Bảo Giám

Chương 198-1: Giám định (hạ)

Chương 198-1: Giám định (hạ)
- A, vị tiên sinh này làm gì vậy?
Ở trong phòng trưng bày đồ đồng có nhân viên làm việc, hơn nữa vừa rồi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy Tần Phong cầm cây bút chì vẽ linh tinh lên vật phẩm, đương nhiên là sẽ không đồng ý.
- Tiểu Lưu, không cần lo lắng.
Vi Hoa liếc mắt. Là ông chủ đương nhiên Vi Hoa biết ở nơi này của mình có những thứ nào là thật có những thứ nào là giả. Đồ đựng rượu hình hổ mà vừa rồi Tần Phong vẽ lên chỉ là một món đồ mô phỏng.
Nói thật, động tác không chút do dự của Tần Phong cũng làm cho Vi Hoa lấy làm kinh hãi.
Bởi vì những món đồ mô phỏng ở đây, từ chế tạo tới làm cũ đều do Vi Hoa mời người có chuyên môn làm, giá thành chế tạo của mỗi thứ đều hơn 1 vạn, dù là đồ giả nhưng cũng có thể gọi là một tác phẩm nghệ thuật mô phỏng.
Vi Hoa thu lại một tia khinh thường trong lòng đối với Tần Phong, mở miệng nói:
- Tiểu Tần, ý nghĩa của đánh dấu đó có nghĩa là giả, cậu phân biệt như thế nào?
- Đồ đựng rượu bằng đồng rất phổ biến ở thời Thương Chu, tới thời Tần Hán thì rất ít dùng.
Tần Phong tiếp tục xuống món đồ phía dưới, miệng vẫn giải thích:
- Kỹ thuật của công nghệ làm cũ của món đồ này rất cao minh…
Nhưng hình hổ thời Thương Chu phần lớn đều hơi trừu tượng, cường điệu. Con hổ này lại khắc giống y như đúc, có chút giống với hổ của thời Minh Thanh, hổ của Minh Thanh ở thời Thương Chu, chỉ có thể kết luận: thứ đó là giả!
Lời nói của Tần Phong có chút mạnh mẽ, những người trong phòng nghe xong đều không khỏi gật đầu liên tục.
- Tiểu Tần nói đúng, đồ đựng rượu hình hổ này đúng là không phải thật.
Là chuyên gia hàng đầu về giám định đồ cổ bằng đồng ở trong nước, Cam Á Phu nói:
- Công nghệ làm giả bây giờ thật sự rất tinh vi, nhưng những người đó còn thiếu một chút kiến thức lịch sử nên đồ tạo ra cũng không khỏi có chút sai sót…
Cam Á Phu cũng là một học giả tương đối thuần túy, nếu không cũng không không đạt được những thành tựu lớn như vậy. Câu nói này cũng không khỏi có chút thẳng thắn quá. Ông ta không nhìn thấy, sau khi nói ra câu đó, vẻ mặt ông chủ Vi liền xụ xuống.
Đồ là do Vi Hoa cho người làm, Cam Á Phu đánh giá như vậy chẳng phải là nói Vi Hoa không hiểu biết sao, trong lòng ông chủ Vi có thể thoải mái được mới là lạ.
- Thầy Cam, cũng không thể nói vậy, ông chủ Vi có lẽ là đã cố ý làm ra thiếu sót này, nếu không thì chẳng phải là làm để lừa người rồi sao…
Tần Phong biết hôm nay mình đã có chút lấn sân của người khác. Hắn cũng không muốn mình bị Vi Hoa ghi hận, liền mở miệng giải vây cho ông chủ Vi.
- Cậu rất biết ăn nói. Xem món đồ tiếp theo đi…
Vi Hoa cười khổ lắc lắc đầu, vừa mới tát một cái, nó lại bật lại tát trúng miệng mình, cuối cùng Vi Hoa vẫn là người chịu đắng… khổ không nói nên lời.
- Chiếc ly đồng này đúng rồi, còn chiếc sừng đồng này chắc chắn là chính phẩm.
Đi qua một chỗ đặt hai món đồ đựng rượu khác, Tần Phong dừng chân, sau khi cầm lên, nói:
- Người xưa rất chú ý tới vai vế trên dưới, nhất là khi thờ cúng ở tông miếu, nhất định là con cháu thì dùng ly, thấp hơn thì dùng sừng…
Sau khi xem xét từng món đồ, Tần Phong liền phân biệt thật giả. Nhưng lần này cũng không cần làm quá như vừa rồi, cho dù là đồ giả Tần Phong cũng sẽ cầm ở trên tay một lát.
Khác với cách giám định của người khác, Tần Phong rất ít dùng kính lúp, ngược lại lại thường dùng mũi để ngửi, có khi còn dùng lưỡi để liếm, mọi người ở trong phòng đều không hiểu vì sao.
Cách giám định tuy rằng đặc biệt nhưng hơn 20 món đồ đồng, Tần Phong xem xét đều không hề nhầm lẫn một món nào, có thể nhận ra điều này từ nét mặt của Vi Hoa.
Hơn nữa Tần Phong chưa xem xong một vật, Cam Á Phu đã cầm lấy để xem, ông ta không nói gì chứng tỏ đánh giá của Tần Phong không hề sai.
- Ồ? Thanh kiếm đồng này có điểm thú vị.
Tần Phong đi tới bên cạnh một cái giá, gỡ từ trên giá xuống một thanh kiếm đồng sáng loáng, cẩn thật xem xét một hồi lâu, lẩm bẩm nói:
- Công nghệ này quả thực là của thời Tần Hán, người làm kiếm ở thời cổ đại, nhất định là có thể cùng đẳng cấp với mấy người Âu Dã Tử…
Thanh kiếm đồng mà Tần Phong đang cầm trong tay dài chừng 90cm, các phụ kiện đều không thiếu, chỉ là đầu gỗ ở trên chuôi kiếm đã sớm bị mục, mũi kiếm sắc nhọn, sáng loáng.
- Tần Phong, ý của cậu thanh kiếm này là giả?
Vi Hoa đi phía sau Tần Phong, nghe vậy mắt không khỏi sáng lên vì đã nắm được điểm yếu của tiểu tử này.
Tần Phong gật gật đầu, không chút do dự nói:
- Đúng là giả, tuy rằng hình thức đúng, khai quật được dường như cũng là kiếm đồng, nhưng thanh kiếm này vẫn là giả…
- Ha ha, Tiểu Tần, cậu nhìn nhầm rồi.
Vi Hoa cười lớn, tiếng cười vô cùng vui sướng, cười xong mới nói:
- Thanh kiếm này là do tôi mua được trong một phiên đấu giá tại một thị trấn nhỏ ở Anh, ông nội của người bán đó, khi ấy đã từng tới nước ta…
Vi Hoa đã từng sống ở nước ngoài vài năm, khi ở trong nước có trào lưu sư tầm đồ cổ, liền ý thức được đây là một cơ hội kinh doanh. Nhưng Vi Hoa cũng không cạnh tranh với các thương nhân ở trong nước mà là hướng ra thị trường nước ngoài.
Bởi vì Vi Hoa biết, hơn một trăm năm nay, vì các cuộc chiến tranh, các món đồ cổ quý giá bị tuồn ra nước ngoài thật đã vượt xa những đồ ở trong nước hiện có.
Khi Vi Hoa im lặng thu mua cổ vật ở các nước châu Âu đã phát hiện ra rất nhiều người có ý tưởng giống mình, trong nhiều phiên đấu giá Vi Hoa đều gặp người trong nước.
Thanh kiếm đồng này cũng là nhưng vậy. Vốn Vi Hoa chỉ cần dùng 30 nghìn bảng Anh là có thể mua được, chỉ vì một người trong nước cũng tham dự, cuối cùng Vi Hoa phải tiêu tốn 80 ngìn bảng, đổi thành nhân dân tệ cũng khoảng hơn 1 triệu.
Bây giờ Tần Phong dám nói là giả, Vi Hoa tự cảm thấy đã nắm được thóp của Tần Phong, phải xem tiểu tử này còn có thể kiêu ngạo nữa không?
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Vi Hoa, Tần Phong từ từ nói:
- Ông chủ Vi, mặt trăng của nước ngoài chưa hẳn đã bằng với quả cầu ở trong nước…
- Ồ? Tiểu Tần, lời cậu nói là có ý gì?
Lần này Vi Hoa thật sự tức giận, Tần Phong sai lại không thừa nhận, tính cách này cũng có chút vấn đề.
Mặt Vi Hoa lạnh lại, trên người có một cơn tức giận mãnh liệt tỏa ra.
Mấy người Phùng Vĩnh Khang ở cạnh Tần Phong đều cảm thấy bị mất tự nhiên. Đây chính là một loại “uy lực” mà những người có tiền tài và thế lực có thể tạo ra!
- Không có ý gì, ông chủ Vi, giả thì là giả, tôi không thể nói nó là thật được.
Tần Phong hơi nheo mắt lại, khí thế ở trên người Vi Hoa không có chút tác dụng đối với Tần Phong.
Đặt thanh kiếm lên trên giá, Tần Phong nói:
- Hình dáng của thanh kiếm này đều đúng, cách chế tạo chắc là đã làm theo phương pháp truyền thống, đúc kim loại cũng không sai, làm cũ cũng có thể lấy giả đổi thật…
Nhưng…
Tần Phong nói tiếp:
- Nhưng vị đại học giả thời kỳ cuối của Chiến quốc Tuân Tử từng nói: “Hình phạm chính. Kim tích ỹ, công dã xảo, hỏa tề đắc….
Tần Phong nói một tràng dài, các học giả, chuyên gia ở trong phòng không đợi cho Tần Phong nói xong, Cam Á Phu liền hỏi:
- Tần Phong, cậu nói là Chế kiếm luận của Tuân Tử?
- Không sai, thầy Cam, thầy xem, cách chế tạo thanh kiếm này rất đúng, nhưng người làm ra nó lại có chút vấn đề.
Thầy Cam, thầy nhìn hướng của hoa văn ở chỗ này, rõ ràng là đã bị tróc ra, nói cách khác, người ta không chỉ làm ra một thanh kiếm này…
Chỉ vào hoa văn tinh xảo ở trên thân kiếm, Tần Phong lắc đầu nói:
- Nhưng khi chế tạo kiếm ở thời cổ đại, đều sử dụng khuôn để đúc, thật giả còn phải nói nhiều nữa sao?
Lý do thật ra rất đơn giản, loại đồ đồng mô phỏng này, giá thành rất cao, người làm giả đương nhiên không muốn một lần chỉ làm được một thanh.
Cho nên trước tiên họ sẽ làm ra một thanh kiếm như thế này, sao đó dùng máy móc để cắt ra thành hình dạng của một thanh bảo kiếm, sau đó lại tiến hành mài, nhưng dấu vết của việc máy móc cắt cũng không thể hoàn toàn bị xóa bỏ.
- Tiểu Tần, cậu nói đúng…
Dọc theo những chỗ Tần Phong chỉ khoảng 10 phút sao, Cam Á Phu hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Vi Hoa nói:
- Ông chủ Vi, đây là kiếm đồng cao phảng…
- Chuyện này… không thể nào, tôi… thanh kiếm này là do tôi mua được ở nước ngoài!
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất