Chương 79: Kinh thành thủ phú
Tại đại trạch hào phú của Tào phủ, khu vườn phong cảnh phồn hoa.
Trong lúc vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đến tiểu viện, nơi Hứa Phí ở, Trùng Nhi trước tiên chạy vào thông báo, lập tức thấy Hứa Phí và Chiêm Mộc Xuân lộ diện, nhưng không có bốn người Tô Ứng Thao.
“Sĩ Hành huynh.” Hứa Phí đi xuống bậc cấp nghênh đón, nét tươi cười trên mặt có phần không được tự nhiên, gã đại khái đoán được ý đồ Dữu Khánh đến đây.
“Sĩ Hành huynh.” Chiêm Mộc Xuân cũng bước xuống bậc thang chào.
Đối với vị này, y xem như có ấn tượng khắc sâu, gần như là kẻ duy nhất trong số toàn bộ thí sinh vào kinh thành không coi trọng Giải Nguyên lang là y đây.
Thanh niên đều thích cảm giác được người người vây quanh, y cũng không ngoại lệ, nhưng nếu như nói thật về Dữu Khánh, trong lòng y có một sự kính trọng khác.
Dữu Khánh trực tiếp bày ra khuôn mặt tươi cười, “Hứa huynh. Ôi, Chiêm huynh làm sao cũng tại nơi này, hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Hứa Phí có phần bất ngờ, quan sát hắn.
Chiêm Mộc Xuân đáp lại: “Nửa tháng trước chúng ta đã ước hẹn sẵn rồi, sau khi thi xong sẽ tập trung gặp mặt, hỏi thăm nhau một chút về việc thi cử, chúng ta cũng là vừa mới đến.”
Dữu Khánh liền hiểu rồi, mấy tên gia hỏa này trước khi thi đã từng có tụ tập với nhau, thương cảm cho mình ngay cả cửa cũng ra không được, bọn họ tự do hơn cả mình, ai bảo mình cõng nồi ‘Kết quả thi Hương không tốt’ a, đã chấp nhận!
Không đợi hắn nói nhiều, Hứa Phí đưa tay ra hiệu cho Dữu Khánh mượn một bước nói chuyện.
Chiêm Mộc Xuân thức thời rời đi lảng tránh, trở về trong phòng trước.
Dữu Khánh theo Hứa Phí đi đến một bên, chăm chú lắng nghe tình hình.
Hứa Phí hạ thấp giọng nói: “Sĩ Hành huynh, về chuyện tiền bạc, không nên đề cập ngay trước mặt người khác nhé. Cậu ta đã đồng ý rồi, đợi chút nữa ta sẽ tới Phòng thu chi nhắc chi trước cho ngươi.”
Dữu Khánh gật đầu, đã hiểu được, vị này không muốn hắn nhắc tới việc thiếu nợ ngay trước mặt khách, lập tức lời lẽ thiện ý nói: “Dễ nói, dựa vào giao tình sinh tử giữa ngươi và ta, việc tiền bạc không cần gấp gáp, nhưng ta dù sao cũng đã đem biên lai ghi nợ đến rồi, một lát nữa sẽ đưa cho ngươi.”
Hứa Phí cười khổ, sau đó đưa tay mời hắn vào bên trong.
Dữu Khánh tâm tình rất tốt, cất tiếng cảm tạ rồi cùng theo vào bên trong. Vừa tiến vào phòng khách, hắn phát hiện không chỉ có Chiêm Mộc Xuân, bốn người Tô Ứng Thao cũng tại đây.
Hắn còn tưởng rằng bốn người này chán ghét hắn, sẽ lảng tránh đi, thì ra bọn họ chỉ là lười đi ra ngoài nghênh đón hắn mà thôi.
Dáng vẻ bốn người Tô Ứng Thao lơ đãng như không thấy hắn, là đang cố ý làm mặt làm mày cho Dữu Khánh xem.
Hứa Phí lại lần nữa cười khổ, không biết bốn người Tô Ứng Thao vì sao lại nhìn Dữu Khánh không vừa mắt như thế, không phải gã chưa từng khuyên qua, nhưng mà vô dụng. Đã như vậy, gã cũng không nói thêm gì nữa. Khi bắt chuyện mời Dữu Khánh cùng ngồi vào thì chợt thấy trong ánh mắt Dữu Khánh nhìn bốn người Tô Ứng Thao hiện lên một dạng sâu sắc khác lạ, trong lòng không khỏi run lên.
Gã vô thức nhìn đến bốn người Tô Ứng Thao lâu một chút, trong lòng tự nói với mình, có thể là mình đã suy nghĩ nhiều.
Trùng Nhi lặng lẽ không hé răng ở bên cạnh châm trà rót nước.
Con mắt Tô Ứng Thao không nhìn người vừa mới ngồi xuống, hoặc là xem thường, tiếp tục đề tài lúc trước, nói: “Chiêm huynh, Thiên phú luận kia, ngươi là phá đề như thế nào?”
Chiêm Mộc Xuân hơi suy tư, trả lời: “Nói ngắn gọn, đang hỏi quốc sĩ sở dĩ có thể trở thành quốc sĩ là bởi vì lọt vào mắt xanh của đế vương, hay là do thiên mệnh quy về, hoặc là dựa vào bản thân nỗ lực mà có được.”
Trừ Dữu Khánh và Trùng Nhi ra, những người khác đều là khẽ gật đầu.
Tô Ứng Thao lại truy hỏi: “Chiêm huynh lựa chọn như thế nào?”
Chiêm Mộc Xuân chậm rãi nói: “Ba cái đều có!”
Bộp! Phòng Văn Hiển vỗ tay hoan nghênh tán thưởng, “Anh hùng nhìn thấy tương đồng!”
Ba người Tô Ứng Thao, Trương Mãn Cừ cùng Phan Văn Thanh đều gật đầu tán thành, hiển nhiên phương hướng phá đề cùng con đường đáp đề đều giống nhau, về phần Phú luận có thể xuất sắc hay không thì phải phụ thuộc vào tài năng ngòi bút của từng người.
Mấy người cho rằng đáng giá uống cạn một chén, liền lấy trà thay rượu nâng chén lên, lại phát hiện thấy Hứa Phí không có nâng chén, vả lại có vẻ trầm ngâm.
Mấy người đã nhận ra chút gì đó, Trương Mãn Cừ hỏi: “Chẳng lẽ Hứa huynh có cao kiến khác?”
“Ta đưa ra một lựa chọn duy nhất, đế vương!” Hứa Phí vừa nói vừa nhìn phản ứng của mấy người, trong lòng có phần bất an, không nghĩ tới mình đã có được đề thi trước vậy mà lại làm ra đáp đề chênh lệch với mọi người lớn như vậy.
Lúc này Phan Văn Thanh xua tay nói: “Văn không có tuyệt đối. Hứa huynh, ngươi lựa chọn như vậy cũng không có gì không đúng, nói quân tốt nhất rốt cuộc là không có sai, chỉ cần tìm từ thỏa đáng, phán quan nào đều không tiện phủ nhận, tối thiểu cũng được phán tốt.”
“Chính phải.”
“Người hoặc việc của triều đình, chỉ cao không nói thấp, cũng không thể nói có sai lầm gì, có lẽ vốn là như thế.”
Mấy người dồn dập phụ họa.
Dữu Khánh ở bên chậm rãi uống trà, trong lòng thấy có chút vui vẻ, tuy rằng hắn không hiểu nhiều những thứ này, nhưng cũng đã nghe hiểu đại khái, phát hiện đám người múa văn chơi chữ này, thích dùng văn từ đùa giỡn lừa dối, ra sức vòng vèo làm ra chuyện ông nói ông có lý bà cũng nói bà có lý.
Chỉ là nghe được bọn hắn nói như thế, chính hắn trái lại càng thêm yên tâm, bởi vì hắn nhớ kỹ đáp án của Minh tiên sinh đều khác với mấy người này.
Theo hắn, Hứa Phí là trước đó đã có được đáp đề, mà Chiêm Mộc Xuân thế nhưng là Giải Nguyên lang của Liệt Châu, thành tích thi Hương của đám người Tô Ứng Thao cũng không kém, đáp án của Minh tiên sinh lại có sự chênh lệch rất lớn với những người này, kết quả không cần nói cũng biết rồi.
Lại lần nữa lấy trà thay rượu nâng chén nhấp một ngụm, sau khi bỏ cốc trà xuống, ánh mắt Hứa Phí liếc nhìn nghiêng, phát hiện thấy khóe miệng Dữu Khánh nhếch lên một nét tiếu ý, trong lòng khẽ động, lập tức hỏi: “Sĩ Hành huynh, với đề Phú luận đó ngươi đáp như thế nào?”
Vứ nghe được lời này, Trùng Nhi dựng thẳng tai lên, Chiêm Mộc Xuân cũng hiếu kì nhìn đến, ba vị khác thì giống như đúc ra từ một khuôn mẫu, đều là khóe mắt liếc nhìn xem thường.
Bưng trà chậm rãi thưởng thức, Dữu Khánh thoáng sửng sốt, rồi ngay lập tức xua tay nói: “Trong bụng ta chỉ có một chút kiến thức, sẽ không lấy ra tự bêu xấu, dự thính nghe cao kiến của chư vị là được.”
Chiêm Mộc Xuân cười nói: “Sĩ Hành huynh, ai dám nói mình nhất định có thể nổi danh trên bảng chứ? Đều là đang tự bêu xấu, mọi người giao lưu đánh giá với nhau mà thôi.”
Dữu Khánh mới không muốn nói ra để bị người chê cười, nhất là bốn tên cháu trai kia cũng có mặt tại đây, lại lần nữa xua tay, “Xấu hổ, xấu hổ, ta là thật không được!”
Trùng Nhi nhịn không được nhìn hắn nhiều một chút, phát hiện thấy Sĩ Hành công tử vẫn trước sau như một, vẫn ít tiếng như trước.
Hắn ta là biết rõ Dữu Khánh trước đó đã nắm giữ đáp án, tự nhiên cho là như vậy.
Nào ngờ lời Hứa Phí nói ra tiếp đó cũng không khác ý hắn ta lắm, “Sĩ Hành huynh, chỉ sợ chưa hẳn vậy đi, tính cách ngươi nhất quán kín tiếng, ta thế nhưng là nhiều lần nhìn nhầm.”
Dữu Khánh cười ha hả: “Phương diện này thật sự là so không được với các ngươi, ta không có gì phải giả bộ kín tiếng.”
Hứa Phí ý vị sâu xa nói: “Thí dụ như luôn một mực giả nghèo tại trước mặt chúng ta!”
Lời này vừa nói ra, vốn con mắt không thèm liếc nhìn Dữu Khánh chút nào, bốn người Tô Ứng Thao đều thoáng sửng sốt, vô thức quay nhìn về phía Dữu Khánh quan sát kỹ càng, kết quả mới nhận ra được đồ Dữu Khánh mặc là loại tơ lụa Lăng La tốt nhất.
Dữu Khánh nhún vai giang hai tay ra, “Ta vốn là người nghèo, có cái gì phải giả bộ.”
Hứa Phí dí dỏm nói: “Theo ta được biết, nơi ngươi ở hiện tại không có nghèo a, hình như là nhà một hào phú phú thương đi?”
Lúc trước gã kiến thức được tu vi của Dữu Khánh liền đã hoài nghi, bởi vì gã cũng là người luyện võ, nhiều ít cũng rõ ràng được đạo bên trong đó, biết rõ với tuổi của Dữu Khánh, để tu vi đạt được Thượng Võ cảnh giới là cần phải tích lũy không ít tài nguyên, mà tài nguyên là cần phải dùng tiền chất đống vào, lúc đó gã đã hoài nghi Dữu Khánh không thiếu tiền.
Về sau lại bởi vì việc gã thiếu nợ, cậu gã - Tào Hành Công hơi tra xét nền tảng Dữu Khánh, phát hiện địa điểm Dữu Khánh đặt chân là Chung phủ. Vì vậy sau đó Tào Hành Công đã dặn dò Hứa Phí, nếu như Dữu Khánh đòi tiền, vậy thì đến Phòng thu chi lấy tiền chi trả khoản nợ đó đi.
Không vì cái gì khác, có Chung phủ làm chỗ dựa, không sợ Dữu Khánh xằng bậy.
Tào Hành Công thậm chí đã tra đến tên của phụ mẫu ‘A Sĩ Hành’, cũng may khi A Tiết Chương tại vị thì Tào Hành Công còn chưa có xuất đầu, chẳng chút liên quan gì, đối với cái tên A Tiết Chương đó ông ta cũng không có nhận thức gì khắc sâu, nếu không e rằng phải giật mình.
Hứa Phí cũng là được nghe cậu nhắc nhở, mới phát hiện đúng là vậy.
Dữu Khánh thoáng nhìn Trùng Nhi, từ phản ứng của Trùng Nhi hắn đã nhìn ra cũng không có nói quá, lập tức thấy vui vẻ, ngộ nhận là Hứa Phí đã tìm ra được nền tảng của mình, vừa định tùy tiện giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, chợt chú ý tới thái độ bốn người Tô Ứng Thao có biến hóa, trong lòng nảy sinh ý nghĩ, lời nói đã lên đến miệng chợt sửa lại, “Ai, nói không được giả bộ gì, đó cũng là nhà cậu ta. Cậu của ta cũng chỉ là một cái Kinh thành thủ phú mà thôi, Cẩm Quốc lớn như vậy, thật sự không tính được cái gì. Chúng ta là người học hành, đàm luận chuyện tiền bạc thì quá tục rồi.”
Hứa Phí còn chưa kịp phản ứng với nửa đoạn trước trong lời hắn nói, liền trực tiếp bị một câu nói sau cùng của hắn làm nghẹn ngào.
Kinh thành thủ phú?
Lần này, không nói tới bốn người Tô Ứng Thao, ngay cả Chiêm Mộc Xuân cũng cảm thấy giật mình, vốn tưởng rằng nhà cậu Hứa Phí cũng đã đủ có tiền rồi, không nghĩ tới còn có kẻ càng trâu bò hơn!
Đương nhiên, bốn người Tô Ứng Thao phản ứng tương đối đặc sắc. Bọn hắn rất muốn hỏi Dữu Khánh một chút, kinh thành thủ phú cũng ‘chỉ là’ sao? Cẩm Quốc mặc dù lớn, lại có thể có mấy nhà phú hào đạt được cấp bậc Kinh thành thủ phú như vậy?
Trong lòng bốn người càng nhiều là khiếp sợ, phát hiện mình nhìn nhầm rất nghiêm trọng, Kinh thành thủ phú không chỉ nói tới tiền, các mối quan hệ, giao tiếp tại kinh thành e rằng là không thể coi thường!
Biến hóa trong nháy mắt, vẻ xem thường và kiêu căng bày ra trên mặt bốn người đối với Dữu Khánh lặng yên biến mất, ánh mắt nhìn về phía Dữu Khánh rất phức tạp.
Trùng Nhi có chút mờ mịt, Chung phủ là kinh thành thủ phú sao?
Hắn đã từng đến qua, nhưng hắn không biết, không rõ ràng lắm.
Trong lòng Hứa Phí cũng đang nói thầm, Chung phủ là kinh thành thủ phú sao?
Điều này, cậu gã không có nói cho gã biết đẳng cấp Chung phủ cao cỡ nào, chỉ nói là phú thương, gã dự định sẽ tìm cơ hội hỏi cậu một chút.
Thấy một câu nói của mình khiến cả đám bị đàn áp rồi, Dữu Khánh bắt đầu chủ động tham gia câu chuyện, hắn không lôi kéo tới những thứ nho nhã văn vẻ kia, cũng con mẹ nó kéo không nổi, “Không biết sau khi thi Hội, chư vị dự định đi đâu, trực tiếp trở về Liệt Châu sao?”
Thái độ bốn người Tô Ứng Thao trở nên tương đối dè dặt, không biết có nên trả lời hay không, nói chung bầu không khí bên trong phòng trở nên tốt hơn nhiều.
Chiêm Mộc Xuân mở miệng trước, “Để xem tình hình đã.”
Phan Văn Thanh nói tiếp theo lời y, còn là tương đối tự nhiên, “Con đường Chiêm huynh đi không khó suy đoán, dựa vào tài hoa của Chiêm huynh tự nhiên có thể thông qua thi Hội.”
Chiêm Mộc Xuân vội vàng xua tay nói: “Không dám không dám, cũng không thể nói như vậy!”
Phan Văn Thanh tiếp tục nói: “Chiêm huynh thi Đình, nếu là có thể danh liệt Nhị Giáp trở lên, tự nhiên là lưu kinh, nếu như chỉ là Tam Giáp đồng tiến sĩ thì nghĩ biện pháp lưu kinh ngược lại không có ý nghĩa gì, không bằng lấy thân phận Giải Nguyên lang trở về Liệt Châu, tự nhiên được sắp xếp vị trí tốt.”
Trương Mãn Cừ cũng gật đầu, “Đó là đương nhiên, Chiêm huynh là tấm gương cho học sinh Liệt Châu, nếu ngay cả Giải Nguyên lang Liệt Châu cũng không bố trí được vị trí tốt, đi học còn có tác dụng gì, chẳng phải khiến tinh thần học tập tại Liệt Châu rung chuyển? Chỉ sợ Châu Mục đại nhân cũng sẽ bất mãn.” Tiếp đó nhìn về phía ba vị đồng bọn khác nói, “Không giống chúng ta…”
Xấu hổ trực tiếp trả lời người nào đó, Tô Ứng Thao lập tức tiếp tục lời người bên mình, “Bốn người chúng ta đã thương lượng qua rồi, nếu có thể lên bảng thì thôi, không thể lên bảng thì trước tiên lưu lại kinh tiếp tục dốc sức học hành, do trong nhà ra mặt tại Liệt Châu qua lại, nếu có thể tại Liệt Châu kiếm được một danh ngạch bổ sung nào đó thích hợp thì trở về Liệt Châu, nếu không có danh ngạch thích hợp thì tại kinh chờ thi Hội ba năm sau.”
Dữu Khánh a một tiếng, hỏi bốn người, “Nói cách khác, bốn người Tô huynh các ngươi không quản có thể thi đậu hay không đều sẽ tạm thời cư ngụ tại kinh thành?”
Hứa Phí nghe vậy chợt âm thầm kỳ quái, đứa này hiện tại tựa hồ có chút không bình thường.
Thường ngày, tên gia hỏa này ngay từ đầu là không muốn đối mặt cùng những người này, bây giờ trái lại tốt, thoải mái ngồi ở đây cùng tham gia náo nhiệt không nói, lại còn chủ động bắt chuyện, tại sao cảm giác có chút kỳ hoặc?