Bán Tiên

Chương 64: Chung phủ

Chương 64: Chung phủ

Khi người trẻ tuổi quay trở lại quầy mì thì đã sắp đến nửa đêm, trở về đến nơi liền đeo tạp dề lên, tiếp tục im lặng làm việc giúp gia gia.
Đối với quầy mì đêm, giờ này đã là khuya rồi, trên đường phố tương đối vắng vẻ, gần như không còn nhìn thấy người nào, nhưng lão già bán mì vẫn cho thêm dầu thắp vào trong đèn, hiển nhiên là định tiếp tục kéo dài thời gian, muốn bán thêm chút nữa.
Sắp sáng, tiếng vó ngựa và âm thanh bánh xe đánh vỡ sự yên tĩnh.
Dưới bóng đêm, nơi đầu đường xuất hiện một chiếc xe ngựa xa hoa, trước sau xe ngựa có bảy tám gã nhân viên hộ vệ.
Trên xe ngựa treo đèn lồng của Chung phủ, người biết tình hình nhìn qua liền biết là Chung viên ngoại của Chung phủ đã trở về rồi.
Khi đoàn xe quẹo vào ngõ hẻm thì lão già đang nhào bột mì trên mặt quầy chợt xé cục bột ra lắc lắc vẫy vẫy rồi nện xuống bàn ba tiếng vang lớn liên tiếp “Rầm rầm rầm”, sau đó lại tiếp tục nhào nặn.
Dẫn đầu đoàn xe là một người to con, là một nam tử râu quai nón, ánh mắt một mực chú ý tới vùng tối ở hai bên phía trước.
Người biết tình hình đều biết rõ, đây chính là thiếp thân hộ vệ của Chung viên ngoại, cũng là tổng quản chấp chưởng việc bảo vệ an toàn cho toàn bộ Chung phủ, tên là Đỗ Phì.
Y chợt xoay chuyển tọa kỵ, sang bên rồi dừng lại, nhảy xuống ngựa, “Hơi đói chút, ta đi ăn tô mì.” Nói xong, giao ngựa cho người khác dắt đi, mình thì đi về phía quầy mì.
Khi đoàn xe đi đến cổng Chung phủ thì Đỗ Phì cũng đi tới trước quầy, ngồi xuống, “Cho một tô.”
“Được rồi, Đỗ gia chờ chút.” Lão già bắt chuyện một tiếng, xoay người mở vung, túm một nắm sợi mì đã cắt sẵn thả vào nồi, đậy nắp nồi lại, tiếp tục nhào nặn mì, xoay người, lưng đối lưng với Đỗ Phì, nói: “Vừa rồi có người dò xét Chung phủ.”
Đỗ Phì cũng giữ lưng đối lưng, “Loại người nào?”
Lão già: “Ngồi xe ngựa tới, là một thanh niên, nhìn coi như anh tuấn, lưng đeo trọng kiếm, không giống người kinh thành, khẩu âm giống như là người Liệt Châu.”
“Liệt Châu…” Đỗ Phì hơi suy tư, lại hỏi: “Hỏi những điều gì?”
Lão già: “Quanh co lòng vòng tìm hiểu tình hình thành viên Chung phủ, nghe nói lão gia không có ở nhà liền hỏi lão gia lúc nào trở về. Đúng rồi, có vẻ đặc biệt quan tâm tình hình hai vị tiểu thư, hỏi tương đối kĩ.”
Đỗ Phì: “Có biết người ta nghỉ chân ở đâu không?”
Người trẻ tuổi ngồi xổm rửa chén ở một bên cất tiếng, “Hội quán chính quyền Liệt Châu. Xe ngựa là thuê từ ‘Thịnh ký’ xa hành, xa phu cũng là người ‘Thịnh ký’.”
“Liệt Châu Hội quán?” Đỗ Phì rõ ràng thoáng sửng sốt, nghi hoặc, “Đã sắp tới kỳ thi, hiện tại Hội quán của mỗi Châu hẳn đã dọn sạch đẻ dành cho thí sinh ở lại, không lẽ là thí sinh?”
Người trẻ tuổi: “Không biết. Có quan binh bảo vệ, không vào được.”
Đỗ Phì suy nghĩ một hồi, nói: “Ngươi đã nhìn thấy qua, lát nữa ngươi cùng đi một chuyến.”
Tuổi trẻ “Ừ” một tiếng.
Mì chín rồi, bưng đặt lên bàn, Đỗ Phì xì sụp ăn, ăn xong ném tiền lên bàn rồi lập tức về Chung phủ.
Và lúc bày, quầy mì cũng đã làm xong một đơn hàng cuối cùng, bắt đầu thu dọn quầy…
Đầu đường cuối ngõ, giờ dần gõ vang.
Một ngọn đèn trên bàn, sau bàn dài, Đỗ Phì khoanh chân nhắm mắt đả tọa.
Ngoài Nguyệt môn có người vội vã đi vào, tới gần liền cúi người, hai tay dâng lên một tấm thiệp, đặt ngay ngắn tại trước mặt Đỗ Phì, “Tổng quản, thông tin cơ bản ở trong này.”
Đỗ Phì chậm rãi thu công, mở mắt ra, cầm lấy tấm thiệp trên bàn, vặn ngọn đèn sáng lên, lẩm bẩm đọc, “Liệt Châu, Trường Danh phủ, Lương Đào huyện, An Quý trấn, Cửu Pha thôn, a…” lời nói lẩm nhẩm chợt ngừng bặt, hai mắt đột nhiên mở to lên mấy phần, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng cái tên ‘A Sĩ Hành’, người cũng chậm rãi đứng lên.
Người trước bàn ngạc nhiên, “Tổng quản, sao vậy?”
Đỗ Phì lại lần nữa nhìn kỹ một cái, hít sâu một hơi, chậm rãi khép tấm thiệp lại, “Thì ra là một thí sinh.”
Người trước bàn hỏi: “Có cần tra kĩ hơn không?”
Đỗ Phì phất tay, “Không cần, đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Người trước bàn chắp tay, lui về phía sau hai bước mới xoay người rời đi.
Không còn có người khác, Đỗ Phì lại lần nữa mở tấm thiệp trong tay ra, nhìn nội dung bên trên thì thào tự nói, “Thì ra ẩn thân tại Liệt Châu, tiểu thiếu gia, cuối cùng ngươi đã tới rồi!”
Sáng sớm.
Chung gia nội trạch, Chung phu nhân Văn Giản Tuệ mặc một bộ váy dài áo gấm, phong vận mỹ phụ vẫn còn và cũng không mất đoan trang, nữ chủ nhân phong thái tự nhiên, dịu dàng nói cười giúp hai nữ nhi lựa chọn đồ trang sức đeo lên đầu tóc.
Đồ trang sức là trong cung đình làm ra, được Chung viên ngoại mang về ngày hôm qua, là lễ vật để cho ba nữ nhân trong nhà dùng xuất môn gặp người.
Phía Đông Nam ngoài thành có một thắng địa, tên là Linh Từ Sơn, chính là nơi trồng trọt Linh Mễ. Thời điểm Linh Mễ nở hoa nhiều nhất, một vùng biển hoa phong quang vô hạn, Linh Từ Sơn sẽ mở ra một ngày cho người ngoài, dành cho một ít quý nhân tới ngắm hoa, người bình thường thì cự tuyệt đi vào, loại địa phương này quả thực cũng không thích hợp cho nhiều người vào.
Đối với nữ nhân mà nói, đây là một ngày để trang điểm xinh đẹp ra ngoài khoe sắc, mong đợi đã lâu, y phục đẹp và đồ trang sức dễ nhìn là ắt không thể thiếu, nếu Chung viên ngoại không kiếm chút đồ trang sức để tặng cho họ thì đúng là sẽ chịu không nổi.
Mặc một bộ đồ trắng, mặt mày thanh tú như họa chính là con gái lớn, dáng vẻ uyển chuyển, duyên dáng e lệ, thanh tao nhã nhặn như đóa sen mùa hạ, trông có cảm giác tươi mát dễ chịu.
Nữ tử mặc váy dài lụa hoàng sam là con gái sau, dung mạo thanh lệ, lộ ra vẻ lanh lợi, nhìn cũng rất xinh đẹp, rõ ràng hoạt bát hơn tỷ tỷ, khi mẫu thân nói chuyện với tỷ tỷ thì nàng ta líu ríu chen vào nói không ngừng.
Đại nữ nhi tên là Chung Nhược Thần, tiểu nữ nhi tên là Văn Nhược Vị, rõ ràng là đặt tên theo giờ sinh ra.
Thứ nữ theo họ mẹ.
Chung viên ngoại năm đó chỉ là một người làm trong nhà thê tử, chưởng quỹ không có con trai nối dõi, khi gã nữ nhi cho Chung viên ngoại thì Chung viên ngoại đồng ý sẽ có một người con kế thừa hương hỏa Văn gia. Không nghĩ tới chính là cái bụng của Văn Giản Tuệ không có chí tiến thủ, không thể sinh ra con trai để làm người thừa tự Văn gia, sau khi sinh được hai nữ nhi thì dừng lại, vì thế chỉ có thể như vậy.
Cũng may Văn chưởng quỹ xem như không nhìn lầm người, Chung viên ngoại đã đem cửa hàng nhỏ mà cha vợ kinh doanh mấy thập niên đều giậm chân tại chỗ phát triển đến tình trạng bây giờ.
Chỉ là tạo hóa trêu người, bây giờ, Chung viên ngoại lại phải đối mặt với cục diện năm đó của Văn chưởng quỹ đã quá cố, không có con trai kế thừa gia nghiệp. Coi như là năm đó Văn chưởng quỹ có ánh mắt, dù cho đối diện với tình huống như vậy, Chung chưởng quỹ vẫn không có làm ra chuyện nạp thiếp sinh con.
Tại trong thời thế này mà nói, đây quả thực là chuyện bất khả tư nghị, đây không còn là cửa hàng nhỏ như của Văn chưởng quỹ năm đó, nói cho ngoại nhân liền cho đi. Bây giờ Chung gia có gia nghiệp to lớn như vậy, cứ thế mà dễ dàng đem cho người ngoài, thật sự không chút đau lòng sao?
Chung phu nhân cũng có phần hổ thẹn, cũng rất nôn nóng, thậm chí dùng không ít phương thuốc cổ truyền, nhưng cái bụng vẫn không chút phản ứng, về sau tuổi dần lớn lên, rồi để thuận theo tự nhiên. Chính bà ta cũng từng ám chỉ cho Chung viên ngoại, chỉ cần tương lai chịu bỏ ra phân nửa tài sản làm của hồi môn cho hai con gái của bà ta thì chuyện gì khác bà ta đều có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.
Ám chỉ đã rất rõ ràng, nhưng Chung viên ngoại vẫn không làm như vậy, tại bên ngoài nhiều nhất chỉ là thỉnh thoảng có chút chuyện hồng nhan vui vẻ.
Cũng từng xảy ra chuyện, một hồng nhan nào đó muốn dùng bụng bầu để thượng vị, nhưng lập tức bị Chung viên ngoại dễ dàng xử trí, không thể lật ra sóng gió gì.
Cưới con gái của Chung gia chẳng khác nào được phân chia sản nghiệp Chung gia, huống hồ hai nữ nhi Chung gia còn rất xinh đẹp, không biết bao nhiêu người nhỏ dãi.
Chọn được món trang sức ưa thích, nóng lòng biểu diễn, Văn Như Vị có phần nhịn không được, sôi nổi nói, “Mẹ, cha có chuyện gì vậy, đã đến giờ nào rồi, cần phải xuất phát, tại sao còn chưa có tới?”
“Ngươi nhìn xem, ngươi cứ chắp tay sau lưng đi tới đi lui, dáng vẻ đâu giống là một cô nương?” Chung phu nhân vừa giúp đại nữ nhi phối đồ trang sức lên đầu, vừa răn dạy tiểu nữ nhi, rút món trang sức ra khỏi tóc đại nữ nhi, đổi một cây khác nhìn so sánh, “Cha ngươi tối hôm qua trở về muộn, để cho ông ấy ngủ tiếp một chút, sẽ không bỏ lỡ việc ngươi đi chơi.”
Văn Nhược Vị đi tới, một tay chống eo, một tay đặt lên vai mẫu thân, “Mẹ, đã biết rõ ngài nhìn ta chướng mắt. Yên tâm đi, lần này đi Linh Từ Sơn, ta nhất định tùy tiện kéo một công tử ca trở về cho ngài làm con rể.”
“Nha đầu chết tiệt!” Chung phu nhân tức giận, cầm trâm gài tóc lên, đâm tới.
Thanh niên phản ứng nhanh, Văn Nhược Vị nhanh nhẹn tránh thoát, ở bên cạnh làm cái mặt quỷ, cười hì hì nói: “Giỡn chơi thôi mà, yên tâm, tỉ còn chưa có xuất giá, sao có thể đến phiên ta.”
Ngồi ở trước gương, Chung Nhược Thần cười dịu dàng.
Chung phu nhân thì nhịn không được thở dài một tiếng, nói đến việc hôn sự của đại nữ nhi, bà ta cũng u sầu a, nội tình trong đó lại không thể nói cho người khác biết…
Nội viện, một nam nhân mặt trắng râu dài, hai chùm tóc mai hơi có hoa râm, khí độ ung dung từ bên trong phòng đi ra, đi tới cạnh chiếc ghế nằm vừa được tạm thời khiêng tới đặt ở trong viện, nằm xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Không phải ai khác, chính là chủ nhân của Chung phủ, Chung viên ngoại Chung Túc.
Hạ nhân bên cạnh đã chuẩn bị sẵn sàng nước nóng, khăn mặt tẩm nước vắt khô, chườm nóng trên mặt Chung viên ngoại, sau đó gỡ xuống, lại dùng xà phòng thuốc mỡ xoa lên mặt, rồi lấy dao cạo sắc bén cạo sạch, sau cùng lại dùng khăn lông ướt tỉ mỉ lau mặt sạch sẽ.
Tổng quản hộ vệ Đỗ Phì đi tới, đứng ở một bên, không có quấy rầy, yên tĩnh chờ đợi.
Sau khi làm xong tất cả, Chung viên ngoại đứng dậy, đi vào lại trong nhà, Đỗ Phì đi theo vào, nói với Chung viên ngoại đang dùng một ly trà sau khi rửa mặt theo thói quen: “Viên ngoại, tối hôm qua có người đến dò xét tình hình Chung phủ.”
Chậm rãi phẩm trà, Chung viên ngoại lơ đễnh, thổi hơi nóng, “Nếu không có gì đặc biệt thì ngươi xem rồi xử lý là được.”
Đỗ Phì: “Là tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia trở về rồi.”
“Ách…” Chung viên ngoại ngẩng đầu, có chút mờ mịt, “Tiểu thiếu gia nào?”
Đỗ Phì lấy ra tấm thiệp tối hôm qua, đưa cho ông ta.
Chung viên ngoại bỏ cốc trà xuống, nhận lấy tấm thiếp, mở ra xem, lúc đầu xem không hiểu, đợi khi nhìn thấy ba chữ ‘A Sĩ Hành’ thì đột nhiên đứng lên, làm đụng ngã ghế tròn phía sau, lại kiểm tra một lần nữa, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi xác định là hắn sao?”
Đỗ Phì: “Cái tên này, khả năng xuất hiện cùng tên không lớn, huống hồ lại đến dò xét tình hình Chung phủ, cơ bản có thể khẳng định là hắn tới rồi.”
Chung viên ngoại lại nhìn tấm thiếp, thở ra, “Cuối cùng đã tới rồi, nữ nhi của ta chờ đến sắp già rồi.” Tiếp đó cau mày, nhìn Đỗ Phì, bối rối hỏi: “Hắn dò xét tình hình Chung phủ? Chúng ta như thế nào, hắn còn không rõ ràng sao? Hắn lén lút như vậy là có ý gì?”
Đỗ Phì: “Đã tới kinh thành nhưng không đến Chung phủ, ta cũng bối rối, không biết hắn có ý gì. Còn có, hắn là tới kinh thành đi thi, theo lý thuyết trước đó lão đại nhân hẳn phải gửi cho chúng ta một phong thư để báo một tiếng, chúng ta cũng dễ sắp xếp tiếp ứng.”
“Đúng vậy, lão đại nhân ba năm trước gửi tới một phong thư, sau đó liền không còn liên hệ. Tiểu tử này đến cùng là muốn làm gì? Chờ chút, vào kinh thành đi thi…” Đỗ Phì lại cúi đầu nhìn về phía tấm thiếp, “Thí sinh, hắn là tới kinh thành đi thi, xem ra lão đại nhân là muốn hắn đề danh Bảng Vàng. Ừm, Liệt Châu thi Hương xếp hạng một trăm lẻ sáu…” Khóe miệng hơi có co giật, giương mắt nhìn tới Đỗ Phì.
Đỗ Phì mỉm cười, cười có phần bối rối, “Thành tích thi Hương này muốn đề danh Bảng Vàng sợ là không có trông chờ gì.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất