Chương 195: Nguồn gốc (hạ)
- Chuyện này… Chúng ta nói chuyện khác đi.
Nghe Tề Công nói, Tần Phong gãi gãi đầu. Tề Công trước mặt cũng đã hơn 80 tuổi, nếu như gọi hắn một tiếng lão gia, Tần Phong sợ mình tổn thọ mất.
Tề Công gật gật đầu, nói:
- Được, vậy cậu gọi tên của tôi, tôi gọi tên của cậu.
Tề Công càng già lại càng đơn giản. Nhưng Tề Công cũng không nghĩ tới, nếu như ở bên ngoài Tần Phong gọi thẳng tên của Tề Công thì chỉ sợ Lý Nhiên sẽ là người đầu tiên trở mặt với hắn.
- Như vậy sợ là không được.
Tần Phong biết như vậy nhất định là không ổn, cười khổ, suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Hay là như vậy đi, chúng ta xưng hô theo tuổi tác, ngài lớn tuổi hơn nên cháu vẫn nên gọi ngài là lão gia đi…
- Vậy được.
Tề Công cũng không quá để ý tiểu tiết, lập tức đồng ý, nói:
- Cậu đã đi theo ông ấy rồi thì còn cần tôi dạy gì nữa. Những gì tôi biết bây giờ đều là do ông ấy truyền dạy.
Tề Công cũng đã bát tuần rồi, nghĩ tới chuyện của sáu bảy mươi năm trước, cũng không khỏi thổn thức.
Cả đời này Tề Công đã trải qua rất nhiều biến cố lớn, cái tên Tái Thị vốn đã được chôn sâu ở trong trí nhớ, một khi đã lật lại, chuyện cũ giống như lần lượt hiện lên.
Thấy lão Tề trở nên trầm tư, Tần Phong mặc dù hiếu kỳ cũng không quấy rầy. Khoảng mười phút sau, chờ cho lão Tề mở mắt, lúc này Tần Phong mới hỏi:
- Lão gia, sư phụ sau Trương Huân Phục Ích thì ở Tân Thiên, theo lý thì ngài với ông ấy không thể ở cùng một chỗ?
Trương Huân Phục Ích là chuyện xảy ra năm 1917, khi đó Tái Thị đã 15 tuổi, còn Tề Công cũng chỉ là đứa trẻ 5 tuổi. Hai người họ không có nhiều khả năng có thể ở cùng nhau.
Phải biết rằng, sau khi nhà Thanh bị tiêu diệt, những người còn lại ít cũng tới trên vạn người. Vương tôn bối lạc nhiều vô số, lúc đó đều việc ai người nấy lo, không ai có lòng dạ nào mà lo chuyện nhà khác.
- Phải nói chuyện ta biết sư phụ cậu đó đúng là một sự tình cờ…
Tề Công nhớ lại nói:
- Đó là chuyện năm 1927, khi biết ông ấy ta 15 tuổi, ta cũng không biết ông ấy cũng là người trong hoàng thất…
Theo lời kể của Tề Công, chuyện xảy ra đã từ 60 năm trước hiện lên trước mắt Tần Phong.
Hóa ra, Tề Công có vị trưởng bối mở cửa hàng bán quan tài, dĩ nhiên vị trưởng bối đó cũng là người trong hoàng thất Thanh triều trước đây, có thể thấy rằng lúc này họ đã biến thành đủ các loại người.
Tề Công khi còn nhỏ gia cảnh rất không tốt, nhưng tính tình rất chịu khó, thường xuyên tới cửa hàng bán quan tài đó để giúp việc. Vào một ngày của năm 1927, Tề Công gặp Tái Thị.
Tái Thị quen biết với trưởng bối của Tề Công. Tái Thị tới là muốn mua một chiếc quan tài tốt, nhìn thấy Tề Công thông minh nên có lòng muốn nhận làm đồ đệ.
Nhưng hình như Tái Thị còn có một số chuyện phải xử lý, sau khi nghe vị trưởng bối đó biết Tề Thanh Bạch liền viết thư giới thiệu để Tề Công cầm tới tìm Tề Bạch Thạch bái sư.
Vào những năm 30, lão Bạch Thạch có thể nói là vô cùng nổi tiếng ở kinh thành, nhất là sau khi phụ thân 63 tuổi mắc bệnh nặng, 64 tuổi qua đời, ông trở nên rất ít sáng tác tranh chữ, rất nhiều người nổi tiếng muốn xin một chữ cũng khó.
Vị trưởng bối mở cửa hàng quan tài của Tề Công, năm đó chẳng qua chỏ là giúp Tề Bạch Thạch làm một chiếc quan tài, cũng không quen biết gì nhiều cho nên Tề Công có thể được lão Bạch Thạch thu nhận và dạy vẽ, tất cả đều nhờ vào bức thư của Tái Thị.
Một năm vừa bắt đầu đó, Tề Công mới coi như tới để vận chuyển, thông qua Bạch Thạch lần lượt biết các nhà thư họa nổi tiếng ở kinh thành, có thể từ khi đó Tề Công mới coi như đang tiến vào bên trong con đường nghệ thuật.
Sau khi quân Nhật xâm lược Trung Hoa, Tái Thị từng có một lần tới kinh thành nhưng quá vội vàng. Lúc đó Tái Thị để lại cho Tề Công một số tiền lớn hơn nữa đã dạy cho Tề Công một số kiến thức phân biệt và giám định sau đó liền đi luôn.
Có thể là hành động vô tình của Tái Thị thôi nhưng Tề Công vốn luôn nghèo khó đã dùng số tiền này để vượt qua được khó khăn, hơn nữa ơn tiến sư của Tái Thị, Tề Công luôn ghi lòng tạc dạ.
Nhưng sau lần đó, Tề Công không còn nghe thấy tin tức của Tái Thị nữa.sau khi thành lập đất nước, Tề Công cũng đi nhiều nơi dò la nhưng Tái Thị như là đã biến mất, không có chút tin tức nào.
Kể với Tần Phong chuyện của 60 năm trước, Tần Phong cười nói:
- Tần Phong, thật ra thì chúng ta có thể xưng hô với nhau là sư huynh đệ, chỉ là ta chỉ được học với ông ấy một tháng, thời gian quá ngắn.
Đúng rồi, cậu nói cho tôi biết tại sao lại gặp được ông ấy đi. Nhiều năm như vậy, tôi luôn nghĩ là ông ấy đã sớm qua đời rồi…
Tuy rằng chỉ kém Tái Thị 10 tuổi, nhưng khi nhắc tới Tái Thị, Tề Công đều dùng kính ngữ, có thể thấy được sự kính trọng này tuyệt đối là phát ra từ nội tâm.
- Học vấn của sư phụ thật là uyên bác…
Tần Phong gật gật đầu, lập tức kể lại nguyên nhân mình gặp và quen biết với sư phụ cho Tề Công. Tần Phong tin rằng Tề Công sẽ không ra ngoài rêu rao chuyện cũ của mình.
- Tần Phong, cậu… vận mệnh của cậu thì ra là lận đận như vậy sao?
Nghe Tần Phong kể xong, Tề Công có chút ngạc nhiên nhìn hắn. Tề Công không tưởng tượng nổi, khi Tần Phong 8 tuổi đã làm thế nào để có thể sống sót cùng em gái?
- Dần thì cũng quen thôi. Những việc sư phụ trải qua trước đây sợ là càng kinh tâm động phách hơn, chỉ là ông ấy không nói ra thôi.
Nói về những cực khổ của mình, Tần Phong không có biểu cảm gì đặc biệt, giống như đang nói chuyện của người khác.
Suy nghĩ một lát, Tề Công do dự nói:
- Tần Phong, ta… ta biết lão gia còn có một số chuyện vẫn còn chưa truyền lại cho cậu?
- À? Lão gia, cháu chỉ học được từ sư phụ kiến thức giám định và nhận biết cổ vật, còn có diễn tấu piano, những cái khác thì sư phụ không dạy.
Tần Phong cười mà như không cười nhìn Tề Công, có một số chuyện trong lòng hiểu rõ nhưng không thể nói ra.
- Không dạy là tốt nhất…
Tề Công đương nhiên không tin lời nói của Tần Phong, thở dài nói:
- Tần Phong, bây giờ là xã hội pháp chế rồi, làm chuyện gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau.
Năm đó khi Tề Công mới gặp Tái Thị, Tái Thị đưa theo trưởng bối hơn 50 tuổi mở cửa hàng quan tài đó, cả người đều là vết thương của đao, tử trạng rất thê thảm
Còn lần thứ 2 Tề Công gặp Tái Thị, Tái Thị cũng cả người đầy vết thương, thậm chí ở cánh tay còn có một vết đạn. Cho dù Tái Thị tinh thông y dược cũng phải đến nhà Tề Công dưỡng thương hơn một tháng, sau khi trị thương xong mới rời đi.
Hơn nữa, qua một số câu nói Tái Thị nói, trong lòng Tề Công hiểu, vị trưởng bối này phải là một vị kỳ nhân trên giang hồ, số tiền sau đó đưa cho Tề Công, sợ là cũng không có lai lịch đứng đắn gì.
Lúc này nhìn Tần Phong, Tề Công giống như là được gặp lại Tái Thị năm đó.
Khí chất mà Tần Phong và Tái Thị toát ra dường như đều có một loại hoang dã không hòa nhập với xã hội này, chỉ là che giấu tốt, người bình thường không nhận ra mà thôi.
Tần Phong biết Tề Công đang lo lắng điều gì, liền cười nói:
- Lão gia, cháu biết rồi, bây giờ không phải là ngoan ngoãn học đại học rồi sao?
Tề Công suy nghĩ một lát nói:
- Đúng rồi, cậu có thiếu tiền không? Ở chỗ tôi còn có 100 ngàn, lát nữa đưa cho cậu!
Tề Công từ trước tới giờ đều không có khái niệm gì với tiền, giúp người khác viết chữ cũng chưa bao giờ lấy tiền, chỉ là thời gian trước khi sắp xếp lại sách vở của mình chợt phát hiện ra sổ tiết kiệm 100 ngàn, vì thế muốn đưa cho Tần Phong.
- Haiz, lão gia, tiền đó ngài cứ giữ đi, cháu không thiếu tiền tiêu.
Tần Phong lắc đầu. Hắn không nói cho Tề Công biết chuyện sau khi ra khỏi trại giam chính là sợ lão gia này tức giận. Phải biết rằng, mấy năm trước làm giả phỉ thúy ở Thạch Thị, bây giờ lại làm giả ngọc, việc này là điều kiêng kị ở trong ngành đồ cổ.
- Cũng được, cậu sao có thể thiếu tiền tiêu được?
Tề Công hít mắt lại, cười nói:
- Miếng ngọc cổ đó, chắc là của cậu làm đúng không? Tôi nhớ rõ, ông ấy là một nhân tài điêu khắc của Bắc phái, thiên hạ không ai có thể sánh bằng.
- Ngọc nào? Cháu không biết ngài nói cái gì?
Tần Phong cười cười, nhưng ngoài miệng thì đánh chết cũng không chịu thừa nhận.
- Giỏi lắm. Sợ là lão nhân gia năm đó cũng không thể có khả năng điêu khắc như cậu bây giờ.
Nhìn bộ dạng của Tần Phong, Tề Công sao có thể không đoán ra?
Nhưng nghĩ tới thân thế thê thảm của Tần Phong, Tề Công cũng không đành lòng chỉ trích. Hơn nữa còn làm rất tinh xảo, có thể gọi đó là một tác phẩm nghệ thuật.
- Lão gia quá khen rồi…
Tần Phong cười hì hì nói:
- Trong lĩnh vực phục hồi cổ vật, cháu còn thiếu kinh nghiệm thực hành thực tiễn, chúng ta có thể đi cửa sau, cho cháu tham gia vào công tác phục hồi cổ vật trong cố cung lần này không?
Trong đầu Tần Phong có đầy đủ các loại lý thuyết nhưng kinh nghiệm thực tiễn thì còn rất kém.
Mục đích Tần Phong đến Đại học Thành thứ nhất là muốn sắp xếp lại những kiến thức trong đầu, thứ hai chính là muốn tiếp xúc với càng nhiều cổ vật để từ đó làm phong phú thêm cho khả năng của mình.
- Kể cả cậu không thích thì ta cũng sẽ không bỏ qua cậu.
Tề Công nghe vậy mỉm cười, chỉ Tần Phong nói:
- Nền móng của ta cũng là do sư phụ cậu truyền cho, có cậu ở đây thì những cổ vật ở trong cung có thể cứu được nhiều hơn một ít rồi.
- Được, lão gia, vậy thì tốt rồi.
Tần Phong nhìn đồng hồ nói:
- Chúng ta đã nói chuyện một tiếng rồi, cũng nên chào họ một tiếng rồi.
Tần Phong có thể tưởng tượng được, những người ở ngoài kia sớm đã bị tò mò đến chết rồi, nhưng rất nhiền chuyện liên quan tới mình không thể cho họ biết được.
- Haiz, Tần Phong, cậu và thầy làm gì mà lâu thế?
Quả nhiên, vừa mở cửa ra, Lý Nhiên đứng ở bên ngoài đã nhao nhao lên, Bởi vì dù thế nào Lý Nhiên cũng không thể đoán ra Tần Phong chỉ là sinh viên năm nhất thì có thể có quan hệ nguồn sâu xa gì với Tề Công?
- Hỏi nhiều như vậy làm gì? Trình độ của cậu có thể bằng một nửa của Tần Phong thôi cũng đã tốt lắm rồi…
Tề Công trừng mắt nhìn Lý Nhiên, giải vây cho Tần Phong, nói:
- Tiểu Tần có một chút quan hệ với một vị trưởng bối của ta, mấy ngày nữa cậu ấy sẽ tới tổ hạng mục của ta làm việc, Lý Nhiên cậu sắp xếp đi!
- Vâng thưa thầy.
Nghe thầy Tề nhắc tới công việc, Lý Nhiên liền nghiêm túc trở lại. Còn Phùng Vĩnh Khang và ch vẫn ngưỡng mộ nhìn Tần Phong, có thể đi theo một bậc thầy như vậy, đó là cơ hội khó chừng nào?
Nhìn thấy sắc mặt của Tề Công có chút mệt mỏi, Vi Hoa tới nói:
- Thầy Tề, hôm nay muộn quá rồi, tôi thấy hay là đưa ngài về nghỉ ngơi đi, chờ khi nào ngài có thời gian rảnh thì có thể giúp tôi xem xét những thứ này…
- Ừ, có Tần Phong ở đây, tôi có xem hay không cũng không cần thiết.
Tề Công gật gật đầu, chỉ Tần Phong nói:
- Tiểu Vi này, những thứ đó của cậu cứ để cho Tần Phong xem cho. Cậu ấy nói thật thì nó là thật!
- Cái gì?
Lời này của Tề Công khiến cho mọi người đều như hóa đá. Cho dù Tề Công muốn cất nhắc Tần Phong cũng không tới mức lộ liễu thế chứ?