc này, hơn nữa hai người trước mặt rõ ràng không phải là người của Huyện nha, huống hồ sai dịch làm sao lại có nữ nhân? Lúc này một người tiến đến bên cạnh Bồ điển lại, nhỏ giọng dò hỏi, “Bồ đầu, tại sao chưa từng nhìn thấy hai vị này a?”
“Bên trên phái tới, mọi chuyện có ta chịu trách nhiệm, không nên hỏi nhiều.” Bồ điển lại nhỏ giọng đáp lại một câu.
Hai vị sai dịch trong lòng hiểu rõ, lập tức không tiếp tục lắm lời gì nữa.
Hai vị khách Ti Nam phủ chăm chú nhìn xem đối tượng sẽ hộ tống, ánh mắt Từ Giác Ninh nhìn chằm chằm vào bội kiếm của Dữu Khánh, chậm rãi đi tới trước mặt Dữu Khánh, hờ hững hỏi: “Ngươi chính là A Sĩ Hành?”
Dữu Khánh mỉm cười khom người, “Chính là tiểu sinh.”
Từ Giác Ninh đưa tay, nắm lấy chuôi bội kiếm của Dữu Khánh, chậm rãi rút ra một đoạn, ánh mắt lạnh lùng: “Trọng kiếm?”
Lời này vừa nói ra, nỗi lòng Bồ điển lại lập tức trở nên hồi hộp, căng thẳng, phát hiện thấy người của Ti Nam phủ không phải là sắc bén bình thường.
Thư sinh đeo bội kiếm không tính là chuyện gì ngạc nhiên, nhưng bình thường đều không phải dùng để chém giết thực sự, thông thường đều là dùng làm đồ trang sức, thường có thân kiếm mỏng nhẹ, cũng sẽ hơi ngắn một chút để thuận lợi mang theo, có một số thậm chí còn không có làm mũi kiếm, còn cây kiếm này của Dữu Khánh, vừa rút ra nhìn xem liền biết chính là vũ khí dùng để chém chém giết giết.
Dữu Khánh không có chút nào hoảng loạn, trái lại còn rất khí phách, hỏi ngược lại một câu: “Tiểu sinh cũng không phải là mọt sách tay trói gà không chặt, chẳng lẽ khinh thường tiểu sinh sao?”
Keng! Từ Giác Ninh vỗ kiếm quay ngược về, buông tay hỏi: “Biết cưỡi ngựa không?”
Dữu Khánh: “Từng cưỡi qua, tạm được.”
Lúc này Từ Giác Ninh xoay người, nói với Bồ điển lại: “Bỏ xe ngựa bên ngoài đi, cho ba con khoái mã là được rồi.”
Nghe được lời ấy, Bồ điển lại lập tức thở phào nhẹ nhõm, phát hiện là mình suy nghĩ nhiều, chỉ cần bên này xác định người đi thi chính là A Sĩ Hành, người ta sẽ không quản ngươi dùng là trọng kiếm hay là khinh kiếm, cũng sẽ không quản ngươi có luyện võ hay không, những chuyện đó không liên quan gì với việc vào kinh thành đi thi.
Xét lại, người thay thế công tử này rõ ràng còn bình tĩnh hơn mình nhiều, không hổ là người có thể chém giết ba con xà yêu.
Gã còn chưa có trả lời, Từ Giác Ninh lại chỉ tới hai tên sai dịch kia, “Hai người bọn họ đi theo sẽ tạo thêm gánh nặng, lưu lại đi, không cần đi theo.”
Bồ điển lại kinh ngạc, “Điều này sao được, bản huyện cần phải đưa người đến nơi, cầm văn thư bàn giao về mới tính là đã bàn giao xong, nếu không bản huyện gánh không nổi trách nhiệm lớn như vậy.”
“Ta nói được là được. Ta đồng ý làm chứng, khi trở về, châu phủ bên kia sẽ đem văn thư chuyển tới cho các ngươi.” Từ Giác Ninh ném lại một câu rồi không có tiếp tục dông dài, xoay người lại nhìn nhìn Dữu Khánh, quan sát trên dưới rồi nói: “Không nên mặc trang phục thư sinh, đổi y phục đi, nhìn cái gùi liền biết chính là học trò, cũng đổi đi.”
Lời đã nói đến mức này, đại khái đều đã hiểu được dụng ý của y.
Không bao lâu sau, ba con khoái mã chạy đến chờ đợi ngoài viện, cũng đem tới y phục vừa người cho Dữu Khánh thay đổi.
Khi xuất phát, Dữu Khánh từ trong gùi lấy ra một cái túi, còn cái gùi có chứa đựng sách vở thì thuận tay ném vào trong góc tường, không cần tới nữa, từ lâu đã ngại thứ này vướng víu.
Bồ điển lại nhìn thấy vậy mí mắt giật giật, đối đãi sách vở như vậy đâu có giống với học trò? Gã lặng lẽ nhìn xem phản ứng của hai vị Ti Nam phủ, quả nhiên, hai người đều ngây ngẩn cả người.
Từ Giác Ninh nghi hoặc lên tiếng, “A Sĩ Hành, ngay cả sách vở thi cử ngươi cũng không cần sao?”
Dữu Khánh giống như người không có việc gì, ngón tay chỉ chỉ vào đầu mình, “Đều đã chứa vào đây.”
Nếu đã ngay chính hắn cũng không quan trọng, Từ Giác Ninh còn có gì để nói, lúc này hất đầu ra hiệu: “Vậy thì xuất phát đi.”
“Chờ chút, tri huyện có dặn dò, Bồ mỗ cần đại biểu bản huyện căn dặn A cử nhân căn dặn mấy câu.” Bồ điển lại làm một hành động ra dấu xin mời, được đối phương cho phép, lập tức lôi kéo Dữu Khánh đi vào phòng trong, sau khi kéo đến một góc phòng vẻ mặt mới hiện ra vẻ vô cùng đau đầu nhức óc, nhỏ giọng hô lên, “Đây là so văn, cũng không phải luận võ, bảo ngươi không nên mang kiếm, ngươi lại cứ muốn mang theo. Lão đệ, không nên lại làm ra loại chuyện tiện tay liền ném sách vở đi như vậy, đó không phải việc người đọc sách sẽ làm. Nhãn lực họ Từ này không tầm thường, về sau, trên đường đi phải nghìn vạn lần cẩn thận, có làm gì trước tiên cần phải suy nghĩ, trước hết nhắc nhở bản thân, được hay không?”
Dữu Khánh trên dưới nhìn gã, ánh mắt có chút là lạ.
Dáng vẻ như nước đổ đầu vịt của hắn khiến cho lòng Bồ điển càng thêm mệt mỏi, càng nhiều chính là nơm nớp lo sợ, giậm giậm chân, “Lão đệ, dù cho ngươi không vì bản thân, cũng phải suy nghĩ cho công tử a!”
Dữu Khánh vui vẻ, “Chỉ việc này sao? Ta nói ngươi quan tâm làm gì vậy a, bọn họ không phải là người đọc sách, việc đi thi này ta còn không rõ ràng lắm, ta cũng không tin bọn họ có thể hiểu biết. Hiện tại, việc gì có liên quan tới học trò, bọn họ là người thường, ta làm gì cũng sẽ là người trong nghề, lừa gạt bọn họ như những kẻ ngốc cũng được, hiểu không?”
Hình như có chút đạo lý… Bồ điển lại sững sờ tại chỗ, không nói nên lời. Giờ mới hiểu được vì sao đứa này đối diện với bất cứ lời dò hỏi nào của Từ Giác Ninh đều có thể không lo lắng gì cả, thậm chí còn rất bốc đồng, nghĩ như thế nào liền trả lời như thế đó.
“Được rồi, đừng có tự hù dọa bản thân, nuốt căng thẳng vào trong bụng đi.” Dữu Khánh nhấc tay vỗ vỗ vào ngực gã, sau đó xoay người nghênh ngang rời đi.
Bồ điển lại nhìn theo, phát hiện công tử dám để cho vị này thế thân cũng không phải là không nguyên nhân, chí ít gan lớn.
Xuất phát, ngoài tiểu viện, ba người xoay người lên ngựa, lọc cọc lọc cọc rời đi.
Đứng tại cửa vào, Bồ điển lại nhìn theo, về phần hai gã nha dịch đang ở trong phòng, trước khi Từ Giác Ninh xuất phát đã có dặn dò, trong vòng hai ngày, hai người này không được rời đi nơi đây, cũng không được có bất cứ liên lạc gì với bên ngoài…
Ba người chạy ra khỏi cửa thành mới giục ngựa tăng tốc, một đường cuốn theo gió bụi chạy đi. Dữu Khánh không một lần quay đầu nhìn lại.
Trên đoạn đường sau đó, hai người Từ, Đường không có nói lời nào, cũng không cho rằng có gì hay để nói chuyện với vị học trò này.
Dữu Khánh mừng rỡ tự tại, ước gì hai người này không có ấn tượng gì với mình càng tốt, càng biết chuyến đi này mình cần nhớ kỹ một cụm từ ‘kín tiếng vượt qua’ là được rồi.