Bảo Giám

Chương 196: Giám định (thượng)

Chương 196: Giám định (thượng)
Phải nói là trong các nghề nghiệp trong xã hội, nghề chơi đồ cổ không nghi ngờ là một nghệ cần nhất là sự nghiên cứu và khả năng quan sát.
Bởi vì trong triệu năm nay, dường như triều đại nào cũng có đồ cổ giả xuất hiện, không chỉ cần giám định mà còn phải kết hợp với các kiến thức khảo cổ, lịch sự… và các nhân tố bên trong.
Nhất là ở thời cận đại, rất nhiều các phần tử làm giả vì những món lợi kếch sù, những đồ giả được làm ra để đánh tráo với đồ thật rất khó phát hiện ra, dù là chuyên gia có kinh nghiệm vẫn có thể nhầm là chuyện bình thường.
Tề Công cho Tần Phong giám định cho Vi Hoa cũng không sao, nhưng câu sau thì có vẻ hơi quá. Mọi người tin vào khả năng của lão Tề, nhưng đối với Tần Phong thì mọi người ở đây có chút không thoải mái.
- Thầy, chuyện này… chuyện này có phải là người đùa không?
Một người đàn ông khoảng 50 tuổi đứng ra nói. Người này tên là Cam Á Phu, là một nhà nghiên cứu ở viện bảo tàng Cố Cung, chuyên trách giám định đồ bằng đồng, cũng được coi là một chuyên gia rất nổi tiếng ở trong nước.
Tề Công lắc lắc đầu nói:
- Tiểu Cam à? Em nói xem tôi có nói đùa những chuyện thế này không?
- Thầy, nhưng… nhưng cậu ta có được không? Cậu ta chỉ là một sinh viên mới nhập học?
Mọi người đều biết Tề Công rất nghiêm túc trong việc giám định đồ cổ, chắc chắn là Tề Công sẽ không nói đùa.
- Tiểu Cam, Tần Phong là đệ tử của một vị trưởng bối của tôi, cậu ấy không hề kém ta về trình độ giám định cổ vật, vừa rồi không phải cậu ấy cũng đã nhìn ra được miếng ngọc đó sao?
Tề Công khoát tay nói:
- Chúng ta cũng nên cho những người trẻ tuổi cơ hội, nếu không giới chúng ta chỉ toàn là các ông già, dáng vẻ già nua không phải quá nặng nề sao?
Nói là Tề Công tin tưởng Tần Phong thì không bằng việc ông ta tin tưởng Tái Thị. Với hiểu biết của mình về vị trưởng bối đó, Tần Phong chỉ cần học được 5 phần bản lĩnh của người đó, thì ứng phó với buổi giám định ngày hôm nay không hề có vấn đề gì.
- Chuyện này… chuyện này…
Mấy vị chuyên gia giám định nổi tiếng trong ngành nghe Tề Công nói xong, không khỏi trợn tròn mắt, nếu không phải kém nhau quá nhiều tuổi thì có lẽ họ đã nghi ngờ Tần Phong là con trai riêng của Tề Công rồi.
“Lão già này không phải muốn giết mình chứ?”
Ngay cả Tần Phong lúc này cũng cảm thấy không yên. Hắn không ngờ Tề Công vừa ra ngoài đã mang mình ra nói. Mặc dù có câu nói người không bị đố kỵ là người tầm thường, nhưng Tần Phong cũng không muốn đắc tội với những người ở đây.
- Tiểu Cam, như vậy đi, hôm nay ta cũng không đi nữa, đợi lát nữa mọi người cùng nhau xem xét.
Tề Công suy nghĩ một lát rồi nói:
- Nếu Tần Phong thật sự có bản lĩnh thì hãy để cho cậu ấy tham gia vào ủy ban của chúng ta, hơn nữa hạng mục phục hồi cổ vật cố cung lần này cũng coi như có một phần của cậu ấy.
Sau khi nghr Tề Công nói, Cam Á Phu cùng mấy người khác liếc nhìn nhau. Họ dường như đã hiểu ý của thầy Tề, trên mặt không khỏi cười khổ.
Trong lĩnh vực văn hóa, việc phân biệt đối xử hiện tại khá là nghiêm trọng, mà trong giới đồ cổ, hiện tượng này còn nghiêm trọng hơn, như đã nói ở trên thì đúng là người càng già càng nổi tiếng.
Giống như Tề lão tiên sinh đảm nhiệm chức vụ cố vấn cho
Ủy ban giám định văn vật của quốc gia, trong đó hầu hết là những người đã ngoài 60, người lớn tuổi nhất đã 90, người ít tuổi nhất cũng đã hơn 50.
Phải biết rằng, Ủy ban giám định văn vật đó cũng không phải là nơi để không.
Như các vấn đề về ban hành các chứng nhận về giám định và các giấy tờ về pháp luật liên quan đến văn vật đều là do họ làm chủ, trong đó còn liên quan tới lợi ích của các bên.
Có thể trở thành ủy viên của Ủy ban thể hiện là hắn đã có một tiếng nói nhất định trong giới đồ cổ. Với tuổi của Tần Phong bây giờ, chỉ sợ là thành tích của hắn sau này còn hơn cả Tề Công.
Nhưng với tuổi tác của Tần Phong, cho dù Tề lão tiên sinh cố gắng đưa hắn lên, chỉ là khả năng vào được Ủy ban cũng không lớn, Tề Công vừa đưa ra ý này cũng là để đề cử với mấy người ở đây.
Tề lão tiên sinh là người đức cao vọng trọng ở trong ngành, hơn nữa mấy người ở đây chỉ đảm nhiệm chức ủy viên, nhất là nếu vị ủy viên thường trực Cam Á Phu kia cùng cố gắng thì việc Tần Phong và trong ủy ban còn có khả năng thành công.
- Thầy, nếu thầy muốn cho cậu ấy vào ủy ban thì nói một tiếng không phải là được rồi sao?
Cam Á Phu đỡ Tề Công, ghé vào tai thầy nói:
- Hôm nay là ngày kha trương của Vi tiên sinh, nếu như Tiểu Tần làm hỏng chuyện thì cơ hội đề cử này cũng không được nữa rồi.
Giống như Lý Nhiên, Cam Á Phu cũng là đệ tử của Tề Công, chuyện thầy dặn dò, Cam Á Phu đương nhiên không dám từ chối.
Nhưng Cam Á Phu không thể đồng ý với sắp xếp này của Tề Công với Tần Phong, dù sao nghề giám định này vẫn đòi hỏi phải có kinh nghiệm.
- Tiểu Cam, người không có bản lĩnh, em cho rằng tôi sẽ giới thiệu cho các em sao?
Tề Công nghe vậy cười nói:
- Yên tâm để cậu ấy làm đi, nếu có sai sót thì coi như là tôi chưa nói gì, cậu ấy vẫn quay về trường tiếp tục làm một sinh viên bình thường!
- Được, có câu này của thầy thì em yên tâm rồi.
Nghe Tề Công nói xong, trong lòng Cam Á Phu thoải mái lên nhiều.
Ủy ban giám định văn vật là nơi không chấp nhận có sai sót, nếu như Tần Phong không có tài năng gì mà đưa hắn vào thì mấy người này coi như xong rồi.
Dĩ nhiên, nếu Tần Phong có khả năng thì việc tiến cử hắn vào trong Ủy ban cũng không phải là một ý tồi. Thứ nhất là có thể có được danh tiếng của người tiến cử, thứ hai là có thể hoàn thành được chuyện mà thầy phân phó.
“Lão gia tử này, vậy mà cũng không thèm hỏi ý kiến của mình?”
Tần Phong là người được Tề Công đề cử, lúc đó cũng ở cách hai người không xa. Những lời hai người họ nói với nhau Tần Phong đều nghe rõ, không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười.
Nhưng Tần Phong lại không hiểu tính cách của Tề Công. Vị Tề tiên sinh này luôn thích nâng đỡ vãn bối, chỉ cần là người có bản lĩnh, ông ta đều tận lực giúp đỡ.
Cam Á Phu bây giờ có thể lên làm ủy viên thường vụ của Ủy ban giám định văn vật cũng là do sự giúp đỡ của Tề Công. Mà những thành tích của Cam Á Phu trong việc giám định cũng khiến cho những người trong ngành không có gì để nói.
- Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa…
Thấy Cam Á Phu đồng ý đề nghị của mình, Tề Công vui vẻ nhìn về phía Tần Phong nói:
- Tần Phong, chuẩn bị xong chưa?
- Chuẩn bị xong rồi, bắt đầu từ đâu ạ?
Tần Phong gật gật đầu. Tề lão gia tận lực giúp đỡ, nếu không thể làm được tốt thì cũng thật là đã phụ lòng người khác, hơn nữa cũng chỉ là giám định đồ cổ thôi, không phải là làm giả, Tần Phong hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý gì.
- Cậu chuyên về loại nào?
Cổ vật chia thành rất nhiều loại, các hạng mục lớn thì được chia thành 4 loại là đồ đồng, gốm sứ, thư họa và ngọc cổ.
Nếu chia đồ cổ thành “đồ cổ lớn” và “đồ cổ nhỏ” thì khái niệm “đồ cổ lớn” bao gồm tất cả những đồ gốm sứ.
“Đồ cổ nhỏ” là những thứ bằng ngọc, vàng bạc, đồng, đồ gỗ, răng sừng, thủy tinh, hổ phách mã não, nghiên mực, con dấu, tiền các loại… ngoại trừ những đồ bằng gốm sứ
Tục ngữ nói sức người có hạn, đồ cổ nhiều loại như vậy, muốn hiểu được tất cả thì sẽ thành không tinh thông thứ gì cả, cho nên rất nhiều chuyên gia giám định cả đời chỉ chuyên về một thứ.
Như Cam Á Phu, ông ta chuyên về đồ đồng và vàng bạc, là chuyên gia số 1 trong nước, khi phân cấp cổ vật thì ý kiến của ông ta thường có ảnh hưởng quyết định.
Hay như là Tề Công cũng chỉ chuyên sâu về thư họa và đồ ngọc.
Ngoài ra, Tề Công còn biết sơ qua về một số những thứ trong hạng mục phụ như tiền, con dấu, mực cổ. Về những thứ khác, Tề Công cũng không dám liền lĩnh giám định, bởi vì thật sự bản thân cũng không hiểu được nhiều.
- Đồ ngọc, đồ đồng, thư họa, cơ bản mỗi thứ tôi đều hiểu một ít…
Tề lão gia đã cho cơ hội rồi, biểu diễn như thế nào chính là chuyện của Tần Phong. Tần Phong biết nên không có khả năng thật sự thì sẽ không thể được người khác tán thành, lập tức cũng không khiêm tốn, nói r aba hạng mục.
Thật ra Tần Phong cũng đã giấu đi một chút, đối với đồ gốm sứ hắn cũng rất tinh thông, nhất là làm giả đồ gốm, Tần Phong biết rất rõ.
- Cậu tinh thông về cả đồ đồng, đồ ngọc và thư họa?
Nhưng người ngoài thì lại không nghĩ như vậy. Tần Phong vừa nói ra, vẻ mặt mấy vị chuyên gia đều đã hơn 50 tuổi ở trong phòng đều trở nên khó coi, Cam Á Phu nói:
- Chàng thanh niên, nói khoác cũng không tới mức như vậy chứ?
Nếu như hiểu được con dấu, mực, nghiên cổ, thư họa còn có thể hiểu được, bởi vì những thứ đó có liên quan nhau, thời cổ có rất nhiều con dấu của các họa sĩ nổi tiếng, thường đều là tự mình khắc.
Nhưng đồ đồng, đồ ngọc và thư họa theo lời Tần Phong cũng không liên quan nhiều đến nhau. Rất nhiều sinh viên năm nhất không thể hoàn thành được việc nghiên cứu một hạng mục, Tần Phong dám khoác lác là mình tinh thông cả ba hạng?
- Không dám nói là tinh thông, chỉ là hiểu một chút thôi.
Lời nói của Tần Phong tuy rất khiêm tốn nhưng vẻ mặt đã rõ ràng là đang nói với mọi người, hãy mang cả ba thứ đó tới đây.
Thật ra đã nói tới đây, Tần Phong khiêm tốn cũng vô ích. Không chứng tỏ khả năng của mình với các vị chuyên gia này thì Tần Phong sợ là mình không thể có được sự đồng ý của họ.
- Vậy được. Tôi cũng có chút nghiên cứu về đồ đồng, chúng ta bắt đầu từ đồ đồng ở đây đi.
Cam Á Phu cũng muốn xem Tần Phong là đang nói khoác hay là thực sự có bản lĩnh, liền quay đầu đi về phía phòng trưng bày, mọi người đang đứng ở cửa phòng trà cũng đi theo.
“Buổi khai trương của ta sao lại thành trường thi của tên tiểu tử kia thế này?”
Vi Hoa đi phía sau buồn bực trong lòng.
Vi Hoa vốn muốn mời vài vị chuyên gia đến chỉ là muốn cửa hàng có ảnh hưởng hơn.
Nhưng từ sau khi Tần Phong xuất hiện thì vị trí trung tâm của buổi khai trương này không biết từ khi nào đã thuộc về hắn rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất