Bán Tiên

Chương 77: Nhập tràng

Chương 77: Nhập tràng

Với hắn mà nói, vị tiên sinh này cảm thấy xấu hổ, cảm thấy không nắm chặt là được rồi.
Càng không thể để cho tiên sinh đem về làm sửa chữa gì gì đó, chỉ cần nguyên nước nguyên vị như vậy là được, nát một chút mới tốt.
Minh tiên sinh không nói gì, thế nhưng bây giờ thể xác và tinh thần uể oải, ngay cả lời cũng không muốn nói nhiều, căn bản không có sức lực để tranh đoạt, hơn nữa tâm tính mệt mỏi không sinh ra được khí phách tranh đấu, ông ta chống hai tay vào tay vịn ghế, đứng lên, rũ rũ hai vai, từng bước một cất bước hướng ra ngoài, giọng nói suy yếu: “Văn không có tuyệt đối tốt, nếu như có người cứ muốn đâm chọc, cho dù làm tốt đến đâu cũng khó tránh khỏi có tì vết, tùy nó là được.”
Rõ ràng là lười tiếp tục tranh đoạt.
Cho tới bây giờ, ông ta vẫn hoài nghi đề thi này là do tên hạ nhân gì đó của Chung phủ làm ra để thử mình.
Dữu Khánh đem bài thi gấp lại nhét vào trong người, rồi đưa tiễn Minh tiên sinh đi ra thư phòng.
Đứng ở dưới mái hiên, nhìn nhìn sắc trời đã mờ tối, Minh tiên sinh từng bước một bước xuống bậc cấp, chậm rì đi ra phía ngoài.
Đi ra đình viện, đang chờ đợi tại bên ngoài, Lý quản gia lập tức tiến tới cung thỉnh Minh tiên sinh, nói Chung viên ngoại muốn thiết yến khoản đãi.
Minh tiên sinh một câu nói cũng không muốn nói, khoát tay áo thể hiện không cần thiết, buồn bã bước tới trước, người khác đều không biết ông ta đang trầm mặc suy tư việc gì.
Sau khi đích thân tiễn người rời đi, Lý quản gia chạy về Đông viện, nhìn thấy Dữu Khánh đang ăn uống thả cửa, lập tức hỏi: “Minh tiên sinh sao vậy? Ngay cả xe ngựa đưa đón cũng không lên xe, cứ nói muốn một mình đi bộ một chút, ta sợ ông ta gặp chuyện không may, bảo xe ngựa đi theo ở phía sau, có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Một mình ôm một bàn ăn, Dữu Khánh nhún vai, “Không có gì, dạy quá muộn, mệt mỏi mà thôi.”
Lý quản gia hoài nghi, “Có phải không?”
Dữu Khánh chuyển hướng đề tài, chỉ chỉ thức ăn trên bàn, than thở: “Lý thúc, mấy thứ này… Ai, kỳ thực vẫn là cơm Linh Mễ càng thích hợp với ta.”
Lý quản gia hơi trợn mắt, “Không phải tiếc rẻ mà không cho ngươi ăn, ta đã nói rồi, Đỗ Phì cố ý căn dặn, nếu như muốn ngươi tập trung ôn thi, trước khi thi Hội sẽ không thể cho ngươi ăn Linh Mễ, nếu không ngươi sẽ chạy đi đả tọa.”
Thôi, được rồi! Dữu Khánh nhấc tay ra hiệu ngừng lại, không nói nữa, vẫn là như vậy, không có khác gì bị giam lỏng.
Ăn xong, đám người thu dọn sạch sẽ, Đông viện lại khôi phục yên tĩnh.
Đèn thư phòng vẫn còn sáng trưng, Dữu Khánh cầm mấy tờ bài làm mà Minh tiên sinh đã làm ra, đọc xem từng bài, vẫn là câu nói kia, với cái trò này hắn xem không ra được cái gì tốt cái gì xấu.
Nhưng hắn vẫn rất thỏa mãn.
Nếu như đề thi này là thật, việc làm bài thi như thế nào đã được giải quyết rồi.
Cũng chỉ có để cho vị Minh tiên sinh này làm bài giải cho đề thi đó mới không cần lo lắng việc hắn sớm có được đề thi bị tiết lộ ra ngoài.
Chín khóa thi không đậu đã không dễ nghe, còn phải gánh lấy cái danh tiếng ‘Thập toàn thập mỹ’ hay sao? Hơn nữa, nếu đi tố giác nhà học sinh gây rối, về sau ai dám dùng?
Đến lúc đó hắn tự nhiên có biện pháp khiến Minh tiên sinh cân nhắc lợi hại.
Đương nhiên, tiền đề chính là bài làm của Minh tiên sinh thi không đậu.
Theo Dữu Khánh, cũng sẽ không có khả năng thi đậu, ngay cả ông ta, chín lần thi đều thi không đậu, Dữu Khánh hắn chỉ tham gia một lần là có thể đi đậu sao, vậy Dữu Khánh hắn phải không may cỡ nào mới được a?
Người đã thi chín lần đều thi không đậu, lại chán chường nhiều năm, còn bị tửu sắc đào rỗng thân thể, một người tinh lực không tốt như thế, chỉ đem đề mục thi Hội vốn cần phải thi trong mấy ngày này vội vã làm hết trong một buổi chiều, thậm chí còn không có bất kỳ xem xét, sửa chữa lại đáp án, nếu như vậy mà vẫn được lên bảng, vậy thì không có thiên lý nữa rồi.
Nếu thật sự rơi vào trường hợp như vạy, dù thối như cứt chó Dữu Khánh hắn cũng phải nuốt vào, đành nhận mà thôi!
Cuộc sống từng ngày trôi qua rất nhanh, đảo mắt liền tới gần thi Hội, danh sách nhân viên liên quan tới việc chủ trì thi Hội của triều đình cũng được xác định.
Minh tiên sinh thay đổi thái độ lười nhác thường ngày, xin nghỉ với nhà chủ bên kia, dồn toàn bộ thời gian tại bên Chung phủ, giúp Dữu Khánh xác định phạm vi có khả năng ra đề mục, khiến cho Dữu Khánh đau cả đầu.
Bảy ngày, chỉ có thời gian bảy ngày, Minh tiên sinh không tiếc ở tại Chung phủ Đông viện, cũng không tại thư phòng lười biếng đi giấc, nhìn chằm chằm Dữu Khánh học hành.
Loại tình huống này xem như là làm bộ làm tịch cũng thực sự mệt mỏi, trong vòng bảy ngày phải xem quá nhiều nội dung.
Khi Dữu Khánh muốn lười biếng, Minh tiên sinh nhưng là chụp lấy gậy tới quất hắn.
Đùa cái gì vậy? Dám đánh lén bản chưởng môn? Làm cho Dữu Khánh thiếu một chút rút kiếm chém lão.
Sau đó vì cố kỵ đánh tiên sinh có thể khiến cho Chung phủ khiếp sợ, cho nên mới không thể không nín nhịn.
Then chốt là dù ngươi nói mình biết võ công cũng vô dụng, nói ra cũng không hù dọa được người ta, Minh tiên sinh vẫn như cũ có gan chụp lấy gậy gộc, có cảm giác như một thân xương già vẫn có cốt khí đấu tranh với trời.
Nói chung bảy ngày này khiến Dữu Khánh rất khó chịu nổi…
Nhưng điều gì đến rốt cuộc vẫn phải đến, khi một ngày này thật sự tới rồi, vốn tưởng rằng mình chỉ làm người đi ngang qua, Dữu Khánh không khỏi có chút thấp thỏm.
Tới ngày Thi Hội chính thức bắt đầu, xe ngựa cùng đội hộ vệ của nam chủ nhân Chung phủ tự mình đưa tiễn.
Bên trong xe ngựa, ngoại trừ thí sinh Dữu Khánh ra, còn có Chung viên ngoại và đích thân Minh tiên sinh tới tiễn.
Minh tiên sinh một đường lải nhải, liên tục dặn dò các hạng mục phải chú ý sau khi tiến vào trường thi.
Chung viên ngoại ở một bên vừa nghe vừa liên tục gật đầu, không quản nói như thế nào, là người từng tham gia qua chín lần thi Hội, chỉ dựa vào phần kinh nghiệm này Chung phủ đã không tính mất trắng tiền.
Đoàn xe còn chưa đến được trường thi, tại trên đường đi tới trường thi liền bị buộc dừng lại, có quân sĩ chặn đường, không cho phép các thứ như xe ngựa đi qua, kể cả nhân viên đưa tiễn cũng đều phải ngừng tiến tới trước, chỉ cho phép thí sinh dựa vào thẻ bài báo danh đi vào.
Thời kì này không ai dám cưỡng ép xung đột.
Cũng có thể lý giải, hơn một vạn thí sinh đến từ các nơi Cẩm Quốc, đồng thời tập trung vào một chỗ là quy mô không nhỏ, nếu lại có thêm nhân viên cùng các loại xe ngựa đưa tiễn cùng nhau dồn vào thì không chỉ dễ dàng khiến đường đi bị tắc nghẽn, còn dễ dàng gây ra sai lầm.
Dữu Khánh chỉ có thể xuống xe, Đỗ Phì đem một cái ba lô chứa đầy đồ đưa cho hắn, cũng giúp hắn đeo lên lưng, đồng thời dặn dò sau khi thi xong thì đến nơi nào gặp mặt, sẽ đến đón hắn.
Mọi người ngoại trừ nói một loạt lời cổ vũ ra, chính là nhắc hắn bảo trọng thân thể, dù sao cần phải thi năm ngày bốn đêm, bằng với tại trong khu vực trường thi ở lại bốn năm ngày.
Dữu Khánh hành lễ với mọi người, sau đó xoay người rời đi, lúc đó Minh tiên sinh chợt bước nhanh tới, kéo lấy tay áo hắn lại.
Dữu Khánh ngạc nhiên quay đầu lại, hỏi: “Tiên sinh còn có gì dặn dò?”
Ánh mắt Minh tiên sinh hùng hổ dọa người, miệng lại lúng túng một hồi, cuối cùng chỉ nói ra được hai chữ, “Thi tốt.”
“Vâng.” Dữu Khánh đáp, xác định lão không có dặn dò gì khác, mới lại lần nữa xoay người cất bước.
Minh tiên sinh nhìn theo Dữu Khánh cầm bảng tên vượt qua chốt phong tỏa của nhân mã triều đình, mãi cho đến khi thân ảnh Dữu Khánh biến mất không thấy, ông ta vẫn còn đứng tại đó bất động thật lâu, thần tình phức tạp.
Cũng không biết ông ta đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng đang thất thần, Chung viên ngoại liên tục gọi lão mấy tiếng, ông ta mới tỉnh lại.
Chung viên ngoại mời lão lên xe, nói muốn mở tiệc chiêu đãi.
Minh tiên sinh xua tay xin miễn, cũng không cần xe ngựa đưa tiễn, lại nói là muốn một mình đi bộ một chút, bóng lưng tiêu điều rời đi…
Trường thi chiếm khu vực rất lớn, chỉ riêng buồng cho thí sinh dùng đã xấp xỉ hai vạn gian, nơi cổng vào lâm thời đặt hơn bốn mươi lều kiểm tra, một châu một cái.
Một đám thí sinh cõng một đống lớn đồ vật tìm kiếm lối vào từng Châu, dọc theo đường đi hết nhìn đông tới nhìn tây, Dữu Khánh cũng ở trong đó.
Sau khi tìm được lối vào, Dữu Khánh phát hiện những nhân viên liên quan của Liệt Châu lúc trước đi theo hộ tống nhập kinh cũng tại đây, chủ yếu phụ trách xác định lai lịch thí sinh với nhân viên triều đình cùng đi, nếu phát hiện người lạ mắt và chưa bao giờ gặp qua tự nhiên cần phải tra xét kĩ.
Những việc này đều đơn giản, toàn bộ quá trình tiến vào phiền toái nhất chính là kiểm tra vật phẩm mang theo, kiểm tra rất kỹ càng, rất sợ có kẻ đem theo tài liệu đi vào, tương đối tiêu tốn thời gian. Dù sao cũng là hơn vạn người tham gia dự thi, từng người ở trong lều riêng, nhân viên giám thị là không có cách nào nhìn chằm chằm từng người, chỉ có thể kiểm tra nghiêm ngặt khi tiến vào.
Thật vất vả đi vào được bên trong, hết nhìn đông tới nhìn tây, Dữu Khánh vẫn không thể phát hiện thấy Hứa Phí, không biết người ta đã tiến vào, hay là còn chưa có tới.
Hỏa Tất Xuất của hắn đã sớm phái người đưa tới cho Trùng Nhi, không phải là lo lắng người của Chung phủ chiếu cố không tốt, mà vì phía bên Chung phủ đang hiếu kì không biết vì sao nước trong ao nhỏ tại Đông viện lại biến đen, lúc trước hắn không cân nhắc quá nhiều, đã nói dối, nói không biết. Cho nên nếu như đưa cho người của Chung phủ chăm sóc thì lập tức sẽ lộ tẩy.
Đương nhiên, hắn tìm Hứa Phí cũng không phải vì quan tâm Hỏa Tất Xuất của mình như thế nào, mà là muốn hỏi một chút khoản nợ bốn ngàn lượng bạc như thế nào rồi?
Sau khi tiến vào trường thi, muốn tìm được Hứa Phí liền trở nên phiền phức.
Thí sinh của các Châu đều được chia tách phân tán, thẻ bài thứ tự được phát ra bằng cách rút thăm, không cho những người quen nhau có cơ hội ở cùng một chỗ.
Khắp nơi có người trông coi, không thể chạy loạn khắp nơi, Dữu Khánh đành phải tạm thời xóa bỏ ý định, thành thành thật thật dựa theo số thứ tự tìm đến khu vực chỗ của mình. Sau một hồi vòng vòng, hắn tìm được chỗ ngồi của mình, đó một gian lều nhỏ có chút mùi mốc và chật hẹp.
Chung phủ, khi Chung viên ngoại về đến nhà thì đã qua giờ cơm trưa.
Nhưng người nhà đều đang đợi ông ta, vừa thấy ông ta trở về, Văn Giản Tuệ lập tức nghênh đón hỏi: “Vì sao về trễ như thế?”
Chung viên ngoại lắc đầu, “Hôm nay xem như có thêm kiến thức. Khu vực Trường thi quá nhiều người đưa tiễn thí sinh, khi trở về thì bị kẹt đường không đi được, ngồi xe ngựa thật sự còn không nhanh bằng đi bộ.”
Văn Giản Tuệ: “Thuận lợi đưa người đến trường thi chứ?”
Ở một bên, Chung Nhược Thần và Văn Nhược Vị đều vểnh tai lên nghe.
Chung viên ngoại chỉ gật đầu ừ một tiếng.
Sau đó, hạ nhân bưng cơm nước đã hâm nóng lên, một nhà bốn người ngồi vây quanh bàn chậm rãi ăn.
Ăn được phân nửa, Văn Giản Tuệ đột nhiên than thở bỏ đũa xuống, dáng vẻ tâm sự trùng điệp, khó thể nuốt xuống, “Thi Hương xếp thứ một trăm lẻ sáu, nếu tính thêm hơn bốn mươi Châu, không sai biệt lắm sẽ xếp khoảng sau bốn ngàn. Ta hỏi thăm qua rồi, thi Hội thường chỉ lấy hai ba trăm tên phía trước, hắn ở vị trí khoảng bốn nghìn như vậy cũng không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể lên bảng a.”
Lời này là bà ta nói cho trượng phu nghe, cũng là nói cho nữ nhi đang đợi được gả nghe, có một số việc bà ta nói ra là không có tác dụng, nếu nữ nhi chết sống không muốn gả thì bà ta tin tưởng trượng phu sẽ nghiêm túc cân nhắc.
Nói đến cùng, với ‘A Sĩ Hành’ không phát huy được tác dụng gia thế bối cảnh lại không thể đề danh Bảng Vàng, bà ta là chướng mắt.
Cử nhân? Đặt ở mỗi Châu có khả năng xem như một thành công, nhưng đặt ở kinh thành thì không tính được cái gì, nhìn xem cảnh tượng vạn người tập hợp kinh thành dự thi liền biết. Mà Chung gia bình thường lui tới qua lại không phải phú thì là quý, không biết quen biết bao nhiêu là quan to quý nhân ngũ phẩm trở lên, cử nhân thì tính là thứ gì chứ?
Không phải Chung gia nuôi không nổi ‘A Sĩ Hành’, mà bà ta muốn sĩ diện, tìm tới một con rể không có danh tiếng như vậy, bình thường tiếp xúc cùng những phu nhân khác thì phải đặt mặt mũi đi nơi nào? Để mấy tiện nhân mà thường ngày lẫn nhau có chút ý kiến kia biết được, còn không biết sẽ châm biếm bà ta đến mức nào.
Điều này không thể nghĩ, càng nghĩ bà ta càng khó mà tiếp nhận.
Sắc mặt Chung viên ngoại nghiêm trọng, nói thật đi, ông ta cũng không xem trọng lần dự thi này của Dữu Khánh, trên cơ bản là không công bận rộn một trận, xem như tận lực thử một lần, còn lại chờ vận khí đi.
Bưng bát ăn cơm, Chung Nhược Thần cúi đầu xuống, trên chiếc đũa mấy hạt cơm dường như chỉ đưa từng hạt cơm từng hạt cơm chậm rãi vào trong miệng, đồng dạng là thực khó nuốt xuống.
Mấy ngày nay, mẫu thân thường tại bên tai nàng nói một ít lời nói không tốt về vị hôn phu của nàng, nói hắn vô dụng.
Nàng không rõ, vì sao đột nhiên nói cho nàng biết nàng có một vị hôn phu, sau đó lại không ngừng làm thấp đi vị hôn phu của nàng, khiến nàng phải đứng bên nào?
Đôi mắt Văn Nhược Vị vụt sáng, nhìn thấy dáng vẻ tỷ tỷ, lúc này vui cười nói: “Không nhất định a, thi Hương không được, thi Hội chợt lóe sáng hào quang cũng không phải chưa có a. Nương, vạn nhất tỷ phu tương lai thi lấy Trạng nguyên trở về cho mẹ, vậy mẹ còn không phải khiến người khác ghen tỵ muốn chết sao.”
Văn Giản Tuệ bị lời nàng nói làm cho bật cười, ngay lập tức ý thức được là ngủ mơ, mặt lại trầm xuống, hừ nói: “Nằm mơ cũng không có khả năng, trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây còn không sai biệt lắm.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất