Bán Tiên

Chương 78: Thi xong

Chương 78: Thi xong

Mặt trời vẫn hiện lên từ phía đông như cũ, lại là một ngày mới bắt đầu.
Ngày hôm sau, trong Trường thi.
Đang khoanh chân đả tọa trong phòng thi, Dữu Khánh bị một ít thanh âm ầm ĩ làm tỉnh lại, chậm rãi thu công, mở mắt ra.
Sắc trời còn sớm, ánh nắng chỉ vừa mới chiếu đến nóc nhà mà thôi, nhưng đám thí sinh đã làm đủ các loại hoạt động.
Vệ sinh có vệ sinh, rửa mặt có rửa mặt, có âm thanh đi tới đi lui, có động tĩnh chuẩn bị cơm, có cả tiếng thở dài bởi một đêm chưa được nghỉ ngơi đủ, lại thêm đều là người đến từ thiên nam địa bắc, thói quen sinh hoạt khác nhau, cho nên có thể nghe được đủ các loại động tĩnh, ngửi được đủ các loại mùi vị.
Thí sinh sát vách Dữu Khánh thì đang ăn bánh vừa được nướng xong, có nhiều hương liệu mùi vị thật đặc biệt, xông thẳng về bên này.
Quy củ trong phòng thi là không cho phép giao lưu, có chuyện gì có thể trực tiếp tìm đến giám sát, cũng chính là nhân viên giám thị do triều đình phái tới trực ở bên ngoài.
Cảm nhận một chút bầu không khí nơi đây, Dữu Khánh lắc đầu thở dài, mình đường đường là Linh Lung quan chưởng môn vậy mà sẽ rơi vào trường hợp này, quả thực là tạo nghiệp!
Hắn cũng đứng dậy rửa mặt, sau đó liền nấu Linh Mễ do mình mang đến.
Lần này, hắn xem như đã tìm được lí do danh chính ngôn thuận để kiếm lấy chút lợi ích từ Chung phủ, mười cân Linh Mễ, tối hôm qua đã ăn no nê một bữa, sau đó đả tọa luyện hóa linh khí trong đó.
Bên ngoài có từng cái lu lớn đựng nước, cũng có chuẩn bị sẵn củi lửa để cho các thí sinh sử dụng.
Đến khi ăn uống no đủ xong, giờ Thìn đã qua một nửa, cuối cùng đã đến giờ bắt đầu phát bài thi.
Nói là ngày hôm qua bắt đầu thi, kỳ thực ngày hôm qua chỉ là nhập trường, thật sự là bởi vì số người cần phải kiểm tra quá nhiều.
Đêm qua Trường thi bị phong tỏa lại, đoạn tuyệt liên hệ với bên ngoài. Trong đêm, đề thi cũng được soạn ra tại bên trong trường thi, sau đó thợ mộc trong trường thi suốt đêm thực hiện bản khắc in ấn, để đảm bảo mọi người nhìn thấy đề thi đều giống nhau như đúc.
Được phát cùng với đề thi chính là giấy thi.
Sau khi cầm được đề thi, thì không cho phép đem theo bất cứ tờ giấy nào rời khỏi phòng thi, càng không cho phép giữa các thí sinh có bất cứ liên hệ gì.
Một mực lòng dạ thấp thỏm, ngay khi chứng kiến được đề thi thì Dữu Khánh lập tức yên tĩnh, tâm thần ngưng trệ lại đến mức không chút động đậy, ánh mắt chằm chằm nhìn lên đề thi.
Trùng Nhi không có lừa gạt hắn, đề thi đưa đến Chung phủ chính là đề thi Hội lần này.
Hắn không biết tâm tình mình hiện tại như thế nào, vốn tưởng rằng sau khi xác nhận được mình đã biết trước đề thi thì sẽ rất vui mừng, nhưng khi thật sự đã xác nhận, hắn lại không thể sinh ra chút cảm giác vui mừng nào, lần này hắn dường như mới chân chính cảm nhận được, lúc sinh tiền, điều A Tiết Chương liều mạng muốn cải cách là cái gì.
Mình chỉ là một người trong giang hồ, việc đó hình như chẳng liên quan gì đến mình… Dữu Khánh trong lòng thầm nhắc như thế, rồi mới lắc lắc người, bắt đầu lấy ra văn phòng phẩm.
Tất cả trình tự chuẩn bị, đều dựa theo lời Minh tiên sinh dặn dò, làm từng bước một, trước tiên làm nháp.
Một lần vùi đầu xuống viết này liền mất non nửa ngày, hắn sợ mình quên mất, trước tiên đem nội dung nhớ được trong đầu viết ra giấy nháp, sau đó lại tiếp tục khoanh chân đả tọa tu luyện, nếu không làm như vậy, hắn cũng không biết làm sao có thể chịu đựng cho qua thời gian mấy ngày này.
Nhân viên giám thị thỉnh thoảng đi qua thấy vậy cũng không có bất cứ phản ứng gì, chỉ cho rằng hắn đang trầm tư suy nghĩ.
Kéo dài đến ngày thứ ba, trước tiên lại là nấu một bữa Linh Mễ, ăn no, sau đó mới bắt đầu từng chữ từng chữ mà nghiêm túc chép lại, nỗ lực đạt được chữ viết đẹp.
Chép xong nội dung một đề, xác nhận không có vấn đề gì, lại lần nữa thu công, tiếp tục đả tọa luyện hóa linh khí hôm nay vào bụng.
Ngày thứ tư hắn y nguyên như cũ.
Người bên ngoài Trường thi nhìn không thấy tình cảnh bên trong trường thi, nhưng có rất nhiều người lo lắng.
Mặt trời lặn mặt trời mọc, lại trôi qua một ngày, ngày thứ năm, cũng là một ngày thi Hội sau cùng.
Bầu trời có gió mây biến đổi bất ngờ, mây đen che kín ánh sáng mặt trời, rơi xuống mưa phùn lã lướt.
Phía trước cửa sổ, Chung Nhược Thần đứng đã lâu, ngóng nhìn giọt nước tí tách dưới mái hiên.
Văn Nhược Vị tại phía sau nàng, cuốn ống quần lên, trên cẳng chân trắng nõn nổi rõ một vết thâm, lúc trước len lén leo lên cầu thang bị té, chỉ lấy một quả trứng gà đun sôi lăn chỗ vết thâm, nhe răng nhếch miệng hít vào một hơi, gọi: “Tỷ, giúp ta.”
Chung Nhược Thần đang thất thần, muội muội gọi liên tục mấy tiếng mà vẫn không có nghe thấy.
Văn Nhược Vị quay đầu lại quan sát một lúc, không trông chờ được rồi, tiếp tục tự mình lăn trứng, trong miệng thì thầm, “Tỷ phu a tỷ phu, chỉ mong ngươi có thể tranh được kết quả!”
Nàng ta cũng không ngốc, đã nghe ra được mẫu thân có ý hối hôn, biết rõ mẫu thân muốn giựt giây để tỷ tỷ mở miệng, nhưng mà nàng ta cũng biết tỷ tỷ vẫn một mực giả ngu, vì một người chưa từng gặp mặt chống đối mẫu thân, chết sống không mở ra lời đó…
Trong phòng thi, Dữu Khánh nhìn mưa nhỏ bên ngoài, suy nghĩ miên man, đang suy nghĩ có nên làm ra chuyện bất ngờ gì đó hay không, khiến cho bài thi bị ướt nhẹp đi.
Lúc trước, trên đường đi đến trường thi, Minh tiên sinh tại bên trong xe ngựa từng dặn dò, vạn nhất trời mưa phải cẩn thận trông nom tốt bài thi, bài thi bị nước mưa dính ướt hoặc là bị dơ thì sẽ không được thu, mà với những phương thức đầu cơ trục lợi này A Sĩ Hành cũng không có nói cho hắn biết. Hắn không nghĩ tới thật đúng là trời đổ mưa rồi.
Minh tiên sinh vừa nói ra điều này, lúc đó hắn đã có ý nghĩ làm vậy cho bớt việc, về sau ngẫm lại vẫn là bỏ qua, mình có thể lừa dối vượt qua, không cần phải làm ra hạ sách này, bài thi dơ thì có thể trực tiếp thi rớt, nhưng chủ khảo nhân viên cũng là sẽ xác định tình huống, đem hắn tên ‘A Sĩ Hành’ này đơn độc kéo đi ra ngoài là tránh không được, không chừng còn sẽ khiến sự việc càng thêm phức tạp.
Khơi gợi lên tiểu tâm tư của hắn chính là, không nghĩ tới thật đúng là trời đổ mưa rồi.
Sau cùng, một chút tà niệm đấu tranh đó bị hắn đè ép xuống, hất lên một bộ y phục che chắn mưa gió bên ngoài.
Tỉ mỉ tiếp tục chép xong một đề thi, tiếp đó thì viết ra mấy câu thơ, kiểm tra không có sai lầm số báo danh, đem mấy bài làm sắp xếp chỉnh lý tập trung với nhau.
Phần còn lại chính là chờ đợi nộp bài thi.
Sau khi qua buổi trưa, trống trường thi vang lên, đám thí sinh lập tức dồn dập che chắn tránh bài thi bị ướt đem nộp bài thi…
Giờ Thân, cổng lớn Trường thi mở ra, các thí sinh lục tục đi ra ngoài, có người tinh thần phấn chấn, có kẻ sắc mặt nghiêm trọng, còn có người tùy ý mưa giội lên người, cũng có kẻ che đầu chạy mau. Dữu Khánh xen lẫn giữa những người này đi ra ngoài, đồng thời hết nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm Hứa Phí, kết quả vẫn không tìm thấy được, hắn đành phải theo đám người phân tán rời đi.
Đợi hắn từ trong đám đại quân phong tỏa đi ra thì trên người đã bị mưa làm cho ẩm ướt, đi không bao xa một cây dù đưa tới, là Đỗ Phì cầm ô tới đón hắn.
“Đỗ thúc.” Dữu Khánh cười nhận lấy dù.
Đỗ Phì đưa cho hắn, còn giúp hắn vác lấy gùi đồ, mình thì hơn phân nửa thân thể lộ tại ngoài trời mưa, bung dù giúp hắn, vừa đồng hành vừa hỏi: “Làm bài thi thế nào?”
Cùng lúc quan sát thần sắc Dữu Khánh, dường như hi vọng có thể nhìn ra chút gì.
Dữu Khánh nhún vai buông tay, bộ dạng có vẻ thờ ơ không xem là việc quan trọng.
Đỗ Phì cho rằng hắn đang giả vờ thoải mái, không có tiếp tục hỏi nhiều, không biết Dữu Khánh là thật sự không quan tâm.
Hai người đi bộ đến bên cạnh xe ngựa, khi Dữu Khánh tiến vào xe ngựa thì phát hiện Chung viên ngoại đang ở bên trong xe, ông ta lại đích thân tới đón, hắn thoáng sửng sốt rồi vội tại trong xe hành lễ, “Thúc phụ.”
Chung viên ngoại ném cho hắn một cái khăn mặt, bảo hắn lau người một chút, “Nghe nói hoàn cảnh làm việc và nghỉ ngơi bên trong trường thi rất không tốt, sợ ngươi nghỉ ngơi không tốt lại bị mưa, nhưng Đỗ Phì nói ngươi có tu luyện nội công, nói chút mưa đó không khiến ngươi bệnh được.”
Dữu Khánh gật đầu, “Cũng tạm.”
Chung viên ngoại lúc này mới hỏi: “Thi cử thế nào?”
Cho dù biết rõ bây giờ hỏi cũng chưa hẳn là kết quả thật, nhưng vẫn nhịn không được mở lời hỏi.
Dữu Khánh cười nói: “Ta đã tận lực rồi.”
Chung viên ngoại hơi gật đầu, liền không hỏi nữa, một đường theo xe ngựa xóc nảy, tầm nhìn hơi lay động nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, có thể thấy tâm tình tương đối nặng nề.
Thẳng đến khi sắp đến Chung phủ thì Chung viên ngoại mới lại lần nữa mở miệng, “Có thể thi đậu thì tốt, nếu như không thể đậu, cứ lưu lại kinh thành học hành. Chờ sau khi danh sách được công bố ra, ta sẽ sắp xếp người đi Liệt Châu hội quán giúp ngươi hoàn thành công văn lưu lại.”
“Vâng.” Dữu Khánh đáp.
Đây chính là điều hắn muốn, hắn thật sự không muốn tiếp tục theo đội ngũ hộ tống của Liệt Châu cùng nhau trở về, không có tự do, phải luôn che mặt và cũng không tiện trò chuyện.
Một chuyện khác chính là bởi vì giai đoạn trước bị giam lỏng ôn thi tại trong Chung phủ, cho nên hắn còn chưa tìm được người mua thích hợp, vẫn chưa bán ra được Hỏa Tất Xuất, có khả năng cần dừng lại kinh thành một đoạn thời gian, nếu không thì ở địa phương nông thôn kia rất khó bán Hỏa Tất Xuất ra được với giá cao.
Nhưng tiền đề lưu kinh là cần phải tại Liệt Châu hội quán hoàn thành thủ tục, bằng không đội ngũ hộ tống khi trở về Liệt Châu để thiếu mất một gã cử nhân là không có cách nào báo cáo kết quả công tác, ngươi không làm thủ tục lưu kinh thì nhất định phải theo đội ngũ cùng về.
Cũng bởi vì vậy, vốn định hôm nay sẽ nói ra sự thật, Dữu Khánh không thể không tạm thời nhịn lại, dù sao bên này cũng phải đợi thi Hội công bố ra kết quả mới sẽ an bài hôn sự, hắn còn có thể kiếm nhiều chút Linh Mễ, nháo cương thì không dễ chiếm được món lợi này.
Sau khi có kết quả thi Hội rồi mới sắp xếp hôn sự là vì đề phòng quá sớm bại lộ thân phận con trai của A Tiết Chương, tránh để có người quấy nhiễu kết quả thi cử.
Sau khi xe ngựa trở lại Chung phủ, Lý quản gia ra nghênh đón lại lần nữa hỏi việc làm bài thi như thế nào.
Mà nữ chủ nhân Văn Giản Tuệ của Chung phủ thì một mực không lộ diện…
Ngày hôm sau trời quang mây tạnh.
Cuối cùng đã được tự do, Dữu Khánh lập tức muốn đi dạo kinh thành, kết quả Đỗ Phì vẫn chưa cho hắn hoàn toàn tự do, cứ thế mà phái hai người đi theo hắn, nói đây là ý của Chung viên ngoại, sợ hắn ở kinh thành gặp chuyện không may.
Điều này khiến cho Dữu Khánh vốn có ý đồ đi tìm khách hàng thích hợp lập tức có chút bó tay bó chân, đối diện với Đỗ Phì không chịu nhượng bộ, hắn cũng đành phải thôi, tất cả chờ khi nói ra sự thật rồi tính tiếp.
Nhưng mà vẫn muốn có chiếc xe ngựa để ra ngoài đi dạo, hắn cũng không đi nơi nào khác, chạy thẳng đến Tào phủ.
Người gác cổng Tào phủ nhìn thấy xe ngựa khách tới cũng không tầm thường, lập tức đi vào thông báo.
Chỉ chốc lát sau, Trùng Nhi chạy ra, vui vẻ nói: “Sĩ Hành công tử.”
Để tùy tùng Chung phủ chờ bên ngoài, Dữu Khánh theo Trùng Nhi đi vào.
Ở một bên dẫn đường, Trùng Nhi kỳ thực cũng muốn hỏi một chút Dữu Khánh xem làm bài thi như thế nào, nhưng cảm thấy lời này không phải mình nên hỏi, nên cũng không có nhiều lời, chỉ là vẫn nhắc nhở một câu, “Sĩ Hành công tử, công tử nhà ta có khách, bốn người kia và Chiêm Mộc Xuân Chiêm công tử tới rồi.”
“Bốn người nào?” Dữu Khánh vừa hỏi ra khỏi miệng liền hoàn toàn tỉnh ngộ, lặn lộn cùng một chỗ với Chiêm Mộc Xuân còn có thể là bốn kẻ nào, thử hỏi: “Bốn kẻ họ Tô kia sao?”
Trùng Nhi gật đầu.
Dữu Khánh tức thì có phần bối rối, phát hiện mấy tên này quả thật là âm hồn bất tán, tại sao tại đây cũng có thể đụng phải, hắn hỏi: “Bọn họ tới đây làm gì?”
Trùng Nhi: “Ôn chuyện.”
Dữu Khánh không lời nào để nói, có một điểm hắn không thừa nhận cũng không được, bốn gia hỏa quan hệ mật thiết kia cùng với Chiêm Mộc Xuân còn có cả Hứa Phí nữa, đích xác giao tiếp quan hệ không tệ, tựa hồ những kẻ có nổi danh luôn có thể trộn lẫn với nhau, một đường cùng nhau đến kinh thành, quan hệ càng ngày càng thân cận, phỏng chừng sáu người đều sắp thành anh em kết bái rồi.
Cũng được, Dữu Khánh suy nghĩ một chút, cũng đã đến thời điểm đoán mệnh cho mấy tên gia hỏa rồi, đúng lúc tránh cho hắn khỏi phải đi tìm từng người, liền hỏi: “Bọn họ có biết ta tới không?”
Trùng Nhi gật đầu, “Khi người gác cổng tới thông báo, mấy người bọn họ đang cùng một chỗ với công tử, đều đã nghe được.”
Dữu Khánh chần chừ hỏi: “Bọn họ phản ứng như thế nào?”
Trùng Nhi cúi đầu không nói, hắn nhìn thấy có kẻ cười nhạt, nhưng hắn không tiện nói ở sau lưng.
Không nói, Dữu Khánh liền minh bạch rồi, cũng hừ một tiếng, đổi đề tài, “Đầu To không có việc gì đi?”
Trùng Nhi cũng lập tức lộ khuôn mặt tươi cười, “Mỗi ngày có xương ăn, rất ngoan ngoãn.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất